Mùa đông ở Hoài Thành lạnh lẽo kéo dài, sau đó là tới mùa xuân, nhưng vẫn không ấm áp lên được chút nào.
Nơi đây là thành phố thường xuyên có mưa, giống như một bản nhạc xướng mãi không xong, một câu chuyện xưa không có hồi kết.
Anh Đào thường ngồi bên cửa sổ ngắm mưa, tựa như lúc còn ở trấn Cố Thủy vậy.
Khi ấy, lúc nhìn trời mưa, cô không thể đi ra khỏi cửa nhà, chỉ có thể ôm mèo rúc ở trong phòng, hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Trong ngực truyền tới tiếng mèo kêu, Anh Đào cúi đầu nhìn con mèo già trong ngực, "Em cũng nhớ trấn Cố Thủy có phải không?"
Từ sau khi dọn tới nhà mới với Trình Kiệt, tất cả sủng vật từng thuộc về cô đều được đón trở về nhà bầu bạn với cô.
Con mèo già không có cách nào trả lời vấn đề này, nó chỉ nhìn cô như vậy.
Anh Đào ôn nhu vuốt v3 đầu nó, "Chị lớn lên, các em cũng già đi rồi."
Có đôi khi Anh Đào cũng sẽ cảm thấy thật kỳ quái, trước kia sao cô lại có thể ngây thơ đơn thuần như vậy chứ, thật giống như đứa ngốc phiền toái vậy.
Cô bật cười lắc đầu, quá mức hoài niệm chuyện xưa cũng không phải chuyện gì tốt.
Anh Đảo thả mèo xuống, lấy giá ba chân và camera tới, cô cố định camera ở trên giá ba chân, mở hình ảnh chỉnh chế độ ghi hình.
Cô lại lần nữa bế mèo ngồi lên trên ghế, nhìn vào màn ảnh camera lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
"Chào anh, Trình Kiệt."
"Hôm nay là ngày thứ 14 em gả cho anh."
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách tí tách cùng nhau lọt vào trong ống kính, tiếng nói của Anh Đào vô cùng ôn nhu.
"Em muốn nói cho anh biết, bây giờ em rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc."
Cô giống như mọi ngày theo thói quen lưu giữ lại tâm trạng của mình, nói cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, chỉ là những chuyện vụn vặt không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, làm như vậy cũng không phải hy vọng mấy thứ này sẽ được Trình Kiệt nhìn thấy, thứ cô có thể mang đi không nhiều lắm, cái này được xem như là một trong số đó đi.
Sau khi thu hình xong, Anh Đảo cất giữ bản ghi lại, giấu camera đi, bảo đảm sẽ không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra.
Bây giờ cách thời gian Trình Kiệt về nhà chỉ còn một lát, Anh Đào chuẩn bị đi nướng cho anh một cái bánh kem.
Kỳ thật anh cũng không thích ăn đồ ngọt, bởi vì là trước kia cô thích cho nên anh mới yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Khi Trình Kiệt trở về, nghênh đón anh chính là mấy bông tuyết cùng với đám mèo quấn chân.
Trình Kiệt cúi người sờ sờ Bông Tuyết và mấy con mèo, thấp giọng hỏi: "Mẹ đâu?"
Bông Tuyết phe phẩy cái đuôi chạy vào trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau, Anh Đào đã thò đầu ra từ bên trong, đội cái mũ nồi, trên người đeo tạp dề rất đáng yêu.
"Anh về rồi sao." Cô cười, bên má có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Trình Kiệt giang hai tay, Anh Đào liền chạy chậm tới ôm lấy anh.
Trình Kiệt cười hôn lên má lúm đồng tiền của cô: "Đang làm gì thế? Không phải không cho phép em vào trong bếp rồi sao?"
"Cũng không mệt mà, làm món anh thích đó, anh đoán đi?"
Trên mặt Anh Đào dính chút bột mì màu trắng, Trình Kiệt liếc mắt một cái liền có thể đoán ra được ngay, nhưng anh cố ý giả vờ không hiểu để cô đắc ý: "Anh đoán không ra."
Anh Đào dùng ngót tay dính bột mì chọc vào chóp mũi anh, "Thật ngốc."
Anh cũng không phản bác, chỉ cười nghiền ngẫm, "Cho anh xem đi?"
"Anh nhắm mắt rồi mới được vào, lát nữa mới có kinh hỉ."
Trình Kiệt nhắm mắt lại, được Anh Đào dẫn vào trong phòng bếp, "Cái gì mà thần bí như vậy?"
"Vào rồi anh sẽ biết thôi."
Trình Kiệt đã sớm đoán được, nhưng vì phối hợp với Anh Đào, muốn cô vui vẻ, anh đi tới trước cái bánh kem, Anh Đào nói: "Có thể mở mắt rồi.
Trình Kiệt mở to mắt, một cái bánh kem mới ra lò được đặt ở trên bàn, tinh xảo xinh đẹp, may mắn anh là diễn viên, có thể biểu hiện bất ngờ kinh hỉ vô cùng chân thật.
Anh Đào vô cùng hưởng thụ, nhưng nếu như là Anh Đào mười sáu tuổi thì hẳn đã sớm quơ chân múa tay rồi, Anh Đào hiện tại chỉ nhẹ nhàng mỉm cười một cái, chỉ có trong ánh mắt cô không thể giấu được vẻ thỏa mãn tiết lộ rằng cô đang rất vui vẻ mà thôi.
Tâm Trình Kiệt chua xót, trách anh không sớm chút tìm được cô, để cô từ một cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần lớn lên thành người nội liễm trầm tính như vậy.
Trình Kiệt ôm cô lên trên mặt bàn, tỉ mỉ lau bột mì trên mặt cho cô, "Sao lại muốn làm bánh kem cho anh?"
"Vì anh thích nha."
Trình Kiệt quệt chút bơ lên môi cô, sau đó ghé tới gần hôn sạch sẽ, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ửng đỏ, anh mới vừa lòng nhướng mày: "Anh rõ ràng là thích em cơ mà."
Anh Đào đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Anh nhanh nếm thử đi, đã lâu rồi em không có làm, không biết ăn có ngon không nữa."
Cô luôn có chút không ngăn cản được ánh mắt thẳng tắp làm càn của Trình Kiệt, dễ dàng trở nên khẩn trương, cuống quýt cầm lấy con dao nhỏ cắt bánh kem đưa cho anh.
Trình Kiệt lười biếng cười, cầm lấy con dao, đem bánh kem cắt thành từng khối nhỏ, đáng tiếc thân thể Anh Đào không thể ăn loại đồ ngọt như thế này.
Trình Kiệt đưa một thìa bánh cho cô: "Đút anh."
Anh Đào bật cười: "Anh là bạn nhỏ sao?"
Trình Kiệt ghé ở bên tai cô, thanh âm khàn khàn: "Xin em đó."
Bàn tay nắm cái thìa của Anh Đào run lên, nhận mệnh bắt đầu bón cho anh.
Tuy rằng Trình Kiệt có ăn đồ ngọt, thế nhưng anh cũng không ăn quá nhiều, hôm nay Anh Đào làm bánh kem, anh lại không để thừa lại chút nào.
Trình Kiệt khó có khi đăng Weibo, hôm nay thế nhưng lại đăng một cái ảnh hình bánh kem như có như không lên để show ân ái.
Fans bình luận rất nhiều lời chúc phúc, tất cả mọi người đều biết họ rất hạnh phúc, thế nhưng không có ai hiểu được trong lòng Trình Kiệt có bao nhiêu dày vò.
Bánh kem rõ ràng là đồ Anh Đào thích ăn, thế nhưng cô lại không thể ăn, trên thế giới này có rất nhiều thứ cô rõ ràng rất thích, thế nhưng lại không có cách nào có được nó, chỉ bởi vì cái bệnh tim chết tiệt kia!
Trước khi bị Anh Đào phát hiện ra điều bất thường, Trình Kiệt đã ôm cô vào trong ngực, ở nơi cô không nhìn thấy lau sạch dấu vết ở khóe mắt.
"Ngọt không anh?" Cô gái trong ngực hỏi.
Trình Kiệt thu liễm cảm xúc đã sắp hỏng mất của mình, tiếng cười trầm thấp: "Không ngọt bằng em."
Anh Đào mím môi, cười đến có chút vô lực: "Em có chút mệt."
Gần đây cô rất dễ mệt mỏi, thời gian không phải làm việc thì đều dành để ngủ, tuy Trình Kiệt muốn nói chuyện nhiều hơn với cô, thế nhưng cũng không đành lòng để cô phải khó chịu, anh bế cô lên, khẽ hôn lên gương mặt mệt mỏi của cô: "Anh ngủ với em."
Anh Đào trả lời bằng một thanh âm nhỏ bé yếu ớt, tâm Trình Kiệt lại co thắt đau đớn.
Anh cực kỳ cẩn thận ôm cô trở về phòng ngủ, lúc đặt Anh Đào xuống giường thì cô đã ngủ mất rồi.
Trình Kiệt nằm ở bên người cô, thong thả ôn nhu ôm cô vào trong ngực.
Sau khi Anh Đào ngủ, hô hấp càng ngày càng nhỏ, Trình Kiệt ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Bánh kem vừa mới ăn xong dường như cũng không phải là đồ ngọt gì, mà là độc dược, hiện tại lục phủ ngũ tạng của anh đều rất đau.
"... Anh Đào."
Trả lời anh chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài.
Trình Kiệt nhìn gương mặt tái nhợt của cô, kiên định siết chặt cánh tay đang ôm cô.
Không sao hết, mặc kệ là cô tới nơi nào, anh đều sẽ đi theo, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô một mình nữa...
***
Trận mưa này kéo dài rất nhiều ngày, cho tới tận ngày đoàn phim <<Tâm ngoại khoa>> đóng máy, mưa thế nhưng càng lúc càng dai dẳng.
Văn Chính ôm mất quyển kịch bản mới trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy Trình Kiệt đang nhìn trời mưa tới thất thần, lòng bàn tay không ngừng vuốt v3 bồ đề trên cổ tay.
Văn Chính cảm giác gần đây Trình Kiệt có chút kỳ quái, cả người âm u, có đôi khi bị anh thình lình liếc qua một cái thôi mà có chút xúc động không rét mà run.
"Anh Kiệt..." Hắn cẩn thận mở miệng, đem kịch bản bày lên trên bàn.
"Đây là kịch bản mới mà công ty bảo em đưa tới cho anh chọn. Bây giờ anh đã kết hôn rồi, cần phải dùng tác phẩm để củng cố nhân khí, sau khi đóng máy thì trực tiếp vào đoàn làm phim tiếp theo đi."
Văn Chính đặc biệt sợ loại ánh mắt lãnh đạm này của anh: "... Sao thế ạ?"
"Không nhận." Anh không hề hứng thú nhắm mắt lại, động tác vuốt v3 bồ đề lại phi thường ôn nhu.
Văn Chính biết anh có tính tình khó ở, cũng kiên nhẫn khuyên bảo: "Đừng mà, lần này nhân vật đưa tới là kiểu anh thích đó, đặc biệt có tính khiêu chiến. Một tên cuồng sát nhân lại rất hấp dẫn người khác, anh biết vì sao hắn lại trở thành tên cuồng sát nhân không? Bởi vì sau khi người mà hắn thích bị bệnh tim qua đời, hắn bắt đầu điên cuồng trả thù xã hội, mỗi lần giết một người đều sẽ khoét rỗng trái tim của người đó."
Trình Kiệt nhíu mi.
Văn Chính rất hưng phấn: "Sao nào? Có phải rất có tính khiêu chiến hay không?"
Trình Kiệt lười biếng vươn tay, Văn Chính lập tức đưa kịch bản qua cho anh.
Trình Kiệt mở ra vài tờ đọc qua cốt truyện đại khái, cười lạnh trong lòng, đây là ông trời đưa kịch bản tới để cười nhạo anh sao?
"Không có hứng thú." Anh ném kịch bản sang một bên.
Văn Chính vẫn không từ bỏ, để cử cho anh một kịch bản khác, nhưng cũng không thể lọt vào trong mắt Trình Kiệt.
***
Anh Đào biết hôm nay Trình Kiệt đóng máy, đoán chừng là anh sẽ ăn một bữa cơm với mọi người, cho nên cô tính tan tầm sẽ tới chỗ Dụ Lệ An ăn cơm.
Nhưng mà mới từ phòng bệnh đi ra, ở quầy y tá đột nhiên có một người gọi cô lại: "Bác sĩ Dụ, chồng cô tìm cô nè."
Trong lòng Anh Đào run lên, nhìn qua bên đó.
Trình Kiện mặc một thân đồ đen, mũ che kín mắt, ngũ quan sắc nhọn lạnh lùng, lười biếng dựa vào tường, liếc mắt nhìn về phía cô.
Mọi người đều đang nhìn cô, y tá rõ ràng cũng là cố ý, trên mặt Anh Đào nóng lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh Trình Kiệt, "Sao anh lại tới đây?"
Trình Kiệt cười: "Đón bà xã tan tầm đi ăn cơm."
Anh Đảo lườm ý bảo anh đứng đắn chút: "Em còn đang đi làm."
"Nhanh lên nhé." Trình Kiệt xem đồng hồ trên tường, ôm cô vào lòng, hạ giọng: "Hôm nay là tiệc đóng máy của anh, không phải em thì không được."
"Sao lại thế?"
"Dụ Anh Đào." Anh cười khẽ, "Đã kết hôn rồi, em không quản anh sao? Em không sợ anh đi tán gái à?"
Anh Đào bị anh chọc cười: "Vậy anh chờ em tan tầm đã."
Anh Đào đẩy anh ra rồi quay về phòng, mọi người tỏ vẻ trêu chọc, cho dù đã hỏi qua vô số lần nhưng mỗi lần nhìn thấy Trình Kiệt thì đều sẽ có người hỏi: "Bác sĩ Dụ, gả cho ảnh đế là cảm giác gì thế?"
Anh Đào cười đáp: "Hạnh phúc lắm."
Âm thanh ồn ào càng càn rỡ hơn.
"Bác sĩ Dụ, bao giờ hai người tổ chức hôn lễ?"
Nụ cười của Anh Đào cứng đờ, vấn đề này Trình Kiệt cũng không chỉ một lần hỏi qua cô, nhưng cô không tính tổ chức hôn lễ, lãnh chứng là đã đủ ích kỷ rồi, làm sao có thể lại đi vọng tưởng thứ đồ không thuộc về mình được chứ? Sau này nếu như Trình Kiệt có thích một cô gái khác thì còn có thể cho cô ấy một hôn lễ đầu tiên.
"Chờ một thời gian đi..."
Thấy sắc mặt Anh Đào không tốt, các đồng nghiệp lúc này mới nhớ tới tình hình thân thể cô, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mười phút sau tan tầm, Anh Đào lo Trình Kiệt sẽ đợi lâu, vội vàng tới phòng nghỉ thay quần áo ra, lúc đi ngang qua WC nữ thì có nghe được cuộc đối thoại truyền ra từ bên trong.
"Tình huống này của bác sĩ Dụ, Trình Kiệt không chê cũng là quá sâu đậm rồi."
"Đúng thế, đàn ông bây giờ đều vô cùng thực tế, đổi thành người khác thì hẳn đã sớm bỏ chạy rồi đi."
"Nếu như bác sĩ Dụ mà không bị bệnh thì vẫn miễn cưỡng có thể xứng đôi với Trình Kiệt, thế nhưng bây giờ bệnh của cô ấy dở dở ương ương như vậy, Trình Kiệt rốt cuộc là nghĩ gì vậy chứ? Không sợ sau này mình trở thành người góa vợ sao?"
"Lại nói, bác sĩ Dụ cũng thật ích kỷ, rõ ràng là đã như vậy rồi, vậy mà còn làm chậm trễ Trình Kiệt."
Anh Đào cho rằng bản thân đối xử với vạn vật đều đã tâm như nước lặng rồi, thì ra lúc nghe người khác nghị luận về mình, không hiểu sao lòng vẫn chua xót.
Nói cũng đúng, bộ dáng này của cô đích xác là không xứng với Trình Kiệt, cũng đích xác là không nên làm chậm trễ anh.
Anh Đào muốn rời đi, phía sau bỗng nhiên có một thân ảnh cao lớn đi ra, anh đá cửa nhà vệ sinh nữ, thanh âm âm lệ, "Người bên trong ra đây!"
Bên trong là một trận trầm mặc, Trình Kiệt lại đá cửa lần nữa: "Cút ra đây!"
Anh Đào vội vàng đi lên ôm lấy anh: "Trình Kiệt, chúng ta đi thôi."
Trình Kiệt sợ làm cô bị thương, liền kéo cô ra đằng sau.
Mấy bác sĩ nữ kia chần chừ mãi mới dám đi ra, nhìn thấy Trình Kiệt và Anh Đào, hiểu ra lời vừa nãy bọn họ nói đều đã bị nghe được, xấu hổ đến mức sợ hãi rụt lại.
Biểu tình Trình Kiệt âm hàn: "Lặp lại lời các người vừa mới nói lần nữa."
Các cô ấy nào dám? Bộ dáng này của Trình Kiệt thoạt nhìn giống như sắp ăn thịt các cô ấy vậy.
Động tĩnh bên này hấp dẫn các bác sĩ khác chưa rời khỏi bệnh viện, Anh Đào sợ có người chụp được, muốn kéo Trình Kiệt đi.
Trình Kiệt nắm lấy tay cô, có thể cảm giác được đầu ngón tay Anh Đào rất lạnh, trong lòng cô khẳng định rất khó chịu.
Cô không vui, anh càng thêm đau lòng.
Trình Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy bác sĩ tới đầu cũng không dám ngẩng lên kia, "Xin lỗi!"
Mấy bác sĩ nữ vội vàng nói lời xin lỗi với Anh Đào.
Anh Đào cũng không nói gì hết, ôm lấy tay Trình Kiệt: "Chúng ta đi thôi."
Anh Đào cũng không muốn đi tranh cãi đúng sai chuyện trên thế gian này, cô cũng không coi chuyện này quá quan trọng, nhưng Trình Kiệt lại nhịn không nổi, anh không muốn để Anh Đào chịu chút ủy khuất nào.
"Các cô sai rồi." Thanh âm anh không lớn không nhỏ, cũng đủ làm cho mọi người nghe rõ.
"Là tôi không xứng với Dụ Anh Đào."
"Cô ấy là cô gái thiện lương nhất, cứng cỏi nhất, tốt đẹp nhất trên đời này. Trình Kiệt tôi có thể cưới được cô ấy chính là tam sinh hữu hạnh*! Tôi hẳn mới là người trèo cao, hẳn mới là người cảm động rơi nước mắt đối với cô ấy!"
*Tam sinh hữu hạnh: Nôm na là tu ba kiếp mới được hạnh phúc, may mắn
Có rất nhiều người đang giơ điện thoại lên chụp, nhưng mà Trình Kiệt đều không để bụng, anh chính là muốn cho tất cả mọi người nghe thấy.
Trình Kiệt không muốn Anh Đào bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, bế cô lên rồi rời đi, anh đi rất nhanh, bởi vì cảm giác được thân thể Anh Đào đang run lên khe khẽ.
"Đừng khóc." Tiếng nói anh khàn đi.
Anh Đào rầu rĩ đáp lời, duỗi tay ôm lấy anh.
Trình Kiệt ôm cô lên xe xong, Anh Đào cũng không chịu cho anh nhìn mặt mình, Trình Kiệt đoán được cô hẳn là đang khóc.
Anh hoảng hốt, ôm mặt cô hôn l3n chóp mũi phiếm hồng, vành mắt của chính mình cũng đỏ ửng: "Xin lỗi em, để em chịu ủy khuất rồi, đừng khóc có được không."
Anh Đào không muốn để anh lo lắng, ngoan ngoãn nỗ lực lộ ra nụ cười.
Tâm Trình Kiệt như dao cứa.
Anh bỗng nhiên ý thức được, nhiều năm như vậy, Anh Đào sống quá khó khăn rồi.
Một mặt kiên cường, một mặt phải chịu đựng tất cả, không thể khóc, không thể yếu đuối, ngay cả hiện tại ở bên cạnh anh cũng phải thừa nhận sự chỉ trích cùng lời nghị luận của người khác.
Cô gái anh nâng niu, thì ra lại ủy khuất nhiều tới như vậy.
Trình Kiệt hôn lên đôi môi đang dùng sức nghẹn lại tiếng khóc của cô, "Có thể khóc, có ủy khuất gì thì đều có thể nói cho anh.
Anh Đào nhào vào trong ngực Trình Kiệt, nhẹ giọng khóc một lát, hỏi ra một câu làm cho Trình Kiệt đau tới xương cốt cứng đờ.
"... Tại sao em không thể sống?"
Cô giúp mọi người làm điều tốt, trị bệnh cứu người, vì cái gì mà người tốt lại không được báo đáp chứ, vì cái gì mà cô không thể sống thật tốt?
Đây là lần đầu tiên, Anh Đào thản nhiên thừa nhận bản thân oán trách số phận đến nhường nào.
Trình Kiệt ôm chặt cô, thanh âm khàn khàn lộ ra chút cổ quái, lẩm bẩm nói: "Anh sẽ làm em sống sót."
Không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào.
***
Ban đêm hai ngày sau, trong rừng cây phía Nam Hoài Thành, phát hiện ra một cỗ thi thể không có trái tim.