Là Ai Được Lợi Còn Chưa Biết Đâu

Chương 2



4.

Theo quy định trước kỳ thi đình, a huynh ta sẽ chuyển đến Quốc tử giám.

Mỗi ngày các thầy sẽ cùng nhau giảng bài, thứ hạng cuối cùng trong kỳ thi đình sẽ phụ thuộc vào khả năng của chính họ.

Ta tiễn a huynh đến cổng Quốc tử giám từ sớm, tự tin khẳng định: “Huynh nhớ chăm chỉ học hành, nhất định sẽ được Trạng nguyên”.

“Ở Trình phủ nhớ đừng gây phiền toái.” A huynh nhận lấy hành lý từ trong tay ta, cẩn thận dặn dò.

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Một bóng dáng màu lam nhạt chợt lướt qua tầm mắt.

Ta nhìn sang, thấy Đoạn Thừa Thanh đang ngáp dài, uể oải bước ra khỏi cửa, trên tay cầm một cuốn sách, như đang chuẩn bị đi đến Tàng thư các.

Nhìn thấy ta, chàng dừng bước một chút, chỉnh chỉnh cổ áo rồi đi lướt qua chúng ta với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Ta kéo tay áo a huynh: “Huynh ấy… ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như thế à?”

“Trong kỳ thi hội lần trước, hắn thiếu chút nữa là đủ bộ mười hai hoa thần.” A huynh không nói nên lời.

Đúng là con bướm màu mè.

Nghĩ tới điều gì đó, ta lại hỏi: “A huynh, huynh có xích mích gì với huynh ấy không?”

“Ỷ vào tư chất thông minh mà rêu rao khắp nơi, có chút ngứa đòn.” A huynh nhàn nhạt nhận xét.

Ta gật đầu đồng ý, thật sự có chút đáng ăn đòn.

A huynh ta thu dọn giường nệm và hành lý trong phòng riêng xong liền bảo ta ngoan ngoãn về nhà, sau đó tự mình cầm sách đi vào Tàng thư các.

Ta vừa định rời khỏi sân thì thoáng thấy bóng dáng màu xanh lam nhạt ở phía xa.

Đoạn Thừa Thanh dừng bước, có chút không kiên nhẫn: “Cô nương hóng chuyện gì ở đây?”

Nhìn sân Viện thi cử trống trơn, tất cả mọi người đều đến học ở Tàng thư các, duy chỉ có một mình chàng quay về đây.

“Huynh không đi học sao?”

Đoạn Thừa Thanh giơ quyển sách trong tay lên: "Tự học."

Chắc là do thái độ quá tệ bị người ta cho ra rìa chứ gì…

Nhặt hoa đào rơi trước cửa, ta bước nhanh về phía trước: “Hôm nay ta đặc biệt đến đây để tặng hoa cho huynh.”

Đoạn Thừa Thanh quả quyết đóng cửa lại: "...cho rằng ta bị mù sao?"

Ta mỉm cười, đi vòng tới cửa sổ phía sau, cắm hoa đào vào bình.

Có thể chàng ấy lười động tay, thế nên nhành hoa nhài mùa đông ngày hôm qua vẫn còn đây chưa bị vứt đi mất.

Lần này, chàng không tiến lên đóng cửa sổ mà chỉ lười biếng dựa vào trên giường cạnh đó, ngả người, mở cuốn sách trên tay ra.

"Đoạn Thừa Thanh, huynh ghét a huynh ta sao?"

"Trình Thanh Dương?" Đoạn Thừa Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Ỷ vào gia thế, tự cao tự đại, đáng ăn đòn."

Ta:"……"

Trời ạ, hai người này ghét nhau đến mức này luôn...

Ta giật giật ống tay áo đang buông thõng của chàng: “Đoạn Thừa Thanh, huynh đã kết hôn chưa?”

Chàng rút tay áo về rồi nói: “Sao đây? Muốn dùng mỹ nhân kế hả?"

Ta cứng họng.

Sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, việc huynh hay a huynh ta được Trạng nguyên không có gì khác biệt cả.

"Nếu huynh còn chưa thành thân, có thể nào xem xét tới ta không?"

Đoạn Thừa Thanh nhìn ta từ trên xuống dưới: “Cô nương không xinh đẹp, lại còn không phải người có ý tốt, trông hơi ngốc nữa, thôi bỏ đi.”

Tiếp theo đó, dứt khoát đóng cửa sổ lại.

Ta:"???"

Mẹ kiếp, huynh thật sự đáng bị ăn đòn!!!

5.

Mỹ nhân kế bị cự tuyệt thẳng thừng.

Sau mấy ngày chán nản, thấy a huynh ta vẫn chăm chỉ học hành mỗi ngày, ta quyết định mình càng phải cố gắng hơn nữa.

Đoạn Thừa Thanh nhất định là vì ban ngày có quá nhiều cô nương gửi hoa cho huynh ấy, nên nhìn không tới người bình thường như ta.

Sao ta không đến đó vào buổi tối nhỉ, nói không chừng lúc mơ mơ hồ hồ chàng có thể bị ta hấp dẫn.

Sau đó ngày càng sa vào yêu đương, không để tâm học hành nữa…

Cứ làm vậy đi!

Trăng mờ, gió lớn, ta ngáp một cái rồi bò qua chuồng chó trên bức tường ở sân sau.

Mấy người ở phòng bên cạnh đã thổi tắt nến đi ngủ hết rồi.

Ta lén gõ cửa phòng Đoạn Thừa Thanh, bên trong có tiếng sột soạt một lúc, sau đó cửa mở ra.

Đoạn Thừa Thanh mặc một chiếc áo bào màu đỏ son bên ngoài, một chiếc áo khoác trơn bên trong, cổ áo buông lỏng, để lộ làn da trắng nõn.

Chàng nheo nheo đôi lông mày đang ngái ngủ của mình: "Có chuyện gì vậy?"

Ta đưa bông hoa trà trong tay cho huynh ấy: “Ta vừa hái, trên đó vẫn còn đọng sương đêm đó, tặng huynh.”

Chàng sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: “Trình Sơ Nguyệt, giờ này là giờ giới nghiêm.”

"Ta biết.”

Ta chớp mắt, trầm giọng đáp: “Hoa này nở đẹp nhất vào lúc nửa đêm.”

Đoạn Thừa Thanh: "..."

Phòng bên cạnh thắp nến lên, có ý định mở cửa.

Nhanh tay lẹ mắt, Đoạn Thừa Thanh kéo ta vào phòng rồi đóng cửa lại.

Học trò phòng bên giật mình a một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi: “Khuya thế này rồi mà huynh vẫn còn thức à?”

“Ừ.” Chàng hắng giọng, “Vừa mới thức dậy, giờ ngủ tiếp đây.”

Bàn tay to lớn của Đoạn Thừa Thanh bịt chặt miệng ta, gần nhau đến mức ta dường như có thể nghe được nhịp tim của huynh ấy.

Bên ngoài không còn tiếng động nào nữa.

Đoạn Thừa nghiêm giọng nhắc nhở ta: "Cô nương là phận nữ nhi, nửa đêm đi vào Viện thi cử toàn nam nhân, sẽ mang tiếng xấu, nhớ đừng tái phạm."

Ta gật đầu hiểu ý, nhưng sự chú ý của ta hoàn toàn đổ dồn vào cần cổ của chàng.

Làn da lộ ra dưới ánh trăng trông đặc biệt trắng trẻo mịn màng.

Không kiềm chế được, ta tò mò vươn tay chạm vào đó.

Đoạn Thừa Thanh thân thể cứng đờ, trong nháy mắt nhảy ra xa hai dặm, bắt đầu vội vàng thắt lại quần áo.

Ta lấy làm lạ hỏi: “Chỉ nghe nói đến nữ tử Giang Nam duyên dáng thướt tha, hóa ra làn da của nam nhân cũng đẹp như vậy à?”

Không biết có phải là do ta tưởng tượng hay không, hình như lỗ tai Đoạn Thừa Thanh đỏ bừng lên.

Chàng nghiến răng nghiến lợi: "Trình Sơ Nguyệt, cô nương giở trò lưu manh!"

6.

Thật là oan thấu trời xanh!

Ta bước về phía chàng, chân thành giải thích: “Ta đâu có chạm vào nơi nào khác của huynh, sao có thể gọi là lưu manh chứ…”

Đoạn Thừa Thanh nghẹn lời.

Cuối cùng bước đến trước mặt chàng, ta ngẩng đầu lên nói: “Huynh xem, nửa đêm ta còn đến tặng hoa cho huynh, huynh để ý đến ta chút đi được không?”

Yết hầu chàng cuộn lại, ngoảnh mặt đi: “Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ ở cùng một phòng là không hợp lễ nghi. Cô nương mau đi đi.”

"Vậy huynh phải nghiêm túc cân nhắc đấy nhé ~" Ta chọc vào ngực huynh ấy, "Tối mai ta lại tới tìm huynh, chờ cho đến khi huynh đồng ý mới thôi ~"

Đoạn Thừa Thanh lại nghẹn lời.

Gốc tai chàng vẫn còn đỏ.

Ta nở nụ cười ngọt ngào: “Đoạn Thừa Thanh, huynh thật sự rất đẹp đấy!”

Sau đó, dưới cái liếc mắt bối rối của Đoàn Thừa Thanh, ta xoay người trèo qua cửa sổ bò qua lỗ chó.

Quá khốn khổ rồi, ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lộ ra nụ cười đầy quyết tâm.

Hahaha, buổi tối ta bày tỏ tình cảm với Đoạn Thừa Thanh, huynh ấy nhất định sẽ nghĩ đến ta tới mức không ngủ được!!

Sau đó ban ngày quá buồn ngủ không lên lớp, thế thì a huynh ta nhất định có thể giành Trạng nguyên!!!

Trở lại Thành phủ.

Chợp mắt đến nửa đêm, cuối cùng ta cũng gặp được cha, người ngày ngày bận rộn với công vụ.

Cha có thời gian, chắc đang chuẩn bị vào Quốc tử giám thăm anh trai ta.

"Cha, cha đã tra ra thân phận của Đoàn Thừa Thanh rồi à?" Ta lẩm bẩm theo sau ông, "Người con cử đi không tìm ra được gì, nhất định là có người cố ý che giấu thân phận của hắn."

Cha dừng bước chân, quay đầu nói với ta: "Con đừng có đi chọc tức hắn đấy, nghe thấy chưa?"

Nổi hứng lên, ta kéo tay áo cha làm nũng như trẻ con.

Cha cuối cùng cũng không cưỡng lại được, lúc này mới nói: “Con trai duy nhất của nhà họ Đoạn – người giàu nhất Giang Nam.”

"Người giàu nhất?" Ta nhếch môi thờ ơ, "Học giả, nông dân, nghệ nhân, thương gia (bản gốc: sĩ nông công thương), thương gia đứng cuối. Người giàu nhất thì sao chứ? Có thể so sánh với phủ Thượng thư nhà chúng ta sao?"

“Con bé ngốc nghếch này.” Cha nhìn ta theo kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí dí trán ta.

“Người giàu nhất phía nam sông Dương Tử. Ở những nơi giàu có như vậy, tài sản của họ có thể sánh ngang với ngân khố quốc gia.

“Không thể tra ra thân phận của hắn, vậy thì chỉ có thể là ý của Thánh thượng. Thánh thượng có ý chiêu mộ Đoạn gia làm thương gia hoàng thất.

"Hơn nữa, Đoạn Thừa Thanh này cũng không phải dạng bên ngoài dát vàng bên trong rách nát, sau này nếu hắn đảm nhiệm chức quan ở kinh thành, Đoạn gia dời về phía Bắc, liệu có ai đủ tầm đắc tội hắn?"

Ta vò đầu bứt tai, nửa hiểu nửa không.

Cha tặc lưỡi, lắc đầu bước lên xe ngựa: “Cha còn phải nhắc nhở anh con.”

Xe ngựa chậm rãi rời đi.

Ta lại nghĩ đến ong bướm vây quanh Đoạn Thừa Thanh, chẳng trách mỗi ngày chàng đều mặc những bộ quần áo khác nhau, đều là vải lụa thêu tay quý giá, té ra là phú nhị đại tiêu tiền như nước.

Cơ mà……

Nếu hoàng thượng thật sự muốn chiêu mộ Đoạn gia, chẳng phải Đoạn Thừa Thanh sẽ giành Trạng nguyên hay sao?

Không được!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.