Ký Ức Chiều Tà

Chương 29: Chương 29: Thứ Quan Trọng Nhất





Chương Hai Mươi Chín
Thứ quan trọng nhất
Giọng nói kia vừa dứt thì Phiêu Dương lập tức đứng bật dậy, tay nắm thành nắm đấm, không hề khách khí lớn tiếng nói: “ Mạc Gia Tuấn, tôi chịu đựng anh đủ rồi đấy. Nói đi, anh mò đến đây làm gì?”
“ Hôm nay tôi hẹn bố mẹ về ăn cơm rồi. Đương nhiên em phải theo tôi về”, Gia Tuấn thản nhiên nói
Phiêu Dương khóe miệng giật giật: “ Sao anh biết tôi ở đây?”

“ Dù em có đi tới đi cùng trời cuối đất, tôi cũng tìm được em” Gia Tuấn cười nhạt, sau đò điềm nhiên nói tiếp, “ Điện thoại của em có gắn thiết bị định vị, em đi đâu làm gì, tôi chỉ cần kiểm tra là biết ngay”
“ Đừng để tôi nặng lời, lập tức đi cho khuất mắt tôi”, Phiêu Dương khoanh tay ngồi xuống ghế, “ Ngày mai tôi mà thấy anh lượn lờ trước mắt, tôi sẽ kiện anh về tội quấy rối tình dục, tôi không nói chơi đâu!”
Gia Tuấn cười cười không để tâm lời đe dọa kia, đưa mắt nhìn quanh thì thấy hai cô bạn đang trố mắt kinh ngạc, bèn lịch thiệp đưa tay ra bắt: “ Rất vui được gặp các quý cô, tôi là Gia Tuấn”. Đến khi bắt tay Khiết Băng thì chợt nhận ra rất quen mặt, cố nhớ một chút rồi mỉm cười nói:
“ Thì ra là giám đốc Bạch của Nhược Hoa, rất hân hạnh”
Khiết Băng cũng phần nào nhận ra người trước mặt. Mạc Gia Tuấn, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Mạc Vũ, cũng là người thừa kế sản nghiệp to lớn mấy đời nhà họ Mạc. Ba mươi tuổi, độc thân, là đối tượng thèm muốn của biết bao cô gái trong thành phố. Khi dự án xây dựng khu thương mại bắt đầu triển khai, Khiết Băng có đi đấu giá mảnh đất ở trung tâm thành phố, địa hình rất đẹp, tuy nhiên vừa mới bắt đầu thì hắn ta xuất hiện, đưa ra cái giá khó ai có thể tưởng tượng. Tuy rất muốn có được mảnh đất kia nhưng Khiết Băng không thể bỏ ra số tiền nhiều hơn thế, quá tổn thất cho ngân sách của công ty . Cô đành ngậm ngùi bỏ địa điểm đẹp ấy, chuyển sang mảnh đất hiện tại, mảnh đất này cũng rất đẹp, tuy nhiên vẫn kém mảnh đất ban đầu. Hiện tại tập đoàn Mạc Vũ đang xây dựng khu chung cư cao cấp, ước tính sẽ thu hồi số tiền lợi nhuận khổng lồ.
Một người như thế lại đi Bar chơi bời rồi gặp cô nàng nổi loạn say xỉn Phiêu Dương, sau đó hai người xảy ra tình một đêm ư? Không những thế còn tặng hoa các kiểu, nửa đêm gọi điện quấy rối? Khiết Băng thầm nhủ trong lòng, thật khó mà tin được.

“ Tổng giám đốc Mạc, rất vui được gặp anh”, Khiết Băng nở nụ cười xinh đẹp, “ Nghe danh đã lâu, nay được gặp mặt trực tiếp, quả nhiên phi phàm như lời đồn”
“ Bạch giám đốc quá lời, thật ra chúng ta cũng gặp qua mấy lần rồi. Tôi rất ấn tượng với mẫu người dám yêu dám hận như cô. Sắp tới Mạc Vũ tổ chức tiệc mừng thọ ông nội tôi. Tôi sẽ gửi giấy mời cho mọi người , hi vọng mọi người đến góp vui”, Mạc Gia Tuấn lịch thiệp nói, “. Đây là danh thiếp của tôi. Còn nữa, cũng lâu rồi chưa được đánh gold với Kiro, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới cậu ta nhé, giám đốc Bạch? Bây giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép đưa Dương Nhi về trước, hôm nào mời mọi người ăn cơm sau”
Gia Tuấn nói xong liền nháy mắt mỉm cười, sau đó kéo tay Phiêu Dương đi thẳng ra cửa. Phiêu Dương vừa đi vừa la oai oái, chửi bới vùng vẫy một hồi nhưng vẫn bị đẩy vào chiếc Bugatti Veyron trước cửa. Lát sau chiếc xe lao vào màn sương.
Thùy Linh nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp, vẻ mặt không thể tin nổi: “ Khiết Băng à, tớ vẫn đang sốc đấy. Anh ta vừa nói sẽ mời tớ tham dự buổi tiệc của tập đoàn Mạc Vũ hả? Buổi tiệc mừng thọ ông nội anh ta?”
“ Theo như tớ biết thì người sáng lập tập đoàn Mạc Vũ chính là ông nội anh ta – Mạc Phi Vũ. Ông ấy hô mưa gọi gió cả một thời, hiện giờ danh tiếng vẫn nổi như vậy, những nguyên lão trong Mạc Vũ đều nể sợ vài phần.”, Khiết Băng đưa tay lên xem giờ, “Bốn rưỡi rồi, không còn sớm nữa, bọn mình cũng về đi”
Khiết Băng đứng dậy trả tiền rồi lái xe đưa Thùy Linh về nhà. Thùy Linh cũng có căn hộ ở tầng 6 một chung cư, tuy nhiên từ khi về nước cứ cắm rễ ở nhà chị gái. Vừa được ăn đồ ngon miễn phí lại có mấy đứa cháu đáng yêu ngày ngày quấn chân, coi như đỡ buồn chán.

Khiết Băng vừa cho đỗ xe thì phát hiện phía trước cũng có một cái ô tô đang đỗ. Thì ra chị gái Thùy Linh cũng vừa đón mấy cháu về. Theo lời mời mọc của chị em nhà nọ, cô đành chiều ý vào nhà ngồi chơi một lát. Căn nhà bốn tầng khá rộng nằm trong khu dân cư đông đúc gần Hồ Tây. Căn nhà thiết kế rất đẹp, vừa bước vào liền thơm ngát hương hoa nhẹ dịu.
Thu Hà cười cười bảo hai đứa đợi một lát để chị pha gì đó nóng, uống cho ấm người. Hai đứa con sinh đôi của chị Hà quả nhiên dễ thương đáng yêu. Bé trai bật kênh HBO lên, cất giọng còn hơi ngọng: “ Mẹ Hà nói người lớn thích xem phim kênh này. Bảo Bảo thích xem hoạt hình hơn. Nhưng vì hôm nay có khách nên phải ngoan, mẹ Hà dặn thế. Bạn của dì Linh ơi, dì cũng thích xem phim người lớn ạ?”
Khiết Băng cười cười: “ Không sao, Bảo Bảo cứ xem hoạt hình đi. Dì cũng thích xem hoạt hình lắm”
Bé gái mặc áo bông tròn xoe, đưa bàn tay mềm mại bé xíu vuốt vuốt mặt Khiết Băng: “ Dì ơi, dì tên là gì ạ? Con tên Mạn Mạn, năm nay con bốn tuổi, con thích nhất là ăn sườn xào chua ngọt, con thích ôm thỏ bông đi ngủ nữa. Còn dì thì sao?”
“ Dì tên Khiết Băng, khiết trong thuần khiết, băng trong băng giá. Dì là bạn học của Dì Linh, ờ, sở thích của dì… có lẽ là một buổi tối nhàn nhã ngồi nhà đọc báo, uống café. Vì dì thường ngày khá bận nên thích nhất cảm giác nhàn nhã nghỉ ngơi” Khiết Băng mỉm cười xoa xoa mái tóc ngang vai mềm mại của cô bé, hai đứa con của chị Hà cũng cởi mở thật, bắt chuyện với người lạ nhanh đến vậy.
“Vì dì bận rộn nên thích nhàn nhã nghỉ ngơi?” Mạn Mạn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chu đôi môi hồng nói “ Thế thì dì Linh lười làm lắm, lúc nào dì cũng cuộn tròn trong chăn, nhàn nhã ngủ cả ngày. Sáng con đi học thì dì chưa dậy, chiều đi học về vẫn thấy ngồi ngáp. Dì chẳng chịu làm việc gì cả!”
“ Mạn Mạn à?” Thùy Linh quả nhiên vừa ngáp xong, đang nhíu mày nghiêm túc “ Công việc của dì là viết kịch bản và sáng tác truyện, đương nhiên làm việc buổi đêm cho yên tĩnh, còn ban ngày phải ngủ bù chứ? Con không được nói dì như thế với người khác đâu nhé, mất hết hình tượng dì đấy”

Mạn Mạn ngoan ngoãn vâng dạ rồi theo Bảo Bảo lên tầng học bài. Vô cùng tự giác, như một thói quen vậy. Khiết Băng nhìn theo đầy âu yếm, đáng yêu quá, sau này nhất định cũng phải dạy con mình nề nếp như vậy. Lát sau chị Hà bưng lên ba cốc milo nóng và một đĩa bánh nướng thơm phức. Ba người nói chuyện rất vui vẻ, vô cùng thân thiết.
Chị Hà vừa đón sinh nhật ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt vẫn tươi tắn trẻ đẹp, giọng nói vui vẻ ôn hòa. Hiện tại chị là giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng của một công ty mỹ phẩm có tiếng, Năm hai tám tuổi chị kết hôn với một anh kĩ sư hài hước vui tính nhưng rất có năng lực. Cuộc sống hôn nhân của họ không xảy ra biến cố gì lớn, sau khi Bảo Bảo và Mạn Mạn ra đời lại càng hạnh phúc hơn.
“ Khiết Băng à, tin chị đi. Có thể bây giờ em vẫn đặt công việc lên hàng đầu, sẵn sàng bỏ công sức cho sự nghiệp. Nhưng cuối cùng thứ em cần nhất chính là một gia đình hạnh phúc, một người chồng hết mực yêu thương em và những đứa con ngoan. Như chị bây giờ, sự nghiệp chỉ là một phần, thứ quan trọng nhất với chị là gia đình…” Thu Hà khi nhắc đến chồng và hai đứa con lại cảm thấy hạnh phúc hơn cả, mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt ngập tràn niềm vui.
Cũng phải, con người dù có hô mưa gọi gió trên thương trường bao nhiêu năm, tham vọng nhiều thế nào. Cuối cùng rồi cũng sẽ tìm một bến đỗ cho riêng mình, làm một người vợ, một người chồng bình thường, sau đó sinh ra những đứa con ngoan ngoãn đáng yêu và nuôi dạy nó thật tốt.
Hạnh phúc đôi khi giản đơn như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.