"TỪ GIỜ TÔI KHÔNG MUỐN GẶP CHỊ NỮA." - Hạ Vy tức giận giật mạnh tay Hoàng Trân ra và thét lớn lên.
Ánh mắt của cô lúc này lộ rõ thất vọng lẫn đau lòng, cô thật không hiểu tại sao mình lại có thể xem Hoàng Trân như chị gái mà quý mến như vậy? Chỉ vì muốn cô mãi chơi thân với mình mà Hoàng Trân đã giở trò hại người hết lần này đến lần khác, thật ích kỷ.
Hoàng Trân theo sức đẩy của Hạ Vy mà té ngã. Nhưng bất ngờ có ai đó đã đỡ lấy cô ta kịp lúc, không để cô ta ngã xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo kia. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đang đỡ lấy Hoàng Trân là một người con trai bận mặc lịch sự với khuôn mặt ôn hoà.
"Anh... Hải..." - Khánh Nghĩa với Hạ Vy và nó buột miệng gọi khẽ.
Người con trai đang đứng trước mặt mọi người lúc này tên Quốc Hải 20 tuổi, là bạn thân của Gia Lâm nhiều năm trước và cũng là người yêu của Hoàng Trân. Quốc Hải cũng là một thành viên của hội Nhân Ái nên nó và Hạ Vy với Khánh Nghĩa chẳng còn xa lạ gì với anh ấy nữa.
Thật ra ở ngoài cửa còn có một người mà chưa được ai chủ ý đến. Đó chính là Gia Lâm, anh hai của nó. Y chính là người đã dẫn Quốc Hải đến đây để tìm gặp Hoàng Trân, giải thích rõ mọi hiểu lầm của hai người.
Vì Hạ Vy đã dặn với những người làm trong nhà trước rồi nên mỗi lần hai anh em nó đến đều không cần thông báo, cứ tự nhiên ra vào.
"Quốc Hải, sao anh lại ở đây?" - Hoàng Trân đẩy nhẹ người con trai ra và lớn tiếng hỏi.
Quốc Hải không để ý đang đứng trước bao nhiêu người mà nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Trân vào lòng và khẽ nói:
"Vì anh nhớ em, Hoàng Trân."
Tụi nó thoáng ngạc nhiên, sao anh ấy lại có thể tự nhiên đến thế? Văn Thiện đưa mắt nhìn Quốc Hải, không lẽ anh ấy cũng là thành viên của hội Nhân Ái sao? Nếu như vậy thì trong hội Nhân Ái chỉ còn một người mà Văn Thiện anh chưa được gặp thôi và người đó quan trọng nhất.
Hoàng Trân dùng hết sức của mình đẩy Quốc Hải ra và nghẹn ngào thét lên:
"Kẻ gian dối anh tránh xa tôi ra."
"Hoàng Trân, em gây rối đủ rồi đấy." - Gia Lâm khẽ bước vào nói.
Nãy giờ tụi nó đang thắc mắc là ai đã dẫn Quốc Hải đến đây, hoá ra là Gia Lâm. Đôi lông mày xinh đẹp của Tiểu Yến nó bất giác nhíu chặt lại, liệu anh hai của nó có thật sự quên hết chuyện năm xưa không? Gia Lâm nhìn Hoàng Trân mà nói:
"Quốc Hải và anh là bạn thân từ nhỏ nhưng chỉ vì em, nó đã phản bội anh. Em nên tin tưởng tình cảm của nó dành cho em mới đúng chứ? Tại sao em lại dễ dàng nghi ngờ và bỏ về đây thế hả?"
Quốc Hải khẽ bước đến gần Hoàng Trân và chân thành nói:
"Hoàng Trân, xin em hãy tin anh. Cô gái người Mỹ kia và anh thật sự không có gì với nhau, trong trái tim anh chỉ có một mình em thôi."
Rồi anh ấy từ từ ôm lấy Hoàng Trân vào lòng và khẽ thì thầm:
"Anh yêu em, hãy tin anh."
Hoàng Trân thường ngày hay giả tạo nhưng lúc này những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô ta lại khiến người ta cảm thấy rất chân thật, không chút dối trá nào trong những giọt nước mắt ấy. Có lẽ đứng trước tình yêu đích thực của mình, Hoàng Trân không cần phải giả tạo nữa.
"Đừng có quậy nữa, hãy quay về bên anh đi." - Quốc Hải nói khẽ.
Hoàng Trân nhẹ gật đầu đồng ý. Đáng lẽ cô ta không nên quay về Việt Nam gây ra nhiều chuyện, làm tổn thương đến mọi người như vậy. Quốc Hải quay sang nhìn tụi nó và dùng giọng ôn nhu nói:
"Những chuyện mà Hoàng Trân đã gây ra, anh đều biết hết rồi. Mấy đứa cho anh thay cô ấy xin lỗi nha. Anh xin lỗi."
Hạ Vy xoay người qua chỗ khác, thái độ của cô đã nói rất rõ là không thể tha thứ cho Hoàng Trân. Dù nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích, chẳng xoa dịu được sự đau lòng của cô lúc này.
Hoàng Trân nhìn thấy như vậy chỉ biết cúi đầu thật thấp, để mái tóc dài che hết khuôn mặt. Giờ lúc này cô ta thật sự muốn nói một lời xin lỗi với Hạ Vy, người đã yêu thương cô ta như chị gái. Nhưng chẳng cách nào mở lời được, vì cô ta cảm thấy mình chẳng còn mặt mùi nào nữa rồi.
Văn Thiện và Khánh Nghĩa chẳng biết nói gì nên đành im lặng, vì họ không thích Hoàng Trân nhưng cũng không chán ghét cô ta quá mức. Thấy mọi người đều im lặng nên Tiểu Yến nó đành lên tiếng:
"Anh Hải đừng như vậy... chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa ạ."
Quốc Hải nhìn nó mà nở một nụ cười hiền:
"Anh cảm ơn em, Tiểu Yến. Em vẫn hiểu chuyện như ngày xưa nhỉ?"
Gia Lâm nhìn thấy tụi nó đang rất miễn cưởng tiếp chuyện với Quốc Hải và Hoàng Trân nên đã vội lên tiếng nói:
"Hải, hay là tao và mày đưa Trân về khách sạn nghỉ ngơi đi?"
"Ừ được." - Quốc Hải nhẹ gật đầu.
Cứ thế Gia Lâm và Quốc Hải với Hoàng Trân quay lưng đi, ra về. Lúc này nó nhìn Văn Thiện với Khánh Nghĩa và khẽ nói:
"Anh Nghĩa, anh Văn Thiện, chúng ta về đi."
Nó vừa nói vừa nháy mắt, ý là để Hạ Vy được một mình yên tĩnh. Nó hiểu rõ dù là bạn thân nhất của nhau cũng cần không gian riêng, không phải lúc nào cũng bên cạnh nhau là tốt. Văn Thiện và Khánh Nghĩa hiểu ý của nó nên nhẹ gật đầu, rồi cùng với nó quay người đi.
Nó đưa đôi mắt buồn nhìn cánh cửa phòng, Hạ Vy có thật là sẽ ổn thật không? Sao nó cảm thấy lo lắng quá vậy? Văn Thiện nhẹ nhàng khoác vai nó và nói khẽ:
"Rồi cô ấy sẽ ổn thôi."
Khánh Nghĩa lúc này lên tiếng nói:
"Hai người cứ về trước đi, anh muốn ở lại đây."
Nó nhẹ gật đầu, rồi cùng với Văn Thiện quay người đi. Khánh Nghĩa tựa nhẹ lưng vào cánh cửa, có phải người con gái của cậu đang rất buồn không? Cậu sẽ đứng ở đây chờ đợi cô, dù bao lâu cậu cũng chờ đợi cô bước ra...
...
Một quán nhậu nào đó ở Sài Gòn, hai người con trai đang im lặng ngồi bên cạnh nhau. Cảm giác quen thuộc này hình như đã lâu lắm không có, chắc đã hai năm rồi. Gia Lâm và Quốc Hải đã tưởng cả đời này không thể nào ngồi bên nhau để hưởng thức những ly bia như thế nữa. Nhưng không ngờ hôm nay vẫn có thể, thật sự không ngờ mà.
"Cuộc sống của mày hai năm nay vẫn ổn đấy chứ?" - Gia Lâm lên tiếng phá vỡ im lặng.
Quốc Hải đưa mắt nhìn Gia Lâm và nhẹ gật đầu:
"Ừ, vẫn ổn."
Không ai bảo ai mà cả hai tự động cầm ly bia lên uống. Quốc Hải muốn nói gì đó nhưng chẳng cách nào mở miệng được. Những gì mà anh ấy đã làm với thằng bạn thân của mình không thể nào tha thứ được.
"Tao xin lỗi mày, Gia Lâm." - Lời tưởng chừng khó nói, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thốt lên từ miệng của Quốc Hải.
Gia Lâm không chút ngạc nhiên, cứ thản nhiên. Hình như lời xin lỗi này đối với y chẳng hề quan trọng. Phải chăng y đã thật sự quên hết chuyện năm xưa?
"Là con người, ai mà không một lần làm sai. Chuyện đã qua nên quên đi." - Gia Lâm nhàn nhạt nói.
Quốc Hải thoáng ngạc nhiên, Gia Lâm thật sự đã tha thứ cho anh ấy sao? Đôi mắt to tròn của Quốc Hải từ từ khép lại và nói:
"Mày đã thay đổi rồi."
"Hả?" - Gia Lâm không hiểu.
Quốc Hải ngã lưng vào ghế và nói:
"Mày giờ chẳng còn một Gia Lâm lạnh lùng khó tính nữa rồi. Mày giờ cho người ta cảm thấy chút ấm áp và khoé môi cũng thường cong lên."
Gia Lâm bất giác nở khẽ nụ cười:
"Thế à? Chắc do thời gian làm người ta thay đổi đấy mà."
Quốc Hải nhẹ lắc đầu:
"Không, chắc chắn có ai đó khiến mày thay đổi đến thế."
Gia Lâm liếc nhìn và nói:
"Uống đi, đừng nhiều chuyện nữa."
Thật ra Gia Lâm thấy Quốc Hải nói không hề sai, đúng là đã có người khiến y thay đổi. Người ấy chính là Yến Nhi, chứ chẳng phải xa lạ hết. Từ ngày gặp được Yến Nhi thì y đã cười nhiều hơn, không còn luôn lạnh lùng nữa.
...
Hạ Vy đang ngồi trên giường, ánh mắt đầy u buồn. Trên tay cô đang cầm một búp bê vải cũ kỹ, dù rất cũ. Nhưng lại rất dễ thương với nụ cười tươi. Đây là năm đó Tiểu Yến nó đã hết tiền của mình mua để đền cho Hạ Vy thay búp bê hát nhạc.
Hạ Vy vẫn còn nhớ rất rõ, buổi chiều năm đó một mình nó ôm búp bê vải đến nhà cô. Nó đã đứng chờ trước cổng cả buổi, vì cô đi học thêm. Vừa nhìn thấy cô thì nó đã vui mừng chạy đến và đưa búp bê vải tới trước mặt cô:
"Hạ Vy, tao xin lỗi mày. Xin mày đừng nghỉ chơi với tao mà."
Giờ nhớ lại thì thấy nó thật là ngốc nghếch, búp bê hát nhạc của Hạ Vy không phải nó làm hư mà lại mua đền. Tại sao nó không chịu giải thích chứ? Nhưng mà lúc đó đâu có ai chịu tin nó không làm, chỉ cứ tin những gì mà Hoàng Trân nói thôi.
Hạ Vy được mọi người khen là thông minh. Nhưng tại sao lúc đó cô lại nhìn không ra sự thật chứ? Tại sao cô lại ngốc đến thế? Hạ Vy cảm thấy giận mình, tại sao cô luôn vì Hoàng Trân mà lại để nó chịu nhiều ấm ức? Cô thật đáng ghét, chẳng phân biệt được ai tốt ai xấu.
"Cốc cốc." - Tiếng gõ bỗng vang lên.
Hạ Vy tưởng đó là người làm trong nhà nên quát lên:
"Mấy người đừng làm phiền tôi nữa, được không?"
Nghe giọng nghẹn ngào của Hạ Vy, người đứng ở ngoài khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Là anh đây." - Một giọng nói vừa dịu dàng vừa yêu thương.
Hạ Vy khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đứng trước mặt mình là Khánh Nghĩa, chứ chẳng phải ai xa lạ. Trên tay cậu đang bưng một ít đồ ăn, mùi thơm rất hấp dẫn người. Khánh Nghĩa đặt nhẹ đồ ăn xuống đầu tủ kế bên và ngồi xuống. Cậu dịu dàng nhìn người con gái đối diện mình:
"Mọi chuyện đều qua hết rồi, em đừng buồn nữa."
Hạ Vy quay mặt qua chỗ khác, giống như chẳng muốn để Khánh Nghĩa nhìn thấy những giọt mắt sắp tuôn rơi.
"Anh nói xem, sao em có thể quý mến một người ích kỷ như chị ta cơ chứ?" - Hạ Vy nghẹn ngào hỏi.
Khánh Nghĩa nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của người con gái và nói khẽ:
"Chị Trân đúng thật là đã làm sai... Nhưng trên đời này có ai mà một lần làm sai hả em? Anh, Tiểu Yến, Văn Thiện, kể cả em nữa, chúng ta đều đã từng làm sai gì đó mà. Hạ Vy à, em đừng giận trách chị Trân nữa. Vì giận trách người khác, trong lòng mình rất khó chịu."
Đôi môi dày của Khánh Nghĩa nở khẽ một nụ cười:
"Và mọi người đều không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt này của em, mọi người chỉ muốn em vui vẻ mà thôi. Nhất là Tiểu Yến đấy, em cũng biết nó sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy em khóc mà."
Hạ Vy bất giác gật đầu, Khánh Nghĩa nói đúng. Nếu nó thấy cô khóc thì rất có thể nó cũng khóc theo, vì nó là đại ngốc mà.
"Mà khoan đã, sao em lại để anh thấy em khóc cơ chứ?" - Hạ Vy vừa lau nước mắt vừa hỏi. Trước giờ cô ở trước mọi người luôn mạnh mẽ mà.
Khánh Nghĩa khẽ bật cười và gõ vào trán Hạ Vy một cái nhẹ:
"Ở trước mặt anh, em không cần phải mạnh mẽ đâu. Ở trước mặt anh, em muốn yếu đuổi hay gì khác đều được."
Hạ Vy nhẹ nhàng ngã đầu bơi vai của Khánh Nghĩa và mỉm cười hạnh phúc. Những lời của cậu đã xoá tan nỗi buồn trong cô, người con trai này thật sự yêu thương cô, luôn bên cạnh những lúc cô cần.
**********Hết chương 75************
Ai mà không một lần làm sai, đi sai đường. Thế nên hãy học sửa sai và tha thứ nhé mọi người.