Giữa ban đêm có một đôi trai gái đang dạo bước. Trai với dáng người cao ráo và khuôn mặt hiền lành đang nhìn cô bạn bên cạnh mình mà mỉm cười. Cô gái ấy xinh đẹp với mái tóc dài được vén gọn qua một bên. Hai người ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Khánh Nghĩa và Hạ Vy, cả hai cứ lâu lâu ra công viên đi dạo và ăn bánh tráng xộn uống trà sữa với nhau. Mấy năm nay vẫn thế, không hề thay đổi.
"Nghĩa, sao anh lại chơi thân với Thiện vậy?"
Hạ Vy vừa đi vừa hỏi. Khánh Nghĩa nhìn và nói:
"Tụi anh ngồi chung bàn hai năm, dần dần thân với nhau thôi."
Hạ Vy vừa ăn bánh tráng xộn vừa hỏi:
"Thế anh biết gia đình hắn như thế nào không?"
Khánh Nghĩa uống trà sữa và lắc đầu:
"Không em, Thiện chưa từng nhắc đến gia đình. Mà sao vậy, sao tự nhiên em lại hỏi đến Thiện?"
Hạ Vy vừa bước đi vừa nói:
"Tại em thấy hắn ta bí ẩn quá thôi."
Khánh Nghĩa bước lên phía trước nhìn Hạ Vy và khẽ hỏi:
"Mỗi chuyện đã sáng tỏ hết rồi mà, sao em vẫn cứ ác cảm với Thiện vậy?"
Hạ Vy nhẹ lắc đầu:
"Em chỉ muốn bảo vệ Tiểu Yến thôi. Nó dễ tin người như thế nào anh biết rõ mà."
Khánh Nghĩa thở ra:
"Em lo lắng hơi quá đó Vy, anh thấy Tiểu Yến là người biết phân biệt ai tốt ai xấu mà."
Hạ Vy bước đến ghế băng đá ngồi xuống và nói khẽ:
"Thông minh của nó chỉ dành cho công việc thôi chứ trong tình cảm nó ngốc nghếch lắm."
Khánh Nghĩa cười buồn, Hạ Vy và nó cứ lo lắng cho nhau thế đấy, nhiều lúc lại vô tình bỏ rơi những người bên cạnh.
"Thôi em đừng suy nghĩ nhiều nữa, điều gì phải đến thì sẽ đến thôi."
Khánh Nghĩa cũng ngồi xuống và nói. Thật lòng cậu mong muốn bánh xe thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này, để cậu có thể ngồi bên cạnh người con gái mà mình luôn yêu mến.
Hạ Vy ngước mặt lên cao nhìn ngắm bầu trời đầy sao trước mặt, hôm nay trăng và sao đều rất đẹp khiến lòng người bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Bánh tráng chỗ này bán không ngon chút nào."
Hạ Vy khẽ nhíu mày lại nói. Khánh Nghĩa nhẹ gật đầu:
"Vậy để lần sau anh sẽ tìm chỗ khác ngon hơn."
Hạ Vy cười nhẹ:
"Là anh hứa đó nha."
...
Gia Lâm vừa làm thêm xong, trên đường về thì y vô tình đi qua một nhà sách. Chợt nhớ mình đang thiếu vài cuốn sách cho chuyện học. Cứ thế y vội bước vào nhà sảch trước mặt.
Đang đi dài dài những kế sách thì Gia Lâm đã vô tình trông thấy một hình dáng nhỏ ngắn của cô gái, y cảm thấy cô gái ấy hơi quen quen nên vô thức bước gần thêm chút nữa.
Vừa lúc ấy cô gái cầm cuốn truyện ngôn tình quay qua với nụ cười vui trên môi. Cứ thế cả hai đã nhìn thấy nhau.
Bóng đèn trên đầu quả thật là quá sáng khiến cho hai người đứng cách xa có thể nhìn thấy rõ nhau, có thể nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của đối phương.
Cô gái đang đứng trước mặt Gia Lâm hiện giờ chính là Yến Nhi, người đã kết oan gia với y ngay lần đầu gặp.
Trên môi của Yến Nhi đang nở nụ cười vui vì mới tìm được cuốn truyện ngôn tình mà mình yêu thích nhưng khi nhìn thấy Gia Lâm thì nụ cười ấy lập tức tan biến.
"Sao trùng hợp thế?"
Gia Lâm vừa bước đến vừa hỏi. Yến Nhi liếc mắt nhìn:
"Sao xui xẻo quá vậy? Lại gặp anh."
Gia Lâm khoanh tay đứng tựa nhẹ vào kệ sách, môi y hơi cong lên:
"Phải nói gặp tôi là cô may mắn mới đúng, vì tôi là thần may mắn mà."
Yến Nhi dùng tay bịt miệng mình lại:
"Anh làm tôi mắc ói quá đó, thần xui xẻo mới đúng."
Vì không muốn tranh cãi thêm với Gia Lâm nữa nên nói vừa đứt câu thì Yến Nhi vội quay lưng đi.
Mới đi được vài bước thì bàn tay to lớn ai kia nắm lấy cổ áo sau của cô ấy, kéo mạnh lại:
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô, đi theo tôi."
Nói xong Gia Lâm cứ thế lôi Yến Nhi, khiến cuốn truyện ngôn tình trên tay cô gái rớt xuống sàn nhà.
"Anh đang làm gì thế hả, mau thả tôi ra."
Yến Nhi vừa vùng vẫy vừa thét lên:
"Cứu với, có người bắt cóc."
Dù có kêu la như thế nào Gia Lâm chẳng quan tâm đến, vì có kẻ bắt cóc nào lại ngốc đi bắt người công khai thế không? Nếu y bận tâm đến thì chẳng phải đã xem thường thông minh của người khác quá sao?
Lôi Yến Nhi đến một quán chè gần đó thì Gia Lâm mới buông cổ áo ra nhưng lại mạnh tay đẩy cô ấy ngồi xuống ghế.
"Cô ngồi yên cho tôi."
Y nói giống như đang ra lệnh vậy.
"Anh có cần mạnh bạo với con gái thế không?"
Yến Nhi vừa hỏi vừa chỉnh sửa tư thế cho mình ngồi cách thoải mái nhất.
Gia Lâm bỗng nhếch môi cười:
"Cô mà là con gái à?"
Rồi y đưa mắt nhìn người con gái ở trước mặt từ đầu xuống chân, vẫn như lần trước y gặp cô ấy, không có gì thay đổi. Mái tóc đen dài vẫn được buột thành đuôi ngụa. Trên người vẫn là áo thun với quần jena ngắn và đôi giày bata trắng.
Yến Nhi đã tự tạo riêng cho mình một phong cách năng động nhưng hơi quá nên khiến người ta cảm thấy cô ấy giống con trai hơn.
"Gia Lâm, anh nhìn đủ chưa vậy? Không phải anh bảo là có chuyện muốn hỏi tôi sao? Là chuyện gì mau hỏi đi."
Yến Nhi hỏi giọng bực mình. Giờ cô ấy chỉ mau chóng được về nhà thôi, không cần nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của ai đó nữa.
Gia Lâm thu lại ánh mắt, cả nụ cười đang trên môi. Dùng giọng lạnh lùng hỏi:
"Tiểu Yến, em gái của tôi ở trường đã gặp phải chuyện gì?"
Chơi với nó lâu vậy Yến Nhi đã quá hiểu nó, trước giờ điều nó không muốn nhất là để gia đình mình lo lắng nên có bất cứ chuyện gì nó đều không nói ra.
"Có gặp phải chuyện gì đâu, Yến vẫn vui vẻ bình thường mà."
Yến Nhi cố trả lời một cách tự nhiên nhất có thể. Mặc dù cô ấy cũng không thích chuyện gì nó đều chịu dựng một mình không chia sẻ với ai nhưng nếu nó muốn che giấu thì cô ấy sẽ giúp nó che giấu.
Gia Lâm liếc nhìn và hỏi tiếp:
"Thế sao tuần trước lại bị thương ở vai?"
Dù khi nó về nhà vẫn cố chạy nhảy bình thường nhưng là anh em ruột của nhau nên Gia Lâm chỉ cần liếc qua một cái cũng biết nó có gì không ổn rồi.
Yến Nhi nói vu vơ:
"Lâu vậy ai nhớ nổi chứ?"
Gia Lâm là người không kiên nhẫn, y đập bàn một cái:
"Yến Nhi, tốt nhất là cô tự nói đi đừng ép tôi phải dùng đến bạo lực nha."
Ánh mắt y hiện giờ thật khiến người khác lạnh thấu xương và cả giọng nói nữa, đều lạnh như băng tuyết vậy.
"Sự thật là không có chuyện gì mà, tôi biết nói gì bây giờ."
Yến Nhi hơi sợ hãi nhưng không nói là không nói.
Gia Lâm khẽ nhíu mày, xem ra y đã gặp phải một người cứng đầu hơn đá rồi đây. Trong lúc Gia Lâm sắp nổi nóng thì đột nhiên có một giọng nói êm dịu vang lên phía sau:
"Là cậu Gia Lâm đó à?"
Gia Lâm và Yến Nhi ngạc nhiên quay qua, thì thấy một người phụ nữ khoảng 40 mấy tuổi đang vui vẻ bước đến.
Gia Lâm vừa thấy người phụ nữ ấy thì khuôn mặt lạnh lùng lẫn tức giận liền biến mất, mà thay vào đó là nụ cười hiền lành:
"Bà chủ, dạo này quán có đông khách không ạ?"
Hoá ra người phụ nữ ấy là chủ củ quán chè này. Yến Nhi nhìn và thở ra nhẹ nhõm, nếu bà chủ này không ra kia thì chẳng biết Gia Lâm sẽ làm gì cô ấy nữa.
"Quán đông khách lắm, việc này cũng nhờ cậu hết đấy. Nếu không có cậu đánh đuổi mấy tên lưu manh đó đi thì quán làm gì được yên ổn như thế này chứ?"
Bà chủ đó cười nói với Gia Lâm một cách thân thiện. Một thời gian trước Gia Lâm vô tình nhìn thấy có mấy tên lưu manh đập phá quán vì muốn lấy tiền bảo thuê, y đã không nghĩ suy gì thì đã lao đến bảo vệ bà chủ và cô con gái nhỏ. Rồi y đã đánh nhau với mấy tên lưu manh đó, bởi y ghét nhất là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu.
Gia Lâm vốn là hội viên của một lớp dạy võ nên chưa đến được 10 phút y đã đánh ngã hết mấy tên lưu manh đó. Họ bị đánh ngã dưới đắt, rồi quỳ xuống cầu xin. Gia Lâm không làm gì quá đáng, chỉ bắt họ hứa sẽ không bao giờ đến quán chè này thu tiền bảo thuê và không được đập phá quán nữa thôi. Rồi sau đó Gia Lâm còn vào trường học giới thiệu cho bạn bè về quán chè, hy vọng sẽ có nhiều người đến đây.
"Có gì đâu ạ."
Gia Lâm nhẹ lắc đầu và cười cười. Nãy giờ ngồi cuộc nói chuyện của hai người Yến Nhi hơi ngạc nhiên, không ngờ bảng băng Gia Lâm cũng tốt quá chứ. Thấy người xa lạ gặp khó khăn không suy nghĩ gì liền đến giúp đỡ, thật là giống một anh hùng trong truyện tiêu hiệp mà cô ấy thường đọc mà.
Lúc này bà chủ mới nhìn sang Yến Nhi và hỏi:
"Bạn của cậu hả?"
Yến Nhi cười nhẹ và cúi chào bà chủ một cái.
"Dạ đúng, con đưa bạn đến ủng hộ bà chủ đây nè."
Gia Lâm vẫn cười nói vui vẻ. Yến Nhi giờ mới để ý, với người lớn thì Gia Lâm luôn thân thiện cười nói một cách vui vẻ. Chứ không giống Gia Lâm thường ngày, lạnh lùng mạnh bạo.
"Thế thì hôm nay tôi mời hai người ăn chè Thái nha."
Bà chủ cười nói, rồi quay lưng đi vào quán.
"Anh cũng tốt quá nhỉ?"
Yến Nhi vừa nhìn xung quanh quán vừa nói vu vơ. Gia Lâm khẽ cười:
"Cô cũng đâu có kém gì."
Yến Nhi nghe mà không hiểu:
"Anh nói gì thế?"
Gia Lâm nhìn và nói:
"Thì tôi nghe bà lão bán rau nói, cô thường xuyên đến thăm bà ấy."
Mỗi ngày Gia Lâm đều thức dậy sớm giúp ba mẹ mình mở quán, khi bà lão đưa rau quả đến thì y chạy ra xách vào. Thế nên đôi khi y có trò chuyện với bà lão, hỏi thăm sức khỏe của bà. Và việc này Yến Nhi cũng nghe nói qua.
"Chè Thái thơm ngon đến rồi đây."
Bà chủ nhẹ nhàng đặt hai ly chè xuống bàn và cười nói. Gia Lâm và Yến Nhi cùng chân thành nói:
"Cảm ơn bà chủ nha."
Trước khi rời đi bà chủ nói thêm một câu:
"Chúc cô cậu ngon miệng nhé."
Yến Nhi nhìn theo bóng lưng của bà chủ và nói khẽ:
"Bà chủ quán này thật vui vẻ."
Gia Lâm đang ăn chè cũng khẽ quay qua nhìn:
"Chồng của bà ấy đã bỏ đi nhiều năm rồi, một mình bà ấy gồng gánh quán chè này để nuôi con nhỏ."
Yến Nhi ngạc nhiên:
"Thật sao?"
Rồi ánh mắt cô ấy chợt buồn:
"Tội nghiệp cho bà ấy quá."
Gia Lâm vừa ăn chè vừa nói:
"Nếu có thể thì cô hãy giới thiệu cho bạn bè đến ủng hộ bà ấy đi."