Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 48: 48: Thi Tháng




Ngày hôm sau, kỳ thi tháng bắt đầu.
Tối hôm qua, Chương Tuyết Trình còn sang nhà Lâm Yên Nhiên, cùng ôn lại bài tập cả đêm, đến tận khi Cố Tuyền- mẹ của Chương Tuyết Trình sang gọi mới chịu về.
Sau khi Chương Tuyết Trình về, Lâm Yên Nhiên còn mở sách vở ôn qua một lần nữa, sửa soạn lại đồ dùng học tập xong mới chịu tắt đèn đi ngủ.
Buổi sáng, ngay khi chuông báo thức vang lên đã bị Lâm Yên Nhiên tắt đi.
Lâm Yên Nhiên ngồi dậy, mở cửa sổ nhìn sang ngôi nhà bên cạnh.
Quả nhiên, Tuyết Trình cũng vừa mở cửa sổ định gọi cô thức dậy.
Cả hai người đều nở nụ cười.
Lâm Yên Nhiên lần nữa quay vào, xem xét lại cặp sách lần cuối rồi đi đánh răng, vệ sinh cá nhân.
Hôm qua đã hẹn sẽ mời Tuyết Trình ăn bánh bao chiên nước nên Lâm Yên Nhiên không ăn bữa sáng tại nhà.
Khi Lâm Yên Nhiên vừa mở cổng bước ra thì Chương Tuyết Trình cũng đồng thời làm như vậy.

Hai người bọn họ như cặp chị em sinh đôi tâm ý tương thông vậy, rất nhiều chuyện đều ăn khớp với nhau.
Trên con đường đến trường, hai người còn lần lượt khảo lại kiến thức cho đối phương.
Từ ngày hôm qua thì ngay sau giờ học buổi chiều kết thúc, các bạn nam đã được sắp xếp bưng một bộ phận bàn ghế ra sân trường.
Đúng vậy, sẽ có một bộ phận các học sinh sẽ làm bài thi ngoài sân trường, mật độ giữa các bàn trong cùng một lớp cũng cách nhau xa hơn.

Ngoài ra thì học sinh các khối sẽ được trộn lẫn vào nhau để giảm thiểu việc các thành viên trong cùng một khối lớp gian lận.
Đó là những biện pháp nổi bật được đưa ra đảm bảo công bằng cho cuộc thi tháng.
Số báo danh cũng chỉ mới được công bố từ chiều qua.
Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình không có thi chung một phòng.

Lâm Yên Nhiên ở phòng cuối lầu 2 còn Chương Tuyết Trình ở dưới lầu 1.
Khi Lâm Yên Nhiên đến phòng, trong phòng đã có phân nửa học sinh đã đông đủ dù còn gần nửa tiếng nữa mới đến giờ.
Trong lớp có cả những đàn em khoá dưới, cũng có mấy bạn học sinh khác cùng khối nhưng khác lớp.
Phần lớn những người ở đây, Lâm Yên Nhiên đều không quen biết, chỉ có một bạn học sinh ưu tú thường đại diện cho khối 8 phát biểu khi chào cờ, một bạn nam được á quân cuộc thi viết Văn của trường tháng trước và một số gương mặt nhìn khác từng gặp qua nhưng không biết tên, còn lại thì đều không có thông tin gì.
Nhưng đi thi không phải là đi ngoại giao gì cả, chỉ cần làm tốt bài thi là được.
Vì chưa đến giờ mà đa số các học sinh đều chăm chỉ nên gần như trên bàn ai nấy đều có một vài tài liệu ôn tập.
Môn thi đầu tiên là Vật lý.
Lâm Yên Nhiên tuy có năng khiếu hội hoạ nhưng lại thiên hơn về các môn tự nhiên.


Điểm số môn Vật lý của cô hầu như đều đứng trong top 3 của trường, nhiều lần còn vươn lên đứng đầu.

Nhưng Lâm Yên Nhiên cũng là con người cẩn thận, sẽ không vì thế mà lười biếng.
Dù cho cả lớp có ngoan ngoãn đến thế nào thì cũng thường sẽ có số ít những thành phần khác biệt.

Mà thành phần có vẻ khác biệt này là mấy cậu bạn nói chuyện khá lớn tiếng.
Mấy cậu bạn ấy vào sau Lâm Yên Nhiên một lúc, vừa vào không kiêng nể gì mà nói chuyện lớn tiếng, cười đùa, rất nhiều người có vẻ khó chịu, bởi vì họ còn đang ôn tập một chút.
Lúc đầu mấy người này cũng không để ý ai cả, nhưng sau khi có một bạn nam khác ngồi phía trước Lâm Yên Nhiên nhắc nhở một câu thì một trong mấy cậu bạn kia có vẻ không thèm quan tâm mà còn đáp lại:
“Nước tới chân rồi mới nhảy, sao không ôn tập trước đi mà bây giờ còn ra vẻ chăm học!”
Lời này chói tay và rất nhiều người cũng không vui.
Cậu bạn đó còn định nói thêm gì đó nhưng sau khi đột nhiên thấy khuôn mặt của Lâm Yên Nhiên từ sau cậu bạn mới nhắc nhở kia, cũng thấy đống tư liệu trên bàn cô, lại đỏ mặt và quay đi hướng khác, đôi khi còn nhìn lén về phía Lâm Yên Nhiên.
Cuối cùng, cậu ta chốt hạ: “Tớ đùa thôi, xin lỗi nhé, mọi người cũng học bài tiếp đi!” rồi kéo theo hai người đi cùng, cũng là người vừa làm ồn với cậu ta đi ra khỏi lớp.

Cậu bạn vừa mới nhắc nhở kia lúc thấy mấy người kia đứng lên, còn tưởng là định dạy dỗ cho hắn một bài học, ai ngờ lại đi ra khỏi lớp.

Đùa thật hả?
Nhưng Lâm Yên Nhiên không phải người mù, cô thấy rõ, dù sao thì những thiếu nữ đang độ tuổi dậy thì thường rất nhạy cảm, dễ dàng bắt được nguồn sóng của những thứ tình cảm non nớt được phát ra này về ăng- ten của mình.
Cô có chút buồn cười, hay là lời Tuyết Trình nói, khuôn mặt của cô làm người khác dễ dàng sinh ra kiểu cảm giác như muốn bảo vệ, nâng niu?
Dù sao thì cậu bạn mới ra khỏi lớp kia cũng không phải là người đầu tiên cô bắt được kiểu sóng dao động này, cô cũng không có thời gian đi quan tâm tất cả những người có thiện chí, hay sâu sắc hơn là có tình cảm với mình.
Cô mở quyển sách Vật lý được bọc rất đẹp của mình ra, xem lại một lần mấy công thức khó và những trường hợp đặc biệt, mở quyển bút ký* (笔记 bút ký: thường là một quyển sổ, một quyển vở nhỏ ghi chép các kiến thức thành note, với dàn ý rõ ràng, có thể phân bút ký thành nhiều loại, nhiều môn riêng…) của mình ra đọc, cuối cùng thì xem lại một số dạng bài tập nâng cao.
Lâm Yên Nhiên đã ôn qua hết nên năng suất học tập rất cao và đã sẵn sàng vào thi cử.
Tác giả có lời muốn nói: Trời ôi sao t cô đơn dữ vậy nè, viết truyện ngoan thế này mà lại không có ai đọc huhu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.