Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 7: 7: Giận Dỗi




Chu Ngữ Anh cô chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ ở cổng cô nhi viện, được viện trưởng Chu nhận nuôi và đặt tên.

Cuộc sống ở cô nhi viện tuy khốn khó nhưng nhờ trợ cấp của nhà nước mà cô có thể học hết đại cấp ba, cố gắng nỗ lực mới đậu được khoa thiết kế trường đại học thành phố B- ngôi trường danh tiếng đứng đầu cả nước.

Mà gặp được Đường Thành Huân như bước ngoặt thay đổi cuộc đời cô.

Tuy cô dành được học bổng của Chính phủ nhưng vẫn phải lo các khoản phát sinh như ăn uống, đồ dùng học tập hay thỉnh thoảng phải gửi một ít tiền trợ cấp về cho các em nhỏ khác trong cô nhi viện.
Lần đầu tiên cô gặp được Đường Thành Huân là vào hè năm hai đại học.

Đó là trong một đợt từ thiện do nhà họ Đường tài trợ chính cho cô nhi viện.

Là sinh viên ưu tú của đại học B danh giá có xuất thân từ cô nhi viện nên Chu Ngữ Anh được chọn làm người hướng dẫn khi các nhà từ thiện đến.
Và người thừa kế Đường thị lúc đó- Đường Thành Huân là một trong những người được cô hướng dẫn, tiếp đón.

Cũng từ sự kiện đó mà theo Đường Thành Huân kể lại chính là yêu em từ cái nhìn đầu tiên* (từ này mình lấy nghĩa từ cụm 一见钟情: nhất kiến chung tình).

Dần dần thì dưới sự theo đuổi kịch liệt của Đường Thành Huân thì Chu Ngữ Anh dần mở lòng, mới đồng ý và bắt đầu mối quan hệ từ yêu đương đến kết hôn sau này.

Đường Thành Huân không chỉ bỏ qua mọi lời tai tiếng vào kết hôn với cô mà còn giúp sức cô rất nhiều từ công việc đến chăm sóc gia đình.

Từ khi quen biết Đường Thành Huân thì cô như đi trên con đường trải thảm sẵn, có thể nói chính là nhân sinh người thắng* (cụm từ này tạm dịch từ 人生赢家, tại vì mình chưa dịch ra được kiểu nào nào hợp ý, cũng chưa thấy ai dịch cụm này cho hay hết, nếu không thì các bạn có thể hiểu tạm là người chiến thắng).
Với lại, tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc trong những năm qua của Đường Thành Huân tuyệt đối không phải giả vờ.

Nếu không thì chỉ có thể nói kĩ thuật diễn kịch của Đường Thành Huân phải sánh ngang với ảnh đế* (người đàn ông chiến thắng, đoạt giải ở một giải thưởng điện ảnh nào đó, vd như ở Kim Tượng, Kim Mã, …, một số ảnh đế điển hình mà chúng ta biết là Lương Triều Vỹ, Châu Nhuận Phát, Cổ Thiên Lạc, Lưu Đức Hoa, Châu Tinh Trì, Tạ Đình Phong, Quách Phú Thành, …).

Nhưng một người đàn ông khi ngủ cũng đều gọi tên bạn, nằm ngủ lúc nào cũng ôm chặt bạn, thật sự đều là diễn ư?
Chu Ngữ Anh nhớ đến những lần mình bị ốm, Đường Thành Huân sẽ luôn nhìn chăm bẵm cô chu đáo từ uống từng viên thuốc hay ăn từng thìa cháo.

Những đêm cô mệt nhọc, anh sẽ thậm chí sẽ thức suốt đêm để chăm cô.
Có lần cô phải nằm viện vì trượt chân ngã cầu thang, khi tỉnh lại thấy khuôn mặt anh gầy hóp lại, bọng mắt thâm, đôi mắt thì còn những tơ máu đỏ hết cả lên.

Mà khi bác sĩ vừa bảo cô đã ổn, anh ôm cô khóc như con thú mất con, như ông vua thành công bảo vệ vương quốc của mình trước những trận chiến với quân địch, mừng rỡ như người tìm được bảo bối đã bị thất lạc.
Hay khi cô có thai, có những đêm khó ngủ, chỉ cần quay người là anh đã tỉnh dậy.

Những đêm đói bụng muốn ăn mì lạnh lúc 2 giờ sáng, anh chạy xe đi mua trong đêm.

Khi cô ốm nghén, người được người khác xem là núi băng, lạnh lùng như anh mà cũng đỏ đôi mắt, còn sút cân hơn cả bà bầu không ăn uống được là cô.
Khi cô sinh Đoàn Đoàn, người ấy cũng luôn nắm tay động viên cô trong phòng sinh, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nhìn rất tội nghiệp, nếu không phải giới tính thì người ta còn tưởng anh mới là người đi đẻ.

Khi Đoàn Đoàn khóc giữa đêm khuya, người cả ngày đi làm như anh còn dậy pha sữa cho con.
Khi được cô tặng cho một món quà nhỏ, anh còn vui cả mấy ngày.
Đường Thành Huân trong trí nhớ của Chu Ngữ Anh luôn nhìn về cô với ánh mắt ẩn chứa tình yêu, tràn đầy ngọt ngào và hạnh mềm mại.
Tất cả chỉ là ảo tưởng của một mình cô ư?
Nhưng Chu Ngữ Anh không thích bị người khác lừa dối, cũng không thích bị người khác xem như con rối như vậy.

Cho nên, đối diện với sự quan tâm lần này của Đường Thành Huân, Chu Ngữ Anh lại không vui chút nào,
“Em không sao.

Chỉ mệt một chút”.
Mà Đường Thành Huân dường như rất tin tưởng vợ mình, cũng không nói gì, chỉ là vẫn vô cùng yêu thương quan tâm cô.

Đêm hôm ấy, ngoài sự chăm sóc tận tình chu đáo của Đường Thành Huân thì Chu Ngữ Anh còn được Đoàn Đoàn hỏi han.

Đoàn Đoàn mới 4 tuổi rưỡi nên rất đáng yêu.

Thằng bé như cậu hoàng tử bé trong truyện cổ tích.

Từ khi sinh ra đến giờ, đa số mấy việc chăm sóc trẻ con như thay tã, bỉm, pha sữa đi tắm trên danh nghĩa đều là cả hai vợ chồng cùng làm với cô bảo mẫu mà thực sự phần lớn đều do Đường Thành Huân làm.

Có thể nói Đường Thành Huân không chỉ là ông chồng biết yêu thương vợ mà còn là người bố tốt, là người đàn ông của gia đình.
Đường Thành Huân tuy rất yêu thương thằng bé nhưng cũng dạy dỗ Đoàn Đoàn rất tốt.

Từ những câu chào hỏi đơn giản đến lễ nghi trên bàn ăn, kiến thức học tập đều được dạy dỗ cẩn thận.
Đoàn Đoàn tuy rất được cưng chiều nhưng không hề ương bướng mà rất ngoan ngoãn, hoà đồng, lễ phép.

Thằng bé rất biết cách quan tâm đ ến mọi người, chẳng hạn như dùng đôi bàn tay nhỏ đấm lưng cho bố nó lúc đi làm về, biết đem cho mẹ ly nước trái cây vào mỗi buổi sáng.
Chu Ngữ Anh vô cùng yêu thương cục bột nhỏ này.

Cho nên khi nhớ đến nó, Chu Ngữ Anh lại cảm thấy mình thật khờ, con trai cũng sắp 5 tuổi rồi, Đường Thành Huân lừa cô làm gì chứ? Có lẽ là Đường Thành Huân lo lắng cho cô nên mới làm vậy.

Chu Ngữ Anh tự nhủ mình như vậy.
Vì thoả mãn thú tính của ai đó, cũng vì trên danh nghĩa là rèn luyện tính độc lập cho con, Đường Thành Huân đã cho Đoàn Đoàn sang phòng riêng từ năm hai tuổi.
Đêm đến, Đường Thành Huân ôm lấy Chu Ngữ Anh cùng nằm trên một chiếc giường.


Nhận thấy người trong lòng ngực có vẻ không ổn lắm, Đường Thành Huân ôm cô vào lòng ngực, hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng hỏi,
“Em sao vậy? Bụng còn đau hả? Anh gọi bác sĩ nhé!”
Nét mặt Chu Ngữ Anh có chút phức tạp:
“Em không sao”.
Đường Thành Huân lại dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng lên bụng cô, hỏi lại một lần như xác nhận,
“Em chắc chứ?” Lại nhẹ giọng dỗ dành cô, “Có anh đây rồi”.
Chu Ngữ Anh nhìn Đường Thành Huân một lúc, giọng nói có chút cứng nhắc,
“Anh có lừa dối em bao giờ chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Chu Ngữ Anh, nét mặt của Đường Thành Huân có chút đơ cứng dù rất nhanh đã bị giọng nói trầm thấp, tràn đầy tự tin thay thế nhưng đã bị Chu Ngữ Anh thấy hết,
“Đâu có, anh thì có gì mà lừa em chứ?”
Sau đó, Đường Thành Huân lại nhẹ giọng nói,
“Có phải có ai nói gì với em không?”
“Đường Thành Huân anh đời này chỉ yêu một mình em thôi!”
Nhận được câu trả lời, Chu Ngữ Anh chỉ không vui trả lời:
“Không có!” rồi bỏ cánh tay đang ôm ấp của Đường Thành Huân ra, xoay người, ngoảnh đầu về một phía, “Em có chút không thoải mái, anh cứ ngủ đi”.
Đường Thành Huân tâm tình hỗn loạn, nhăn mày, khuôn mặt phức tạp nhìn về phía người vợ nằm một góc, không nói gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.