Ký Ức Ai Cập

Chương 78: Ngoại truyện 3: Năm tháng hạnh phúc (Thượng)



Author : Mai Tuyết Vân

Sinh ra trong thời đại, mà kẻ mạnh làm chủ, đàn ông nắm quyền, một cô gái như cô được gọi là may mắn. May mắn vì cô đã gặp được hai người ấy, may mắn vì cô được tự do làm chủ cuộc đời mình.

Công chúa Mattamune, chính là người đầu tiên cô gặp, người đã không ngần ngại bỏ ra số vàng lớn chuộc cô từ tay chủ nô lệ. Sau đó còn cho cô được ở bên hầu hạ người, năm đó cô mới 7 tuổi, 5 năm ở bên công chúa, có lẽ là khoảng thời gian khó quên nhất.

Để rồi khi cô nghĩ sẽ như thế này mãi, thì bất chợt, bầu trời của cô, người chị của cô, cuộc sống của cô,. . . người đã ra đi mãi mãi. Trong nỗi đau đớn tuyệt vọng, tưởng chừng đã cận kề cái chết, cô đã gặp lệnh bà.

Khi đó cô đã 11, còn lệnh bà thì mới vừa tròn 8 tuổi, trái ngược với vẻ ngoài máu lạnh của em trai khi ra lệnh tàn sát cả bộ lạc, nàng nhìn thấy cô. Giữa những tiếng la hét rợn người, máu tươi vấy bẩn mọi nơi, xác người chất đống, cô đã thỏa mãn.

Dù có chết cô cũng chưa từng ân hận, chúng chết cả rồi, chết hết rồi, người thấy không, công chúa của em, người có thấy không? Giờ em sẽ đến với người đây, người đừng lo, sẽ nhanh thôi. . . Lita nhắm mắt lại, những kẻ hại chết công chúa đều đã chết cả rồi, cô cũng chờ đợi tử thần đến bên cạnh mình.

Nhưng không, vì nàng đã thấy, vì nàng đã nhận ra, cho nên nàng không thể buông tay cô được nữa. Mặc cho Menfuisu có ở bên cạnh ôm nàng rất chặt, nàng vẫn nhảy xuống lao vào giữa đống hỗn loạn máu tanh, kéo cô ra từ trong xác người chất đống. Chiếc váy tinh xảo nàng mặc trên người vì cô mà bị nhuốm bẩn, cái thứ màu đỏ ghê sợ tanh tưởi đó không hợp với nàng.

Ngày hôm đó, Lita được tái sinh, tái sinh trong chính máu và nước mắt của chính cô. Cô coi nàng là trời,là lẽ sống, là chủ nhân tôn kính, là . . .một người em gái. . . mà có nghĩ cô cũng không bao giờ dám đặt mình ngang hàng với nàng. Từ nàng, cô học được rất nhiều thứ, thì ra .. . Không phải cứ sinh ra trong hoàng tộc là phải chấp nhận số phận làm quân cờ cho kẻ khác sai khiến.

Thì ra chính mình còn có thể làm được nhiều điều như vậy, hóa ra. . . còn có thể sống tự do như thế. . . làm mọi điều mình muốn. . . đó chính là thứ nàng đã cho cô thấy. Tự do như cánh chim trong gió, kiêu ngạo và đủ bản lĩnh làm mọi thứ mình muốn. Nếu như. . . nếu như ngày đó,công chúa của cô . . . cũng như nàng. . . có phải cô ấy đã không phải chết hay không?

Nàng mang cô về bên cạnh mình, dạy cô mọi thứ cô cần, để cô đủ năng lực bảo vệ bản thân, là kẻ xuất sắc nhất, đủ để nàng giao cả mạng lưới tin tức ở Hittite cho cô. Nàng dạy cô cách thao túng kẻ khác, chi phối quyền lực, chơi đùa mạng sống của kẻ thù, chính nàng đã dần tạo nên sự kiêu ngạo trong cô.

Nàng còn chỉ cho cô thấy, lòng người thật sự và sức mạnh của đồng tiền, nàng trao vào tay cô mọi thứ cô cần, để cô tự quyết định cuộc sống của mình. Và cô đã chọn được phục vụ nàng đến hơi thở cuối cùng, một lần nữa cô đặt chân về Hattusa, với thân phận mới, cuộc sống mới, cảm giác lúc này rất lạ. Dường như có cái gì đó đã thay đổi thì phải, chính cô cũng không biết đó là thứ gì.

Và rồi đến khi cô 16 tuổi, cô gặp lại lệnh bà của mình, công chúa Ai Cập, ở chính Hattusa xô bồ này, và ở cạnh nàng còn có một người, Hassan.

Lúc đầu, khi cô trông thấy Hassan, cô đã ghét anh biết bao nhiêu cơ chứ, một người nhu cô mất bao lâu mới được lệnh bà công nhận. Còn anh chỉ trong thời gian ngắn đã có được sự tín nhiệm của nàng, cô không phục anh, nhưng cô cũng chưa từng nghi ngờ quyết định của lệnh bà.

Và rồi con người mạnh mẽ ấy đã dần dần khuất phục bản ngã kiêu ngọa của Lita, từ một thầy thuốc trẻ tuổi, Hassan bắt đầu nhúng tay vào tất cả mọi việc liên quan đến nàng. Một thương gia giàu kinh nghiệm, một cố vấn tài ba khôn khéo, sau năm năm kể từ lần đầu tiên gặp nhau, Hassan đã trở thành người đứng đầu của bọn họ.

Anh nắm trong tay toàn bộ quyền lực ở tất cả các mạng lưới tình báo, tài sản, quân đội và thậm chí là mạng sống của bọn họ. Lita đã từng đánh giá anh rất tỉ mỉ, cô không thể hiểu được, một người máu lạnh đến mức có thể giết bất kỳ kẻ nào cản đường anh, sao lại có thể mỉm cười dịu dàng với lệnh bà như vậy.

Năm năm làm trợ thủ, năm năm ở bên cạnh, trái tim Lita đã sớm đập lạc nhịp vì anh, nhưng cô chưa một lần thú nhận. Vẫn cẩn thận che giấu cảm xúc thật của mình, cô che giấu rất kỹ, vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo.

Hình như cô đã quên, ai là người đã dạy cô cách che giấu cảm xúc, có thể Hassan đã không nhận ra, nhưng chưa bao giờ nàng không nhận ra cả.Như nàng đã từng tìm thấy cô giữa máu và xác chết, nhìn thấy Kamun trong cơn hấp hối, tìm thấy Amuntaket ở ngôi làng dịch bệnh.

Phải! Nàng luôn nhận ra chứ, luôn luôn nhận ra, và cô biết nàng cũng nhận ra cả tình cảm Hassan dành cho nàng. Nhưng . . . nàng luôn muốn cô hạnh phúc, nỗi mất mát của cô nàng hiểu được, tình yêu âm thầm không thể nói nên lời. Tình yêu đơn phương.

Cuối cùng thì cô cũng theo lệnh bà về Ai Cập, được ở bên phục vụ lệnh bà là nguyện vọng của cô, và. . . trong một góc khuất ích kỷ cô muốn được nhìn thấy ngài nhiều hơn. Đại nhân Hassan chỉ ở nơi nào lệnh bà xuất hiện, chỉ cần có thể đứng một bên mà thấy ngài,. . . cũng đã quá đủ rồi.

Đêm trăng rọi cả Tebe, cô nhìn thấy người mình yêu nhất quỳ xuống trước mặt cầu hôn mình, có ai biết được cô đã hạnh phúc như thế nào không. Nhưng hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn, lý trí lại nhanh chóng đánh gục cảm xúc, cô cười lạnh trong lòng.

Rõ ràng, cô biết ngài ấy yêu lệnh bà, nhìn xem trong đáy mắt của ngài ấy dấy lên một tia sợ hãi,. .. nếu cô đồng ý hôn sự này. . . ngài ấy sẽ khó xử ra sao? Cô hận, tại sao mình không thể ngu ngốc một chút, chẳng nhận ra điều gì cả, để có thể mỉm cười đồng ý,. . . nhưng không, cô không làm được, một chút giả dối cũng không thể.

Cô từ chối lời cầu hôn ấy, và khẩn xin lệnh bà cho cô trở thành nhũ mẫu của đại hoàng tử Amuntaket. Cô muốn quên ngài, muốn tránh xa ngài một chút, nhưng làm sao cô có thể cấm con tim mình không nghĩ đến ngài được cơ chứ.

Tình yêu đã muốn chôn giấu lại ngày càng mãnh liệt, cô phải làm sao đây? Phải làm sao đây?. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.