Dùng tục ngữ của Cúc thành thì là kẻ thiển cận, dùng cách hình dung rộng rãi hơn thì là kẻ lỗ mãng, dùng học thuật của tiểu tư sản hiện đại chính là khiếm khuyết EQ.
Câu này không phải do mọi người cố ý hắt nước bẩn lên người y, mà đã được khảo chứng qua thời gian.
Lâm Dược năm nay hai mươi bảy tuổi, thanh niên vào tuổi của y tại Cúc thành đa phần đã lập gia đình, cho dù không lập gia đình cũng phải có một
công việc chính thức, đương nhiên, hiện tại kinh tế không khởi sắc, Cúc
thành lại là thành thị nhỏ, công việc tốt vô cùng hiếm, nhưng hễ có một
chút cơ hội, mọi người đều liều mạng chen vào. Đàn ông hai mươi bảy
tuổi, không có công việc, thì ngay cả bà xã cũng đừng mơ tìm được.
Nhưng Lâm Dược không phải vậy.
Lâm đại thiếu gia tuổi ta chưa tới hai mươi tám, nhưng ít nhất đã từng làm
qua hai mươi tám nghề nghiệp. Từ vác túi ở trạm xe lửa, đến nhân viên
hướng dẫn mua hàng ở siêu thị, y đều làm qua, lại còn cẩn thận tận tụy,
tới mức cấp lãnh đạo hết sức cảm động muốn thăng chức cho y, nhưng mỗi
lần sắp lên đời, người ta lại phất tay không làm nữa, dùng cách nói của y chính là: “Không hứng nữa.”
Câu này chọc giận cha y là Lâm Kiến
Thiết, xém chút đã đập y một trận, nhưng người ta bảo không làm liền
không làm, không một chút dây dưa, ngay cả đơn vị công tác trừ lương y
mà y cũng không thèm để ý quay người bỏ đi, còn về cha y, Lâm đại thiếu
gia nói thế này: “Con không ăn của ba, uống của ba, con tự kiếm tiền
nuôi mình, liên quan gì tới ba?”
Mỗi lần nghe y nói thế, cha y đều vừa tức vừa thẹn.
Thật ra lúc nhỏ, Lâm Dược rất được người yêu thích, nhìn hình tượng của y
bây giờ là biết, thân cao 1m78, mắt phượng thon dài, có đi công trường
phơi nắng cũng không bị đen, lùi lại hai mươi năm trước, thì chính là
một thiếu niên nhanh nhẹn trắng trắng nộn nộn.
Hơn nữa Lâm Dược
còn có một chỗ rất đặc biệt, đó là trí nhớ rất tốt, khi ba tuổi, nghe kể chuyện một lần đã có thể học thuộc, giáo viên nhà trẻ mỗi lần lên lớp
mệt sẽ gọi y lên, bảo y kể chuyện. Năm đó hiệu trưởng nhà trẻ đã nói với mẹ Lâm Dược thế này: “Con của anh chị quả là kỳ tài!”
Năm đó Lâm Dược học ở nhà trẻ loại ưu, hiệu trưởng cũng có danh tiếng trong giới
giáo dục, nếu cô biết đứa trẻ năm đó được mình khen là kỳ tài hai mươi
năm sau lại đi khuân đá ở công trường thì không biết sẽ đau lòng cỡ nào!
Khi học tiểu học, Lâm Dược cũng rất giỏi, tuy chẳng bao giờ ôn bài trước
khi thi, bài tập thầy cho thì toàn đi cọp của bạn, nhưng mỗi lần đều thi được điểm cao.
Nhưng vừa lên trung học, Lâm Dược đã rớt xuống
ngàn trượng, thành tích không nói, ẩu đả đánh nhau cái gì cũng làm. Thầy chủ nhiệm của y năm đó kéo y lại nói đầy thâm ý: “Lâm Dược, thầy biết
mẹ em qua đời là đả kích lớn với em, nhưng em càng phải nên phấn chấn
lên, em nghĩ xem, mẹ em cũng muốn em được nở mặt nở mày chứ!”
Câu này thật sự là tràn đầy quan tâm, nhưng vô dụng. Sau khi tốt nghiệp
trung học cơ sở, Lâm Dược không thèm học thêm nữa, chính thức bắt đầu
“sinh nhai hứng và không hứng” của mình, mà cũng bắt đầu từ lúc đó, y
không còn xin cha mình một đồng nào nữa, thực tế là sau khi mẹ y chết, y không còn xin tiền nữa.
Khi y mười ba cha y lại tìm một mẹ kế,
sinh em kế, nhưng y chưa từng để ý. Cha y ban đầu cũng giận không thèm
quan tâm y, nghĩ y không có cơm ăn sẽ phải cúi đầu, kết quả ai biết y
thà ra ngoài vác bao cát cũng không thèm cúi đầu.
Cha y lần đầu
thấy con mình giành bánh bao với công nhân tại công trường, xém chút đã
khóc. Cha y cúi đầu trước, nhưng đã muộn rồi, Lâm Dược thấy ông, không
tức giận, nhưng cũng không vui vẻ gì, thấy ông chỉ nói một câu: “Đây là
công trường của ba, nói vậy lương của con có đảm bảo không?”
Khi Lâm Kiến Thiết cúi đầu đã chuẩn bị sẽ bị oán trách, kết quả Lâm Dược chả nói gì, Lâm Kiến Thiết thất vọng vô cùng.
Kẻ biết chút tình huống nhà y nói thế này: “Lâm Dược, mày ngu quá, nếu mày hận cha mày vậy, thì phải gom tiền tới tay mới phải. Mày thế này, tương lai không phải càng thêm lợi cho em mày sao?”
“Ôm nhiều tiền vậy làm gì, mẹ tôi năm đó cũng không vui vẻ gì. Tiền của ổng là tự ổng
kiếm, ổng muốn cho ai thì cho, hiện tại tôi sống tốt lắm rồi.”
Từ đó về sau, nhận định Lâm Dược ngu ngốc chính thức thành lập, không ai nghi ngờ chút nào.
Mà Lâm Dược thì sao, cũng chẳng để ý gì nhiều, y thật sự cảm thấy mình
hiện tại sống không tệ. Có rượu uống có thịt ăn có nhà ở. Căn nhà mẹ để
lại cho y địa điểm không tệ, nhà hai tầng ở trung tâm thành phố, tám
mươi mét vuông còn có vườn, một mình y ở rất thoải mái.
Đương
nhiên, tiền không nhiều. Chẳng qua Cúc thành cũng không phải là thành
phố phát đạt gì, nếu một mình, mỗi tháng tám trăm đã đủ sống. Y là đàn
ông con trai, có sức mạnh, lại có đủ kinh nghiệm và tay nghề, làm chỗ
nào cũng kiếm được tám trăm. Còn về tương lai hả, hừ, sau khi y ba mươi
thì liền tham gia bảo hiểm xã hội, già rồi cũng chả sợ!
Lâm Dược
cứ ngu ngốc như thế, tự do, vui vẻ, sau đó một ngày, y gặp tai nạn xe
cộ, không phải tai nạn nào quá lớn, ít nhất y không cụt tay cụt chân,
chỉ nằm trong bệnh viện bốn mươi tám tiếng, đồng nghiệp tới thăm y nói:
“Lâm Dược, cậu thật may mắn, xe đạp của cậu đó, chậc chậc… biến dạng
luôn rồi, vậy mà cậu thì không sao!”
“Mọe, tốt gì mà tốt, tên khốn kia không nhận!”
Lâm Dược vừa che đầu vừa chửi, y rõ ràng bị một thằng uống say tông phải,
hơn nữa bị tông trên vạch qua đường__ lúc đó y đang qua đường, tuân thủ
quy tắc đi trên vạch, kết quả nghe thấy binh một tiếng, sau đó nữa, đã
không còn ý thức.
Cái thằng tông y lập tức bỏ chạy, tuy sau đó đã tìm được, nhưng sống chết không thừa nhận, hơn nữa tên đó rõ ràng là có hậu thuẫn, làm y tức chết. Tối qua có người tới tìm y nói chuyện: “Hai
ngàn tệ, bao phí nhập viện thuốc men, chuyện này coi như xong.”
“Lâm Dược, không tệ rồi, còn cho cậu hai ngàn, nếu không cho đồng nào, cậu cũng không làm gì được.”
“Mẹ nó, không phải vấn đề tiền, sao nó dám không nhận? Mọe, nó nói nó có
bóp còi, trên vạch qua đường nó bóp còi cũng vô ích mà, hơn nữa ai nghe
thấy tiếng còi của nó?”
Tuy rất bực, nhưng Lâm Dược cũng biết
mình chẳng làm gì được, ai bảo đối phương có hậu thuẫn? Ai bảo y không
có người nhà ra mặt dùm chứ?
Lúc này, y vẫn không biết, cú tai nạn này, không những khiến y đau đầu mấy ngày, còn mang tới cho y một đại phiền phức.
~.~
Chết!
Caesar chưa từng liên hệ chữ này với mình. Đương nhiên, hắn biết người đều sẽ
chết, hắn cũng biết mình sớm muộn cũng phải chết, nhưng hắn chưa từng
nghĩ mình lại chết như thế.
Chớp mắt rời khỏi thân thể, sau đó,
trôi tới một mảng sương mù trắng. Sương mù đó vốn yên tĩnh, nhưng khi
hắn tới lại giống như bắt đầu sôi sục, trong một thoáng hắn có cảm giác
như bị nuốt chửng, cảm giác này khiến hắn tức giận, trong cuộc sống quá
khứ của mình, trước giờ chưa từng có thứ nào dám đối với hắn như thế,
bất luận là người hay vật, trước mặt hắn đều phải thần phục.
Đấu
chí cường liệt bộc phát ra, hòa quyện cùng sương trắng, mấy lần đều sắp
chìm ngập, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trước mặt hắn … thật ra cũng
không thể nói là thất bại, chỉ là sương trắng đó không còn địch ý với
hắn nữa.
“Mọe, đầu của ông, đã mấy ngày rồi, sao vẫn còn đâu, đừng bảo là bác sĩ dám gạt ông.”
Đột nhiên, Caesar nghe thấy một giọng nói, giương mắt, nhưng không thấy bất cứ ai.
“Ủa, hình như hết đau rồi, ừm, đi mua óc dê thôi.”
Vẫn là giọng nói đó, nhưng không thấy bóng dáng nào, tình trạng này thật
quái dị, Caesar do dự một chút, vẫn quyết định mở miệng hỏi: “Cậu là ai? Đây là đâu?”
“Ủa, trong đầu ông sao lại có tiếng nói? Không
được, ông phải đi bệnh viện, ông nhất định phải tố cáo tên khốn kia, đầu ông xuất hiện ảo giác rồi!”
“Cậu có thể nghe thấy tôi, đúng không?”
“Ông trời, lại tới rồi, lại tới rồi!”
Caesar không nói nữa, giọng nói kinh hoảng này khiến Caesar hiểu được đại khái hoàn cảnh của mình lúc này.
Hắn chết rồi, người sau khi chết thật sự có linh hồn, linh hồn hiện tại của hắn, nằm trong đầu người khác.