Ký Ức Học Trò

Chương 70: Cảm giác bị ruồng bỏ



Sáng nay Văn Thiện cũng đến nhà nó như mỗi khi nhưng anh và nó đã chờ Hạ Vy với Khánh Nghĩa rất lâu mà chẳng thấy họ đến... Văn Thiện gọi điện thoại hỏi Khánh Nghĩa thì mới biết là Hạ Vy kêu cậu chạy thẳng đến trường, không cần ghé qua nhà nó. Nghe xong nó liền phồng má, hôm nay Hạ Vy bị sao vậy?

Sau khi được Văn Thiện chở đến trường thì nó chạy lên lớp ngay lập tức, muốn tìm Hạ Vy hỏi rõ. Nó vừa bước vào lớp thì đã thấy Hạ Vy đang ngồi nhắn tin với ai đó, trông cô vui dữ lắm. Nó bước nhanh đến và hỏi khẽ:

"Sao hôm nay mày không cho anh Nghĩa ghé nhà tao vậy?"

Hạ Vy vẫn không rời mắt khỏi điện thoại:

"Tao không muốn đi học cùng với một người mất lịch sự như mày."

"Gì cơ?" - Nó khẽ nhíu mày, cô đang nói gì vậy chứ?

Hạ Vy ngẩng mặt lên nhìn nó với ánh mắt tức giận:

"Chị Trân quan tâm mày mới đưa bánh và hỏi thăm mày, vậy thái độ của mày thế nào hả Tiểu Yến? Mày không chỉ chẳng một lời chào hỏi mà còn hung hăng quăng lòng tốt của chị ấy xuống đất."

Nó chán nản thở dài, hoá ra vì chuyện hôm qua.

"Mày chỉ vì chị ta mà nổi giận với tao?" - Nó khó chịu hỏi. Tại sao Hạ Vy lại chỉ vì một người dối trá như Hoàng Trân mà nổi giận với nó chứ?

"Phải." - Hạ Vy lạnh lùng gật đầu. Hoàng Trân là người chị mà cô mến nhất, vậy mà hôm qua nó lại đối xử tệ với Hoàng Trân như thế. Vậy hỏi sao cô lại không giận cho được.

Hạ Vy và nó đang trong cơn giận, chẳng quan tâm mọi thứ xung quanh. Thế nên không hay biết cả hai đang là trung tâm của cả lớp học, mọi người đều to nhỏ với nhau. Cô bạn dễ thương - Lùn bước đến gần Yến Nhi và hỏi:

"Người tên Hoàng Trân đó là ai vậy mày?"

Yến Nhi hơi nghiêng đầu để nói nhỏ với Lùn:

"Là một thành viên cũ trong hội... Và là bạn của Vy."

Cô bạn lớp trưởng Huỳnh Thủy cũng lên tiếng hỏi:

"Hôm qua rốt cuộc có chuyện gì?"

Yến Nhi thở dài:

"Chuyện kể ra rất dài, để lúc khác tao kể. Nhưng tao chắc chắn là Tiểu Yến rất ghét chị ta."

"Cái gì? Yến ghét người khác ư?" - Huỳnh Thủy và Lùn kinh ngạc. Là họ đã nghe nhầm hay là Yến Nhi nói nhầm vậy? Nó mà cũng biết chán ghét là gì sao? Khó tin, thật sự khó tin quá.

"Mày ngồi chỗ khác đi, tao không muốn ngồi chung với mày nữa." - Hạ Vy hình như chẳng muốn nhìn thấy nó nữa, cô quay mặt qua chỗ khác mà nói.

"Hạ Vy." - Nó gần như đã thét lên. Trong lòng bỗng ấm ức đến mức khó thở, hai năm qua nó đã cố gắng học thật giỏi để được chuyển vào trường học Thanh Quy này, để được ngồi chung với cô. Vậy mà giờ cô bảo nó ngồi chỗ khác, rốt cuộc nó ở trong lòng cô là gì?

Huỳnh Thủy lúc này bước nhanh đến hỏi:

"Tụi mày cãi nhau đủ chưa? Có chuyện gì thì từ từ nói với nhau không được à?"

Khuôn mặt xinh xắn của nó không biết từ lúc nào đã đầy nước mắt, nó nghẹn ngào nói:

"Tao không còn gì để nói hết..."

Vừa dứt câu thì nó liền quay người rời đi, vừa khóc vừa chạy ra khỏi lớp.

"Tiểu Yến." - Huỳnh Thủy và Yến Nhi với Lùn lo lắng với gọi theo.

Đúng ra Lùn muốn đuổi theo nó nhưng Yến Nhi lại nhanh hơn một bước, đã chạy theo nó ra khỏi lớp. Huỳnh Thủy quay lại nhìn Hạ Vy và thở dài:

"Vy, tao không biết hôm qua Tiểu Yến đã làm gì. Nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ hôm nay mày quá đáng và đáng ghét nhất."

Nói xong nhỏ quay lưng đi, kéo tay Lùn về chỗ ngồi của mình. Hạ Vy bực mình đặt chiếc điện thoại xuống bàn thật mạnh, chẳng thèm quan tâm đến chiếc điện thoại đắt tiền của mình có thể hư hỏng. Thật ra tụi người Huỳnh Thủy có phải là bạn của cô không? Hay chỉ là bạn của nó thôi, sao cứ bênh nó hoài vậy chứ?

...

Nó vừa chạy vừa khóc, thật lòng nó không hiểu tại sao Hạ Vy lại có thể nổi giận và nói ra những lời đó vì một người dối trá như Hoàng Trân. Tại sao chứ? Hoàng Trân là người chị mà cô mến nhất, vậy còn nó? Nó là gì trong lòng cô? Là bạn thân hay là một vật thay thế?

Hạ Vy với nó năm sáu tuổi vô tình gặp nhau ở công viên, rồi sau vài tháng đã gặp lại và làm bạn với nhau. Lúc đó Hoàng Trân đã bên cạnh Hạ Vy và hai người rất thân, như chị em. Còn nhớ lúc đó nó muốn thân với Hạ Vy rất khó, vì cô chỉ nói cười vui vẻ với Hoàng Trân thôi.

Hai năm trước, ngày Hoàng Trân quyết định qua Mỹ du học thì Hạ Vy rất buồn, cô khóc nức nở. Là chính Tiểu Yến nó đã bên cạnh cô, làm những trò khỉ chọc cô cười. Ngày đó cô nói không muốn một mình cô đơn thì nó lập tức cố gắng học thật giỏi để được chuyển vào trường của cô, muốn mỗi ngày bên cạnh cô, không bao giờ để cô một mình cô đơn.

Vậy mà Hoàng Trân vừa quay về thôi thì cô đã không cần nó, vô tình nói những lời làm nó buồn. Rốt cuộc nó trong lòng Hạ Vy cô là gì, nó thật sự muốn biết...

Yến Nhi khẽ thở ra, cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi, thật mừng quá. Nó đang ngồi dưới sân cỏ ở sau trường, nước mắt vẫn đang tuôn rơi. Yến Nhi cúi người lượm chiếc balô màu hồng bị quăng qua một bên chẳng chút thương tiếc lên và khẽ hỏi:

"Balô có tội gì mà mày quãng nó như vậy chứ?"

Rồi cô ấy ngồi xuống bên cạnh nó và ôm vai nó mà vỗ về:

"Thôi được rồi mà, mày đừng khóc nữa."

Nãy giờ nó vẫn im lặng, không nói gì. Yến Nhi lại lên tiếng nói:

"Vy chỉ trong lúc nóng giận nói ra những lời đó thôi, mày để tâm làm gì. Nín đi, mày khóc xấu lắm đó."

"Vậy có ai khóc mà lại đẹp?" - Nó lẩm bẩm.

Yến Nhi vừa gật đầu vừa nói:

"Đúng là không ai khóc đẹp cả, thế nên mày đừng khóc. Nếu mày không nín nữa thì tao buột lòng mời anh Thiện xuống vỗ mày đó."

Nó đẩy vòng tay đang khoác trên vai mình ra và đứng dậy bước đi vài bước:

"Dù giờ mày có mời trời xuống cũng như vậy thôi."

Nó nói thật, một khi nó đã khóc thì cho dù ông trời có xuống cũng không làm được. Yến Nhi đứng dậy bước đến gần nó và hỏi:

"Mà nè, cái chị đó là gì với Vy thế?"

Nó vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói:

"Mấy năm trước mẹ Vy nhờ chị ta dạy kèm cho Vy."

"Vậy là gì với anh Lâm?" - Yến Nhi vội hỏi. Hôm qua cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Gia Lâm và Hoàng Trân có gì đó lạ lạ.

Nó nghe hỏi vậy liền mất tự nhiên, khẽ xoay người lại và lắp bắp nói:

"Hai người họ... chỉ... là... bạn... tốt thôi..."

"Chỉ là bạn tốt thôi sao?" - Yến Nhi nhíu mày đầy nghi ngờ. Lời của nó có thể tin được không đây?

...

Sau tan học, ăn trưa ở căn teen Hạ Vy và nó vẫn ngồi cùng bàn. Nhưng cả hai lại im lặng, không ai nói với ai câu nào. Bầu không khí căng thẳng này khiến những người còn lại cảm thấy ngột ngạt, ăn cơm chẳng ngon miệng.

Văn Thiện nhìn thấy nó nãy giờ cứ ăn cơm không thôi, chẳng đụng đến đồ ăn thì liền gắp miệng thịt nướng của mình qua,cho nó. Hạ Vy thì ngược lại, ăn rất ngon miệng, chẳng thèm quan tâm mọi người bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt gì.

Tụi người Yến Nhi nhìn nhau mà chán nản lắc đầu, ngột ngạt chết mất. Cũng không biết nó và Hạ Vy tính chiến tranh lạnh vậy đến bao giờ nữa. Haizz, lạy trời lạy phật, cho hai người sáng mai thức dậy sẽ vui vẻ lại như trước đây...

Huỳnh Thủy và Lùn bận việc nên đã đi về trước, chưa kịp ăn hết đĩa cơm phần của mình. Sau ăn uống no thì nó, Văn Thiện, Hạ Vy, Khánh Nghĩa, Yến Nhi cùng nhau ra về. Nhưng khi ra tới trước cổng trường thì có một chiếc Taxi chạy đến và hai người bước xuống xe chính là Gia Lâm và người con gái tên Hoàng Trân, chứ không phải ai xa lạ.

Yến Nhi và nó thoáng ngạc nhiên, tại sao Gia Lâm với Hoàng Trân lại cùng nhau đến đây? Không lẽ có chuyện gì quan trọng sao? Hạ Vy vừa nhìn thấy Hoàng Trân thì liền tươi cười:

"Anh Lâm, chị Trân, sao anh chị lại đến đây?"

Yến Nhi cũng tò mò hỏi:

"Bộ có chuyện gì quan trọng sao?"

Gia Lâm khẽ lắc đầu:

"À không, Trân mới nói có người muốn tài trợ cho trại trẻ côi mồ một tiền. Nhưng người đó muốn gặp Vy nên tụi anh đến đón Vy đi cùng."

Hạ Vy tò mò nhìn Hoàng Trân:

"Là ai vậy chị?"

Hoàng Trân cười hiền:

"Là bác Hải, người quen với cha mẹ của chúng ta đấy."

Hạ Vy cố nhớ lại một hồi, rồi vui vẻ gật đầu:

"Dạ em nhớ rồi, giờ chúng ta đi thôi."

Rồi cô quay sang nhìn Khánh Nghĩa:

"Anh cứ về nhà đi nha."

Khánh Nghĩa buồn bã gật đầu:

"Được. Bye em nhé."

Gia Lâm lúc này nhìn Yến Nhi mà vui vẻ nói:

"À Nhi, anh có mua hai vé xem phim Chú Gấu Quý Hiếm tối nay rồi. Chúng ta hẹn gặp ở rạp vào 7 giờ nhé?"

Yến Nhi nhẹ gật đầu và mỉm cười:

"Được, em sẽ chờ anh đến."

Lúc này Hạ Vy lướt qua người nó một cách dứt khoát, không nói gì và cũng chẳng nhìn nó. Cô cứ thế lên xe Taxi, ngồi bên cạnh Hoàng Trân.

Trong lòng nó bỗng có cảm giác mình bị ruồng bỏ, đó là một cảm giác vô cùng khó chịu với nó. Tại sao Hạ Vy lại khiến cho nó có cảm giác này cơ chứ? Nó ghét loại cảm giác này, cực kỳ ghét.

...

7 giờ tối.

Ở rạp chiếu phim, một người con gái xinh đẹp với đôi mắt bồ câu long lanh như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đem. Đó chính là Yến Nhi, chứ chẳng phải xa lạ hết. Cô đã mua bắp rang và nước ngọt rồi, chỉ cần Gia Lâm đến nữa thôi là vào xem phim ngay.

5 phút... 10 phút... Kỳ lạ, đã 10 phút trôi qua rỗi, sao Gia Lâm vẫn chưa đến? Yến Nhi khẽ nhíu mày, từ khi trở thành người yêu của nhau thì Gia Lâm luôn đến đúng giờ hẹn mà. Chắc bị kẹt xe, chờ chút xem. Yến Nhi cố kiên nhẫn đứng chờ.

15 phút.... 20 phút... Vẫn chưa thấy bóng dáng của Gia Lâm ở đâu và đoạn đầu của bộ phim Chú Gấu Quý Hiếm đã chiếu rồi. Yến Nhi bực mình lấy điện thoại trong túi xách ra gọi...

"Thuệ bao của quý khách vừa gọi không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau." - Tiếng tổng dài quen thuộc vang lên bên tai.

Yến Nhi khó hiểu đưa điện thoại rời đi, sao lại tắt máy? Đừng có nói là Gia Lâm hôm nay lại đi làm thêm ở đâu nữa nên đã quên mất cuộc hẹn này rồi nha.

"Bảng băng Gia Lâm đáng ghét, nếu anh dám quên đã có hẹn với em thì anh sẽ chết chắc đấy." - Yến Nhi lẩm bẩm một mình.

40 phút... 50 phút.... 1 tiếng... Từng giây từng phút cứ im lặng trôi qua trong đợi chờ của người con gái... Rạp chiếu phim lúc này thật vắng vẻ và yên tĩnh, vì tất cả mọi người đã vào xem phim. Chỉ còn một mình Yến Nhi, vẫn đứng chờ đợi. Hộp bắp rang thơm ngon, nay đã nguội lạnh...

Đôi mắt bồ câu bỗng u buồn, sao người yêu của cô ấy vẫn chưa đến? Không lẽ y đã quên thật? Hay là đã có chuyện không may xảy ra? Nhưng rồi Yến Nhi chợt nhớ ra thái độ dịu dàng của Gia Lâm dành cho Hoàng Trân hồi trưa... ánh mắt của hai người họ thật tình cảm...

Chẳng lẽ Gia Lâm đang bên Hoàng Trân mà quên đã có hẹn với người yêu của mình đi xem phim sao? Nếu như thế thì thật quá đáng, không đến cũng chẳng gọi điện.

Yến Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, rạp chiếu phim rộng lớn như thế này. Nhưng lại có một mình cô ấy trong chờ đợi vô vọng, cảm giác thật lạc lõng... Yến Nhi tự hỏi bản thân, tại sao hôm nay cô ấy lại kiên nhẫn chờ ở đây? Trước giờ cô ấy chưa từng chờ ai lâu như vậy mà, không lẽ người con trai ấy đã quan trọng với cô ấy như thế rồi sao?

Yến Nhi nhẹ nhàng đặt hộp bắp rang và hai chai nước ngọt trên tay mình xuống đất, rồi quay người rời đi. Nếu thật sự muốn đến thì đã đến từ lâu, còn chờ đợi làm gì?

********Hết chương 70**********

Nhớ đọc tiếp nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.