Chiều nay trên phố mọi người đều nhìn về một hướng với ánh mắt hiếu kỳ, bởi vì một người con gái đang khoãc trên mình chiếc đầm da hội màu vàng kim sang trọng và mái tóc đen dài được vén gọn qua một bên, trông vừa xinh đẹp vừa cá tính. Nhưng lại đang ngồi trên xe đạp, nhìn không hợp chút nào hết.
Đó chính là hotgirl Hạ Vy, chứ chẳng phải ai xa lạ cả. Cô đang được Khánh Nghĩa chở đến nhà của Tiểu Yến nó để chúc mừng sinh nhật. Khánh Nghĩa lúc này nhẹ quay đầu nhìn người con gái ở phía sau và nói khẽ:
"Em cố chờ tới năm sau nhé."
Hạ Vy thắc mắc hỏi:
"Chờ tới năm sau làm gì?"
Khánh Nghĩa cười nói:
"Năm sau anh đủ 18 tuổi sẽ đi thi bằng lái xe hơi, rồi sau đó sẽ chở em đi khắp nơi mà không sợ ai ngắm nhìn."
Hạ Vy khẽ nghiêng đầu và hỏi:
"Anh bây giờ là đang ghen khi có nhiều người ngắm nhìn em đó hả?"
Khánh Nghĩa gật mạnh đầu:
"Chính xác rồi đấy. Chỉ có mình anh được ngắm nhìn em thôi."
Hạ Vy cười tươi:
"Nếu Tiểu Yến nghe được thì nhất định sẽ nói rằng anh đừng nằm mơ, Vy là của em."
Khánh Nghĩa khẽ bật cười, đúng rồi nó nhất định sẽ nói vậy. Haizz đứa em gái này thiệt tình, sao cứ giành giựt người yêu của cậu hoài thế?
Cuối cùng đã đến nhà của nó sau quãng đường dài và thấy nó đang đứng chờ trước cửa. Hạ Vy nở khẽ một nụ cười, năm nào nó cũng đứng chờ cô như vậy. Hình như riết rồi thành thói quen luôn? Vừa thấy Khánh Nghĩa dừng xe lại thì nó liền cười tươi:
"Sinh nhật vui vẻ nhé bạn thân."
Đi theo lời nói là một cái ôm thật ấm áp của nó dành tặng Hạ Vy.
"Này, năm nào cũng làm vậy mày không chán à?" - Hạ Vy vỗ vỗ lưng nó và cười đùa.
Nó nhẹ nhàng buông Hạ Vy ra và vui vẻ lắc đầu:
"Dù làm vậy cả đời này tao cũng không chán... vì là mày mà..."
Khánh Nghĩa cầm túi đồ trên xe xuống và khẽ thở, trời ơi người yêu của nhau vẫn chưa tình cảm và ngọt ngào bằng nó với Hạ Vy nữa.
Rồi cả ba cùng vào nhà. Hạ Vy nhìn thấy balô của Yến Nhi để trên bàn rhif liền lên tiếng hỏi:
"Yến Nhi đến rồi sao?"
Nó đang đi bên cạnh nghe hỏi vậy thì nhẹ gật đầu:
"Nhưng mày yên tâm đi, anh hai tao với Nhi mua đồ rồi."
Hạ Vy vội nói:
"Vậy tao lên phòng thay đồ trước nha."
Rồi cô quay qua lấy túi đồ trên tay Khánh Nghĩa và lên lầu. Lúc này Văn Thiện từ nhà sau bước ra, thấy Khánh Nghĩa thì liền cười nói:
"Đến rồi à?"
Anh ra tới thì khoác vai nó một cách tự nhiên. Khánh Nghĩa thấy có cơ hội thì lên tiếng trêu chọc ngay:
"Đang ở nhà Tiểu Yến đó, cứ ngọt ngào thêm đi."
Văn Thiện ôm nó từ sau lưng và nhìn Khánh Nghĩa mà cười nói:
"Hai bác đã lên lầu nghỉ ngơi rồi mày."
Khánh Nghĩa khẽ lắc đầu, thằng bạn này sao lúc nào cũng làm chói mắt cậu hết vậy? Lúc này Hạ Vy từ lầu trên bước xuống, tiếng buớc chân khiến mọi người nhẹ nhàng quay qua. Woa, họ đang được nhìn thấy tiên nữ hả trời?
Hạ Vy đang khoác trên người một chiếc đầm xoè màu xanh nước biển với mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay trong gió. Và trên môi cô đang nở khẽ nụ cười, một nụ cười rất tươi. Nhìn cô lúc này thiệt xinh đẹp, giống như một tiên nữ xuống trần gian.
"Sao thế?" - Hạ Vy đứng trước mặt mọi người và hỏi.
Nó tinh nghịch chạy đến khoác vai Hạ Vy và cười nói:
"Tại mày xinh đẹp quá đó. Mà áo đầm này mày mới mua hả? Tao chưa thấy bao giờ."
Hạ Vy nhìn Khánh Nghĩa mà mỉm cười:
"Là quà của Nghĩa đã tặng tao đấy."
Nó quay sang nhìn Khánh Nghĩa với ánh mắt bất ngờ:
"Tới hôm nay em mới biết anh có mắt thầm mỹ vậy luôn đó."
Khánh Nghĩa cười nói tự tin:
"Chứ sao, anh mà."
Văn Thiện và nó với Hạ Vy khẽ bật cười, mới khen một câu thôi mà cậu đã bay tới tận trời rồi. Khánh Nghĩa thật ra vui không phải được khen, cậu vui là vì Hạ Vy đang khoác trên người áo đầm mà đích thân cậu chọc và có vẻ cô rất thích.
"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui quá vậy?" - Cô bạn Yến Nhi ôm hộp bánh kem từ bên ngoài bước vào hỏi.
Người đi phía sau chính là Gia Lâm, y nhìn Hạ Vy và nói:
"Giống như mỗi năm, quà của anh là bánh sinh nhật."
Hạ Vy gật đầu và cười nhẹ:
"Vâng em cảm ơn anh."
Yến Nhi nhìn và nói:
"Đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, mau mau bắt đầu buổi tiệc đi. Bổn cô nương sắp đói chết rồi nè."
Nó vui vẻ gật đầu đồng tình:
"Tao thích những lời này của mày nhất đó Yến Nhi. Mau bắt đầu buổi tiệc thôi."
Rồi nó kéo tay Hạ Vy đi đến bàn đầy món ăn và giành chỗ ngồi bên cạnh cô luôn. Hôm nay nó không cho ai ngồi chỗ này đâu, vì nay là một ngày rất có ý nghĩa của nó với Hạ Vy mà. Khánh Nghĩa và Văn Thiện đều khẽ lắc đầu với sự tính trẻ con của nó luôn.
"Chúc mừng sinh nhật Hạ Vy." - Cả đám đồng tâm nói lớn ngay sau khi Hạ Vy vừa thổi nén xong.
Tiếp theo là tiếng đụng ly và tiếng cười vui vẻ. Yến Nhi lấy hộp quà màu tím từ balô ra đưa đến trước mặt Hạ Vy và cười nói:
"HAPPYBIRTHDAY mày nhé."
Hạ Vy nhận lấy hộp quà từ tay Yến Nhi và nhẹ gật đầu:
"Tao cảm ơn mày nhiều nha."
Văn Thiện lấy hộp quà lớn màu đỏ ở sau lưng ra đưa đến trước mặt Hạ Vy và nói khẽ:
"Đây là quà của Tiếu Yến và anh cùng mua, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Nhìn thấy hộp quà của nó và Văn Thiện mà mọi người tò mò, là cái gì mà lớn thế? Hạ Vy đưa hai tay nhận lấy hộp quà lớn và nói khẽ:
"Cảm ơn hai người nhé."
Nó ngồi bên cạnh nhìn Hạ Vy mà cười nói:
"Quà năm nay tao bảo đảm mày sẽ thích."
Hạ Vy nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ:
"Thật không đó?"
Yến Nhi lên tiếng đề nghị:
"Hay là mày mở quà ra coi đi Vy."
Khánh Nghĩa vừa gật đầu vừa nói:
"Phải, mau mở quà coi thử đi."
Hạ Vy quay sang nhìn nó, ý muốn hỏi là cô có thể mở quà ra không? Nó nhẹ gật đầu:
"Mày cứ mở đi."
Hạ Vy vui vẻ mở quà ra coi, cô và mọi người đang rất tò mò đây. Giấy gối cuối cùng mở ra hết. Hoá ra là một hộp bút chi màu, ngoài hộp bằng gỗ tốt, bên trong thì đẹp hết chỗ chê luôn. Nhìn thấy hộp bút màu này thì mắt của Hạ Vy sáng rỡ như bầu trời đem đầy sao.
Nó đưa tay lên chống cầm và hỏi:
"Thế nào? Mày thích, đúng chứ?"
Hạ Vy vừa gật đầu vừa cười tươi:
"Ừ tao rất thích món quà này, cảm ơn mày nhé Tiểu Yến. Tao sẽ dùng hộp bút màu này vẽ nên những thiết kế thời trang đẹp nhất."
Phải, ước của cô là làm một nhà thiết kế thời trang danh nhất ở nước Việt Nam này. Và nó tin cô sẽ biến ước mơ xinh đẹp đó trở thành hiện thực. Chợt, Hạ Vy nhớ gì đó liền quay lại lấy túi đồ đang để dưới chân mình lên và nói:
"Quà của mày nè."
Cô đưa đến trước mặt nó một hộp nhung dài với nụ cười tươi trên môi. Yến Nhi và Văn Thiện thoáng ngạc nhiên, sao sinh nhật của Hạ Vy mà nó lại được tặng quà? Nó vừa nhận lấy quà vừa nói:
"Tao cứ tưởng mày lại quên rồi chứ."
Hạ Vy đánh nhẹ vào trán một cái:
"Quên để mày khóc ầm ĩ nữa à? Trời đất tao chẳng sợ, chỉ sợ mày thôi."
Nó cười rất tươi, tưởng chừng nó đang có cả giới thế này. Văn Thiện bỗng thấy Khánh Nghĩa nói rất đúng, cô bạn Hạ Vy đối với nó hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Rất có thể anh cũng không quan trọng bằng cô trong lòng nó nữa đấy. Yến Nhi lúc này lên tiếng hỏi:
"Này này, thật ra là sao vậy? Tại sao Vy lại phải tặng quà cho Yến chứ? Có ai có thể giải đáp thắc mắc này của tôi không?"
Nó nhìn sang Hạ Vy và hỏi:
"Tao kể cho Nhi biết được không?"
"Được, mày kể đi." - Hạ Vy vui vẻ gật đầu.
...
Sinh nhật 6 tuổi của Hạ Vy, cũng là ngày đầu tiên cô và nó gặp gỡ nhau. Hạ Vy còn nhớ rất rõ, năm ấy vì chán ghét buổi tiệc ồn ào ở nhà và những vị khách xa lạ không quen biết mà ba mẹ mình mời đến nên cô đã lén trốn ra ngoài.
Một mình cô buồn bã cứ đi lang thang trên phố, tới công viên từ lúc nào chẳng hay. Và cô đã vô tình trông thấy một cô bé khác hình như cùng tuổi với mình đang được anh trai dạy chạy xe đạp, nhìn cô bé ấy rất hồn nhiên.
Hạ Vy vốn dĩ là một người rất trầm tính và lười biếng tiếp xúc với người lạ nên chẳng để ý đến hai anh em kìa, cứ ngồi im lặng một gốc.
Hai anh em mà Hạ Vy nhìn thấy chính là Gia Lâm và nó, chứ chẳng phải ai xa lạ hết. Tập chạy xe một lúc thì nó đã ngồi nghỉ. Gia Lâm lúc đó cũng được 10 tuổi rồi nên biết cách chăm sóc đứa em gái mình, y đưa cho nó chai nước và một miếng bánh ngọt.
Lúc nó ngước lên uống nước thì lại vô tình nhìn thấy Hạ Vy đang ngồi một mình gần đó, trông rất buồn.
Hạ Vy đang cúi đầu thật thấp, để cho mái tóc dài che hết cảm xúc của mình. Lúc này bỗng nhiên miếng bánh ngọt xuất hiện trước mặt cô và kèm theo một giọng vui vẻ:
”Mình mời bạn ăn bánh ngọt nè. Ăn chút bánh ngọt tâm trạng sẽ vui hơn."
Hạ Vy thoáng ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Hai ánh mắt đã chạm nhau giữa không trung, cảm giác vừa xa lạ vừa có chút gì đó thân quen. Cảm giác của cô và nó giống như là duyên phận định mệnh vậy.
...
Câu chuyện bị dứt ngang ở đó, không ai kể tiếp nữa. Hình như nó và Hạ Vy muốn giữ bí mật ở đoạn sau thì phải? Yến Nhi lúc này liếc nhìn nó và hỏi:
"Mày có còn nhớ chúng ta gặp nhau là ngày nào không Tiểu Yến?"
Nó đang vui vẻ gấp đồ ăn đưa vào miệng, khi nghe hỏi vậy thì động tác liền đơ cứng lại... Rồi nó từ từ quay lại và buột miệng nói:
Nó vừa nói vừa gấp đồ ăn vào chén của Yến Nhi, vẻ mặt của nó lúc này giống như một đứa trẻ vừa gây ra lỗi.
"Ngon thì mày tự ăn đi. Hừ."
"Thôi mà Yến Nhi xinh đẹp, đừng giận nữa."
Yến Nhi và nó, một người giận, một người dỗ, trông thật vui. Hạ Vy ngồi im lặng nhìn mà nở khẽ một nụ cười hạnh phúc. Phải, ở bên những người bạn này cô luôn thấy hạnh phúc. Cô khẽ nhìn xuống hộp quà màu hồng trên tay mình, đây là quà ngày kỷ niệm tình bạn mà nó mới vừa đưa.
Nhỏ bạn ngốc này, sao năm nào cũng tặng cô hai món quà như thế? Làm cô muốn quên mua quà cho nó cũng chẳng được, thiệt tình là cô không biết mình làm bạn với nó là may mắn hay xui xẻo nữa...