Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 23



7 giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, mưa phùn đã xuất hiện trước.

8 giờ Anh Đào có một ca giải phẫu, như mọi lần, cô sẽ tới trước hai mươi phút để làm công tác chuẩn bị.

Này đối với người khác có lẽ là không cần thiết, nhưng đối với Anh Đào có ý nghĩa không giống nhau.

Mỗi ngày Dụ Lệ An đều dậy sớm hơn so với Anh Đào, chuẩn bị bữa sáng cho con gái, thay cô sắp xếp sẵn khăn quàng cổ và ô để cô mang theo ra ngoài.

Dụ Lệ An giúp Anh Đào đeo khăn xong, hiền từ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô: “Không mấy con xin nghỉ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian được không, nhìn con mệt mỏi quá, mẹ không yên tâm.”

Mí mắt Dụ Lệ An có chút sưng, gần đây đều như thế, hẳn là đã khóc vì cô rất nhiều lần.

Anh Đào ôn nhu cười nhạt: “Con cảm thấy, có thể cứu thêm một người thì sẽ có thêm một điểm công đức mà. Mẹ, con muốn tích cóp thật nhiều điểm thay mọi người.”

Thanh âm Dụ Lệ An hơi nghẹn: “Mẹ không cần con tích công đức thay mẹ, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt thôi.”

“Con biết rồi.” Anh Đào ôm lấy bà.

Sau khi tiễn Anh Đào đi, nước mắt Dụ Lệ An rốt cuộc cũng nhịn không được mà lăn xuống.

Kỷ Lương không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh bà, không tiếng động ôm lấy hai vai Dụ Lệ An, “Anh Đào thực hiểu chuyện.”

Dụ Lệ An buồn bã: “Đúng vậy, con bé chính là quá hiểu chuyện, không muốn gây phiền phức cho người khác, không muốn trở thành gánh nặng cho chúng ta.”

“Lúc nhỏ, Anh Đào rõ ràng là ngây thơ đơn thuần như vậy, mấy năm nay con bé lại chẳng nói gì nhiều, đứa nhỏ ấy vẫn luôn sợ em lo lắng, cho nên cái gì cũng giấu ở trong lòng.”

“Kỳ thật em biết rõ, sở dĩ con bé xa cách em như vậy là sợ em không chấp nhận được việc một ngày nào đó nó sẽ rời đi. Nếu đây là tâm nguyện của Anh Đào, em sẽ coi như không biết gì cả. Nhưng con bé là con gái duy nhất của em, làm sao em có thể không đau lòng nó chứ?”

Dụ Lệ An dựa trên vai Kỷ Lương khóc đến có chút mất khống chế.

Kỷ Dạng đứng đằng sau hai người như lọt vào trong sương mù, mê mang hỏi: “Có ý gì?”

Dụ Lệ An với Kỷ Lương quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Dạng nhíu mày đứng ở dưới chân cầu thang.

“Dụ Anh Đào làm sao?”

Kỷ Lương nhìn về phía Dụ Lệ An, trưng cầu ý kiến của bà, thấy Dụ Lệ An gật đầu, Kỷ Lương mới mở miệng: “Sau này con đối xử với chị con tốt một chút, đừng có cáu giận với con bé.”

Kỷ Dạng bực bội: “Đừng có nói kiểu thần thần bí bí như thế, nói thẳng ra đi.”

“Anh Đào… Có bệnh tim bẩm sinh.”

**

Buổi sáng là giờ cao điểm, hơn nữa trời còn đổ mưa nên càng dễ kẹt xe.

Cho dù đi từ rất sớm nhưng vẫn bị kẹt ở giữa đường. Mắt thấy 40 phút đã trôi qua, sắp tới 8 giờ rồi mà xe vẫn còn dừng ở chỗ cũ.

Nếu không phải có ca giải phẫu, tới muộn 10 phút cũng chẳng sao cả, nhưng cuộc phẫu thuật ngày hôm nay rất quan trọng, cô còn là người mổ chính, tất nhiên không thể vắng mặt.

Anh Đào nắm điện thoại tự hỏi một lúc, do dự mãi, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn qua dãy số quen thuộc kia.

Anh từng nói là có hiệu lực vĩnh viễn, không biết có còn dùng được nữa không.

Trình Kiệt đang trên đường tới đoàn làm phim thì nhận được tin nhắn của Anh Đào.

Chỉ có hai chữ.

[ Kẹt xe ]

Còn gửi thêm cả vị trí hiện tại của cô.

Trình Kiệt nhẹ cong môi, bảo Văn Chính đi tới nơi gần nhất thuê một cái xe moto.

Văn Chính tò mò: “Tự dưng thuê moto làm gì ạ?”

“Bảo cậu đi thì đi đi.”

Văn Chính phát hiện tâm tình Trình Kiệt vô cùng tốt, này là hắn có thể cảm nhận được rõ ràng từ lúc đón anh lúc sáng đến giờ.

Đến cửa hàng cho thuê moto, Trình Kiệt chọn một cái xe rồi ngồi lên, Văn Chính yên lặng ngồi ở phía sau.

Trình Kiệt thình lình nhìn hắn.

Văn Chính ngẩn người, thật cẩn thận dịch mông xuống xe.

Trình Kiệt lập tức rồ ga.

“Anh Kiệt, anh đi đâu thế!”

Trình Kiệt không trả lời, đem kính mũ kéo xuống, lái xe rời đi.

**

Kỳ thật Anh Đào cũng không ôm chút hy vọng nào, có lẽ Trình Kiệt đã quên mất rồi, nhưng không bao lâu sau, thanh âm xe máy đã từ xa vọng tới gần.

Anh Đào kinh ngạc quay đầu.

Người đàn ông lái xe, từ trong con đường chật chội toàn xe cộ chạy tới.

Anh Đào có chút ngốc ra, cô cho là tám năm qua đi, Trình Kiệt đã sớm quên rồi.

Nhưng anh lại tới.

Xe máy vững vàng ngừng ở trước mặt cô, chân dài của Trình Kiệt chống xuống đất, đôi mắt lãnh duệ lộ ra từ bên trong mũ nhìn cô, đem mũ ném cho cô.

“Lên đi.”

Anh Đào đội mũ ngồi lên xe, không có ôm anh, chỉ túm lấy hai bên áo anh.

Xe đột nhiên ga lên, Anh Đào theo quán tính bị đẩy ngã lên lưng Trình Kiệt, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

Tay anh với ra đem tay cô kéo tới ôm hông mình, rất bá đạo.

An toàn là trên hết, Anh Đào cũng không làm bộ làm tịch vào lúc này.

Tốc độ lái xe của Trình Kiệt rất nhanh, mưa phùn đều ngừng ở trên người anh.

Anh đột nhiên hỏi: “Có việc gấp?”

Không có việc gấp cô căn bản sẽ không cần anh.

“Có buổi phẫu thuật quan trọng.”

Anh liền không hỏi nhiều nữa, chuyên tâm lái xe.

Rất nhanh đã tới bệnh viện, mười phút nữa là tới 8 giờ.

Anh Đào xuống xe liền vội vàng muốn vào bệnh viện, Trình Kiệt đem cô kéo trở về, gõ vào mũ cô, “Em mang cả cái thứ này đi làm phẫu thuật à?”

Anh Đào sờ mũ ở trên đầu, duỗi tay đẩy ra, anh ngờ thứ này cũng không dễ tháo như cô tưởng.

Trình Kiệt hiếm khi thấy cô ngốc nghếch như vậy, ôm mũ làm cách nào cũng không cởi được, dựa vào xe máy cười khẽ.

Trong lòng Anh Đào sốt ruột, bắt lấy tay Trình Kiệt đặt trên mũ mình: “Mau giúp em.”

Thanh âm cô trời sinh vừa mềm vừa ngọt, bởi vì sốt ruột mà mang theo chút ý tứ giận dỗi, càng giống như làm nũng hơn.

Trình Kiệt vốn dĩ đang cười, đột nhiên lại cắn phải đầu lưỡi.

Nhẹ hít một cái, anh ôm eo cô qua.

“Ngốc chết.”

Anh sờ tới chốt mở của mũ, giúp cô cởi xuống.

Tóc Anh Đào hơi loạn, chưa kịp sửa sang lại liền vội nói một tiếng cảm ơn rồi chạy mất.

Vào phòng thay quần áo thay bộ đồ giải phẫu lên, sát khuẩn tay xong, thời gian cũng vừa vặn kịp lúc.

Sau mấy tiếng ở trong phòng giải phẫu cuối cùng cũng được ra, Anh Đào mệt mỏi thay thường phục, chuẩn bị trở về văn phòng nghỉ ngơi, lại ở trên hành lang nhìn thấy một thân hình thon dài.

Anh ngồi ở trên ghế dựa ngoài hành lang, đầu lười biếng ngả ra phía sau, hầu kết gợi cảm. Vành mũ cùng với khẩu trang màu trắng cơ hồ che khuất cả khuôn mặt anh.

Chân dài của anh gác lên cái ghế bên cạnh, dây giày màu đen có chút lỏng lẻo. Thoạt nhìn giống như đang ngủ, nhưng ngón tay thon dài lại đang chuyển động.

Anh Đào đi tới trước mặt anh: “Sao anh còn chưa đi?”

Trình Kiệt đem vành mũ đẩy lên một chút, Anh Đào đã thay áo blouse trắng, tóc buộc ôn nhu, sắc mặt mệt mỏi tái nhợt.

Anh nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, cánh tay dài của Trình Kiệt duỗi ra kéo cô vào trong ngực mình, thong thả ung dung cởi khẩu trang ra: “Anh bị thương.”

Bệnh viện người tới người lui, Anh Đào lo sẽ bị người khác thấy.

“Đừng nháo.”

Trình Kiệt ôm chặt eo cô, vươn đầu lưỡi.

Anh Đào căn bản nhìn không ra anh bị thương chỗ nào.

“Cắn phải lưỡi rồi, đau quá. Bác sĩ mau thổi cho anh đi.”

“…”

Có người đi qua, Anh Đào lập tức che mặt Trình Kiệt lại.

Đám người rời đi, cô liền kéo khẩu trang lại cho Trình Kiệt, kéo anh tới kho để hàng hóa của bệnh viện, nơi đó không có ai.

Anh Đào nhíu mày nhìn Trình Kiệt đang cong mắt cười.

Không chờ cô chất vấn, Trình Kiệt liền giống như con lười ôm lấy cô, mặt vùi vào trong cổ cô tham lam hít vào.

Cái này làm cho Anh Đào hoài nghi cô là một con mèo, mà anh đang hôn hít mình.

“…”

“Anh hôm nay hơi kỳ lạ.”

“Ví dụ như?”

“Rất dính người.”

Trình Kiệt cười, chóp mũi cọ cọ vào xương quai xanh của cô.

“Anh không đi đóng phim sao?”

“Xin nghỉ rồi.”

Anh Đào sửng sốt, sau khi xuất đạo Trình Kiệt vẫn được coi như là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cho dù là hoàn cảnh gian khổ cỡ nào anh đều không dùng tới thế thân, càng đừng nói tới loại chuyện như xin nghỉ thế này. Hôm nay lại vì cô mà chậm trễ công việc.

“Xin lỗi.”

“Vậy bồi thường đi, hôn anh một cái.” Trên người cô không có cái mùi gay mũi của thuốc sát trùng mà là mùi hương sơn chi thơm ngọt không quá nồng, ôm lấy cô vừa mềm vừa ấm, Trình Kiệt có chút mệt mỏi, thanh âm cũng trở nên lười biếng.

“Trình Kiệt, anh đừng nháo. Em phải làm việc.”

Trình Kiệt hỏi: “Phẫu thuật thế nào?”

“Thành công.”

Anh Đào cảm giác môi anh đang chuyển tới vành tai cô, “Thật giỏi quá, bảo bối của anh.”

Tần suất chớp động của lông mi cô có chút nhanh, lung tung đẩy anh ra.

Trình Kiệt lại giống như không xương, bị cô đẩy dựa vào tường, lười biếng cười.

“Chậc, xấu hổ à?”

Anh Đào muốn đi, eo lại bị Trình Kiệt ôm lại.

“Dụ Anh Đào.”

Thanh âm của anh ôn nhu đi rất nhiều: “Anh cũng thích em.”

**

“Bác sĩ Dụ?”

“Bác sĩ Dụ?”

Y tá gọi cô vài lần, Anh Đào mới hoàn hồn, “Gì thế?”

Y tá đem mấy sổ bệnh án trong ngực đặt lên bàn làm việc của cô: “Đây là sổ bệnh án của bệnh nhân giải phẫu lúc nãy.”

“Được, cảm ơn.”

Anh Đào nhẹ xoa giữa mày, Tần Tự đẩy ghế dựa dựa qua đây, “Hôm nay cô bị sao thế? Y tá gọi cô mấy lần cô cũng không nghe thấy, mới nãy Kha Dịch nói chuyện với cô, cô cũng luôn xuất thần.”

“Không sao.”

“Còn lâu tôi mới tin, gần đây cô lạ lắm, có phải yêu đương rồi không?”

“Không có.”

“Có phải cái ấy ấy không?”

“Cái nào?”

Tần Tự vươn tay vỗ vỗ.

“…”

Anh Đào đích xác đang có tâm sự, cô vẫn luôn suy nghĩ câu nói kia của Trình Kiệt.

Vì cái gì mà lúc anh nói thích cô lại phải thêm chữ “cũng” vào?

Anh rốt cuộc đã biết cái gì rồi?

Kha Dịch muốn tham gia vào cuộc nói chuyện, cho dù Tần Tự có là nữ lưu manh như thế nào đi nữa thì cũng không dễ mở miệng nói mấy thứ tư mật như thế này cho một bác sĩ nam nghe, cô ấy hướng Anh Đào làm mặt quỷ rồi lại đẩy ghế về chỗ.

Kha Dịch cười hỏi: “Hai người nói gì thế?”

“Không có gì, có chuyện gì sao?”

Kha Dịch cúi người tới gần, Anh Đào lập tức đẩy ghế dựa ra xa một chút.

“Về đề tài nghiên cứu của hai chúng ta, tôi có ý tưởng mới, muốn thảo luận với cô.”

Bởi vì là chuyện công việc cho nên Anh Đào cũng không có từ chối.

Hai người thảo luận khá hòa hợp, Kha Dịch khổ hổ là tiến sĩ, kiến thức thật sự rất nhiều, tư tưởng cũng thâm sâu, rất nhiều ý tưởng của Anh Đào phù hợp với hắn.

Hai người thảo luận càng lúc càng hăng, dần dần quên mất thời gian, ngay cả giờ tan tầm cũng vứt ra sau đầu.

Anh Đào quả thực là đã quên, nhưng Kha Dịch lại cố tình muốn ở lại với cô nhiều hơn.

Hắn đã sớm kéo tận ghế tới bên cạnh cô, cùng cô dùng chung một bàn làm việc.

Anh Đào phân tích vấn đề đã lâu nên giọng cũng khàn đi, Kha Dịch rót cho cô một ly nước ấm, Anh Đào nhận lấy uống cho nhuận yết hầu, rồi lại tiếp tục nói.

“Bác sĩ Dụ đúng là biết cách thu hút ong bướm nhỉ.”

Tiếng nói lãnh lệ đột ngột làm Anh Đào phải dừng lại lời đang nói.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh cửa.

Anh vẫn giống như lúc sáng khi rời khỏi bệnh viện, khẩu trang với mũ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập hàn ý.

Trong tay Trình Kiệt xách theo rất nhiều đồ ăn, không biết đã đến đây từ lúc nào, không biết đã đứng đó nhìn mình được bao lâu rồi.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, âm u nhìn thẳng vào Kha Dịch đang bất động.

Kha Dịch bị anh nhìn chằm chằm tới nổi da gà, đáy lòng cảm thấy nguy hiểm/

Trình Kiệt bước về phía trước, bước chân thong thả, nhìn nhàn nhã tản mạn, nhưng lệ khí trong mắt lại không lừa được người.

Kha Dịch yên lặng nuốt nước miếng, thân thể càng ngày càng cứng đờ.

Trình Kiệt dừng trước mặt Kha Dịch, bỗng nhiên nắm lấy cổ áo hắn.

Anh Đào giữ chặt anh: “Anh muốn làm gì?”

Trình Kiệt đem Kha Dịch nhấc lên ném xuống đất.

Kha Dịch sợ hãi, từ nhỏ hắn chỉ quy quy củ củ đọc sách, chưa từng gặp qua loại người chưa nói lời nào đã động thủ như thế này.

Hắn nhìn thấy đối phương đang siết chặt nắm tay, thấy được vẻ âm ngoan trong đáy mắt đối phương.

Nếu không phải Anh Đào đang ôm chặt tay anh cản lại thì chắc chắn một đấm của anh đã rơi xuống mặt hắn rồi.

Anh Đào nói với Kha Dịch: “Bác sĩ Kha, anh về trước đi.”

Kha Dịch ngơ ngác nhìn Trình Kiệt: “… Được, được.”

Hắn vội vàng bò dậy, quên cả thu dọn đồ đạc liền chạy ra khỏi phòng.

“Được ha, còn rất bảo vệ hắn.”

Anh Đào phảng phất như không nghe thấy anh trào phúng, buông tay anh ra, bắt đầu sắp xếp lại mớ tài liệu lộn xộn trên bàn.

Trình Kiệt lạnh mắt nhìn cô trầm mặc, “Em không có gì muốn nói với anh?”

Anh Đào đem chồng tài liệu xếp sang bên cạnh, đối với chuyện vừa mới xảy ra không có bất cứ phát biểu gì.

“Người đàn ông kia là ai?”

“Đồng nghiệp.”

“Đồng nghiệp mà dùng cái ánh mắt kia nhìn em? Còn bưng trà rót nước? Đứng gần em như vậy?”

Lời giải thích tới bên miệng Anh Đào, cuối cùng cũng không có nói ra.

Cô vốn muốn Trình Kiệt căm ghét mình, rời xa mình.

“Nếu anh muốn nghĩ như thế, em cũng không có cách nào.”

Từng nghe Tần Tự nói, những lời này là mấy lời tra nam thích nói nhất.

Anh Đào nghĩ tới Trình Kiệt nói cô là tra nữ, dường như cũng chẳng sai.

“Được, cho là anh hẹp hòi đi.”

Trình Kiệt đem đồ ăn mua cho cô ném vào trong thùng rác, sải bước ra ngoài.

Anh Đào tức khắc vô lực ngã ngồi xuống, dạ dày cuồn cuộn lên, cảm giác muốn nôn làm cô nhanh chóng vọt vào trong phòng vệ sinh.

Nôn khan một lúc lâu, cái gì cũng không nôn ra được.

WeChat vẫn luôn vang, Anh Đào quỳ bên cạnh bồn cầu lấy điện thoại ra.

Là Dụ Thiên Minh hỏi cô có muốn anh mang đồ ăn tới hay không.

Hôm nay Anh Đào ở lại muộn, Dụ Thiên Minh biết.

Đầu óc cô mơ hồ, nhìn đồ vật xung quanh cứ trùng điệp lên nhau, lúc nhìn được vào khung chat với Dụ Thiên Minh, cô mới trả lời lại anh, nhờ anh thuận tiện mang giúp cô chút thuốc tới.

**

Trên đường về, Văn Chính yên lặng lái xe, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Hắn không rõ lắm, rõ ràng ban ngày tâm tình của anh Kiệt vẫn còn rất tốt, sao đi bệnh viện một chuyến lại thay đổi trạng thái rồi.

Cũng không có nói lời nào, chỉ liên tục hút thuốc.

Cửa sổ phía sau đã mở ra hoàn toàn, gió lạnh thổi vào chút mưa thu, Trình Kiệt vừa hút thuốc vừa hít gió lạnh, ho khan đến vành mắt ửng hồng.

Văn Chính giúp anh đóng cửa sổ lại, “… Anh Kiệt, có phải anh cãi nhau với bác sĩ Dụ không?”

Trình Kiệt lại châm một điếu khác, “Đừng nhắc tới cô ấy.”

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Trình Kiệt không nhìn.

Lần thứ hai vang lên, anh mới nhận, là Dụ Thiên Minh gọi tới.

“Em gái tôi không khỏe, cậu có muốn đi đưa thuốc cho con bé không?”

Trình Kiệt nói: “Không đi.”

Dụ Thiên Minh trầm mặc trong chớp mắt.

“Được.”

Cúp điện thoại chưa được mấy giây, Trình Kiệt bỗng nhiên dập thuốc, “Tìm một tiệm thuốc gần đây.”

Văn Chính nhanh chóng làm theo.

Dụ Thiên Minh còn tính là hiểu Trình Kiệt, không cần anh hỏi cũng đã đem thuốc cần mua đưa cho anh.

Là thuốc dạ dày.

Trình Kiệt đứng mua thuốc còn không ngừng ấn bật lửa.

Đây là thói quen lúc anh sốt ruột.

Cầm được thuốc, lúc quay lại thì bị kẹt xe, gần đó không có chỗ nào cho thuê xe cả, Trình Kiệt trực tiếp đi xuống chạy về phía bệnh viện.

Mười phút sau đã tới nơi, người quá đông, thang máy quá chậm, anh dứt khoát leo cầu thang.

Khoa tim mạch ở tầng 8, anh không hề do dự, trong đầu tất cả đều toàn là gương mặt tái nhợt của Anh Đào.

Anh nắm chặt thuốc, sau khi đến lầu 8 thì vọt thẳng vào trong phòng của cô, không thấy cô ở chỗ bàn làm việc.

Trình Kiệt vào toilet tìm, Anh Đào quả nhiên ở bên trong, đang suy yếu ngồi trên mặt đất ôm bồn cầu nôn khan.

Anh Đào không nôn ra cái gì, nhưng lại cảm thấy rất buồn nôn.

Trên lưng đột nhiên có thêm một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, đối phương ôn nhu giúp cô vén tóc ra sau tai.

Anh Đào biết là Dụ Thiên Minh, nhưng cô mệt tới mức mắt không mở nổi.

“Anh ơi…”

“Phiền anh đi mua giúp em que thử thai được không.”

Tính toán thời gian, hẳn là cũng có khả năng.

Tuy rằng lần trước có phòng tránh, nhưng vạn nhất thật sự có thì sao?

Bàn tay vuốt lưng cho cô cứng đờ, Dụ Thiên Minh rất lâu cũng không có đáp lại.

Anh Đào quay đầu, nhìn thấy hai tròng mắt ngạc nhiên của Trình Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.