Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 81: 81: Cầu Hôn




Lâm Yên Nhiên cũng không bủn xỉn lời khen với Đường Thành Huân:
“Anh cũng vậy”.
Đường Thành Huân hôm nay mặc một bộ tây trang đơn giản nhưng không kém phần trang trọng mà thoải mái, trên tay đeo chiếc đồng hồ Constantin có mặt kính sapphire xanh dương với vành bezel, bộ đếm phút bên ngoài tạo từ 117 viên kim cương nhỏ và vỏ từ vàng hồng, dây đeo từ da cá sấu Mississippi với cảm hứng từ hình chữ thập.

Đó là món quà đáp lễ mà Lâm Yên Nhiên nhờ cậu gửi từ Thâm Quyến ra.
Nhìn rất có hương vị đàn ông.
Đợi khi Lâm Yên Nhiên đã ngồi ổn, dây an toàn cũng thắt xong, Đường Thành Huân mới khởi động xe đi tới Ngọc Hoa cư.
Ngọc Hoa cư là nhà hàng sang trọng nằm tận ngoại ô thành phố, rất thích hợp cho du khách du lịch hay người đi tránh nóng.
Đường Thành Huân đã đặt bàn sẵn, hai người được phục vụ dẫn vào chỗ ngồi đã đặt trước.
Sau khi nói tên, hai người được dẫn lên tầng năm.
Nhà hàng này rộng rãi nhưng chỉ có năm tầng.

Từ tầng năm, có thể thấy được cảnh đồi núi cực đẹp cùng với khuôn viên bonsai bên dưới.

Ở trên không khí rất thoáng đãng dễ chịu, có gió mát thổi, không cần điều hoà.


Thiết kế và trang trí đều rất tốt, theo hướng tận dụng sức gió tự nhiên và tiết kiệm năng lượng nhưng đẹp mắt và đem lại cảm giác thoải mái.
Ngọc Hoa cư phục vụ cả món Trung lẫn món Tây.
Nhân viên phục vụ nữ thì mặc sườn xám, nhân viên nam thì mặc tây trang.

Nhìn rất có khí chất.
Đường Thành Huân và Lâm Yên Nhiên mỗi người gọi một phần bít tết Tomahawk.
Một khẩu phần bít tết thế này đều rất nhiều, ngoài thăn ngoại thì còn có các loại rau củ ăn kèm.
Nước sốt và nước chấm của món này cũng rất đậm đà.
Đường Thành Huân còn gọi thêm hai ly nước ép để nhâm nhi.
Phục vụ còn mang lên một phần bánh ngọt.
Sau khi ăn xong, Đường Thành Huân cắt một phần bánh ngọt cho Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên nhận lấy, định cắn lấy một miếng thì phát hiện trên miếng bánh, cạnh quả táo đỏ có một vật sáng lấp lánh.
Cô thả miếng bánh xuống bàn, đưa tay chọc thử lấy vật đang sáng lấp lánh kia rồi cầm lên.
Vậy mà lại là một chiếc nhẫn với mặt kim cương to như quả trứng chim bồ câu.
Lâm Yên Nhiên nhìn Đường Thành Huân.
Đường Thành Huân lập tức trong ánh mắt mơ màng của cô, cúi xuống cầu hôn.
Ánh đèn chiếu sáng trên xung quanh dường như chỉ chiếu sáng mỗi vị trí của Lâm Yên Nhiên và Đường Thành Huân.
Từ lúc nào, các bạn bè cùng phòng của Lâm Yên Nhiên đều xuất hiện, mấy vị khách khác cũng như đang đặt tầm mắt của họ vào cặp đôi đang cầu hôn.
Và Lâm Yên Nhiên cũng hiểu tại sao mấy đứa này hôm nay lại bắt cô thử hết từ bộ đồ này đến bộ đồ khác.
Ánh mắt lấp lánh của mọi người đều đổ dồn về một hướng.
Đôi môi Lâm Yên Nhiên mím chặt.
Phục vụ nhận lấy chiếc nhẫn mà Lâm Yên Nhiên cầm và lau chùi sạch sẽ rồi đưa cho Đường Thành Huân.
Đường Thành Huân với vẻ mặt thành kính:
“Yên Nhiên, anh rất thích em.

Em gả cho anh nhé? Đời này anh sẽ đối xử tốt với em”.

Âm thanh hắn trầm thấp hữu lực, làm cho người khác nghe vào như muốn mang thai, ánh mắt thâm tình của hắn cũng đủ đánh gục bao người.
Nói thật là qua mấy tháng yêu đương, Lâm Yên Nhiên gần như hài lòng 100% với Đường Thành Huân.
Nhưng bây giờ cô mới chỉ hơn 20, còn quá trẻ để kết hôn.
Cô nói:
“Em thấy chuyện này còn quá sớm.

Chúng ta vẫn còn cần tìm hiểu nhiều hơn”.
Đường Thành Huân đương nhiên hiểu đây chính là lời từ chối khéo của cô.

Hắn không buồn, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ mất mát, dù sao cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Không ai nói tiếp, không khí trở nên yên ắng, khuôn mặt Lâm Yên Nhiên có vẻ tái nhợt.
Không khí có vẻ nghẹn lại và trong mắt Lâm Yên Nhiên thì Đường Thành Huân đang rất buồn và thất vọng nhưng hắn vẫn cố lên tinh thần để mọi người không bị tụt mood.
Hắn kéo kéo cổ áo dãn ra, như thể không để ý rằng lời cầu hôn của mình vừa bị từ chối, cố tỏ vẻ không sao và nói:
“Hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, tôi mời”.
Mọi người làm như không có chuyện gì, hoan hô và bắt đầu tản ra.
Trở lại với bữa ăn, không khí giữa hai người lại có vẻ có chút gượng gạo.
Nhưng mà người đáng lẽ nên đang bị tổn thương lúc này là Đường Thành Huân lại còn khuyên nhủ cô:
“Không sao, em không cần cảm thấy có lỗi”.
Lâm Yên Nhiên nghe xong càng cảm thấy có lỗi hơn.
Đương nhiên, cô không biết có Đường Thành Huân lúc này là đang “lùi một bước tiến hai bước”, thường gọi là lấy lùi làm tiến.

Mà cô, đã rơi vào cái bẫy tâm lý của hắn bày ra.
Khi nhân viên phục vụ đưa lên một bầu rượu làm bằng lưu ly màu bạch ngọc, bên trong chứa một loại chất lỏng có màu như ngọc xanh của phỉ thuý lục bảo, còn có hơi khói trắng bốc ra, trông rất lạ và cuốn hút.
Nữ nhân viên phục vụ đổ chất lỏng đó ra hai cái ly Snifter rồi cho thêm mấy lá bạc hà và hai lát chanh tươi vào trang trí trực tiếp.
Lâm Yên Nhiên cầm lấy cái ly, mùi thơm lập tức xốc thẳng vào mũi, làm người ta rất muốn thưởng thức nó ngay lập tức.
Vì thế, không đợi Đường Thành Huân kịp nhắc nhở, mà Đường Thành Huân thật ra cũng không muốn nhắc nhở, Lâm Yên Nhiên đã cho ly rượu ấy vào dạ dày.
Rất nhanh, Lâm Yên Nhiên đã ngấm rượu.

Trong ánh mắt của Đường Thành Huân, khuôn mặt đỏ hồng có chút mơ màng của Lâm Yên Nhiên đã gục xuống bàn.
Đường Thành Huân cau mày, thử hô lên:
“Nhiên Nhiên?” Lúc trước kia, hắn cũng thấy ở nhà họ Lâm, đôi khi Lâm Yên Nhiên trước bữa ăn sẽ dùng một ít Champagne hay một số loại vang đỏ quen thuộc nên hắn đã cố ý gọi loại Brandy để cô bị trúng điểm mù, dễ bị hấp dẫn và dễ say.
Không có động tĩnh, người con gái kia vẫn nằm im, phần tóc có bị rối một chút, còn suýt cho tay vào dĩa đồ ăn.
Và Đường Thành Huân rất nhanh chóng đã đỡ lấy cô, để cô ngồi thẳng lên ghế tựa.
Lâm Yên Nhiên cố mở mắt ra rồi lại nhanh chóng khép lại, tay lại vơ loạn xạ xung quanh, vơ vào cả người của Đường Thành Huân.
Nhìn người kia đã say, trong ánh mắt Đường Thành Huân hiện lên vẻ đã thực hiện mưu đồ thành công..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.