Ký Ức Ai Cập

Chương 61: Đến Minoa (1)



Nàng không thể cứ sống trong nỗi đau này mãi được, Asisu nhìn bản thân mình trong gương, cô gái trước mặt nàng rất xa lạ. Thân thể gầy gò tràn đầy sự mệt mỏi, khuôn mặt hốc hác với quầng mắt đậm, đây không phải là nàng. . . Không phải!

“Ari! Ari!’’ Nàng gọi Ari, tiếng gọi của nàng khản đặc vì những cơn sốt bất tận, nghe thấy nàng goi mình. Ari nhanh chóng chạy về phía nàng, nhìn thấy nàng đứng trước gương như vậy, bà ngay lập tức hiểu được nàng đang muốn làm gì.

Trang phục tinh xảo được lấy ra khỏi tủ, những đồ trang sức được đeo người nàng, khuôn mặt được rửa sạch bằng nước ấm và trang điểm nhẹ nhàng. Đến khi Ari hoàn tất việc đội chiếc vương miện kim xà lên đầu nàng, thì nữ hoàng của Ai Cập đã lập tức xuất hiện.

Asisu không thèm liếc nhìn mình trong gương thêm một lần nào nữa, tay phải cầm lấy chiếc sợi roi da rồi bước ra ngoài cung điện. Nàng bắt gặp Minue đang quỳ trước tẩm điện của mình, nàng bước ngang qua hắn mà nói: “Trở về mà báo lại với pharaoh của ngươi, nữ hoàng hiện giờ không có tâm trạng để gặp ngài ấy.”

Nói xong, nàng tung mình lên con ngựa mà người hầu mang đến, phóng nhanh về phía trước. Sợi roi da trong tay nàng theo nhịp mà phất vào mông ngựa, khiến tốc độ của nó càng nhanh hơn, cho đến khi hình bóng của nàng chỉ còn lại một chấm mờ hư ảo.

Minue mới dám ngẩng mặt lên, trong ánh mắt của anh chất chứa nhiều cảm xúc, nhưng. . . chỉ cần nàng còn sống và trở về bình an. Đối với anh như vậy đã đủ lắm rồi, Minue thở dài rồi đứng lên, anh phải quay về bẩm báo với pharaoh về câu trả lời của lệnh bà.

Asisu phóng ngựa điên cuồng bên bờ sông Nile, người dân xung quanh chỉ kịp thấy người thiếu nữ với phục trang rực rỡ ngồi trên lưng ngựa. Ánh mặt trời ưu ái đượm lại trên nàng, xinh đẹp lay động lòng người biết bao.

Nàng đột ngột giật dây cương lại, khiến con ngựa lồng lên, Asisu lật người xuống ngựa, dừng lại bên bờ sông Nile chan hòa ánh nắng. Nàng đã về Giza, tận mắt nhìn thấy nơi nàng từng quỳ lạy tiễn biệt cha mình trước khi lên đường đi Babylon.

Nay tất cả chỉ còn sót lại những vệt đen loang lỗ, đống vết tinh hoang tàn không nhận ra hình dáng. Bây giờ thứ duy nhất nàng có thể nhớ đến cha, chỉ là những ký ức đậm nhạt khác nhau trong tim nàng.

Asisu ngồi xuống đất, nhúng tay mình vào màn nước trong vắt, Carol, hoàng phi của Ai Cập đang cố hết sức mình để chữa trị cho đứa vua của Minoa. Nhưng điều khiến Asisu thấy lak rằng, tại sao bệnh tình của quốc vương lại không hề thuyên giảm như những gì nó đã từng xảy ra.

Trừ khi. . . có kẻ nào đó đã nhúng tay thay đổi việc này, nếu mối quan hệ giao hữu với quốc đảo Minoa xảy ra vấn để. Đó chính là bất lợi vè mặt quân sự đang uy hiếp Ai Cập, nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

Ai Cập mà cha nàng đã dành cả cuộc đời để bảo vệ và xây dựng, nàng sẽ không để nó bị hủy hoại trong tay chị em nàng. Đang suy nghĩ mien man về vấn đề Minoa, chợt có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Kẻ mới đến dừng lại bên cạnh nàng, cẩn thận xuống ngựa rồi hành lễ: “Lệnh bà! Có sứ giả từ Hittite đến, xin cầu kiến lệnh bà!”. Nàng xoay người lại, rút bàn tay từ mặt nước lên, khẽ vẩy mấy cái, nhìn lướt qua kẻ đang quỳ dưới đất rồi bình thảnh nói: “Được rồi! Chúng ta về thôi Ganzu.”

Phải! kẻ đó chính là Ganzu, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của Kirke, hắn đã âm thầm bám theo Hulia đến Ai Cập, rồi gặp Asisu tại cung điện của nàng. Và hắn đã trở thành thuộc hạn của nàng như vậy đấy, Asisu biết, hắn cũng vừa mới mất đi người cha của mình.

Nàng giữ hắn bên cạnh, nhưng cũng không buông lỏng sự đề phòng với hắn, Ganzu là con dao hai lưỡi, vũ khí tốt nhất để chống lại Raghasu và bảo vệ được Mira.

Asisu trở về tẩm cung của mình, nàng gối đầu lên con sư tử Kamun và nghe Amuntaket ríu rít nói chuyện, thằng bé biết đi từ tahsng thứ tám, và biết nói khi vừa tròn một tuổi. Là một đứa trẻ thông minh, nàng nhìn thằng bé rồi khẽ vuốt lên mái tóc đen của nó, nàng âm thầm tự trách.

Dường như nàng chưa bao giờ hoàn thành tốt công việc của một người mẹ, thời gian xa thằng bé còn nhiều hơn thời gian ở gần con mình. Bỏ qua những bước trưởng thành trong cuộc đời con, nàng cảm thấy hối tiếc.

Ngày nàng tập đi, mẫu thân đã nắm lấy hai tay của nàng mà dìu thật chậm, đến khi nàng có thể tự đứng vững. Bà mới nhẹ nhàng buông tay nàng ra, còn phụ thân nàng, đã tranh giành việc dạy nàng nói với mẫu thân.

Để rồi tiếng đầu tiên nàng biết nói chính là hai từ : “Phụ vương!”, còn Amuntaket, thằng bé tự trưởng thành theo cách của mình. Nàng nhìn thấy được một vị pharaoh xuất sắc ở đứa trẻ này. . . nàng muốn. . . con tria mình trở thành pharaoh tiếp theo của Ai Cập.

“Thật sự rất thoải mái nhỉ?” chủ nhân của giọng nói đang tiến vào cửa phòng, ngồi xuống bên cạnh nàng và bế Amuntaket vào lòng. Nàng bình thản nhìn Menfuisu, đứa em trai duy nhất của nàng, người thân còn lại của nàng trên cõi đời này.

“Là ai đến vây?” nàng bâng quơ hỏi, đưa tay chỉnh lại chuoix vòng vàng trên cổ Amuntaket. Menfuisu trả lời trong hơi thở: “Một người bạn cũ của phụ vương, nghị viên trưởng hội đồng nguyên lão Hittite, Adonis”

Lúc này, nàng và hắn ở rất gần nhau, sát đến nổi, hắn cảm thấy được hơi ấm tỏa ra từ làn da của nàng. Hắn nhắm mắt lại, hít mùi hương quen thuộc của nàng, sâu trong tư tưởng . . . đã bao lâu rồi, hắn không được ở gần nàng thế này.

“Giết ông ta đi!” Asisu thốt ra câu nói trong tầm dự liệu của Menfuisu, hắn nở nụ cười trên khuôn mặt. Hắn biết nàng sẽ nói như vậy, và hắn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Tối nay, sẽ có một cuộc ám sát trong cung điện Ai Cập, mà nạn nhân là sứ giả Hittite.

Nàng biết được chuyện của phụ vương và mẫu thân và lời kể của Ari, người đã đông hành với mẫu thân nàng từ khi hai người vừa sinh ra. Bất kể vì lý do gì, kẻ hại chết phụ vương nàng, đều phải trả giá.. . . còn về Izumin, nàng đã biết hắn không liên quan đến việc này, nhưng nàng vẫn hận hắn.. . . Nếu nàng không nhớ ra. . . hắn sẽ giấu nàng sự thật naỳ cả đời sao?

Adonis đắm mình vào mùi hương trầm cũ, để những dòng ký ức từ từ tuôn chảy trong tâm trí mình. Tại nơi này, nàng mặt áo cưới lộng lẫy, chào đón ông như thế nào nhỉ. Từng bước chân nhẹ nhàng xoay chuyển như chú chim non xung quanh Nenfenmat.

Mọi sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào người đó, còn ông và quốc vương Hittite dường như bị lãng quên. Thalia đã cười rạng rỡ xinh đẹp vô cùng, đội lên mình chiếc vương miện tượng trưng cho quyền lực hoàng phi. . . lúc đó trái tim ông đã vỡ nát, rất đau. . . rất đau.

Đến bay giờ, khi ông trở lại nơi đây, cảnh vẫn như vậy, nhưng Thalia, nàng đang ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.