Lá Bài Cuối Cùng

Chương 84



Rõ ràng là mang lòng xem chuyện cười, nhưng khắc cuối cùng, hắn lên tiếng ngăn cản.

Nhưng lúc đó, hắn vẫn không cho rằng mình thích Lâm Dược. Thật ra nếu bảo hắn không phát giác, không bằng nói hắn không muốn thừa nhận, vì hướng đó, thật sự quá tối tăm không ánh sáng.

Người như Lâm Dược, là đồng nghiệp của y, không có gì, chỉ cần bạn tìm đúng cách, có thể ở chung với y rất vui vẻ, còn có thể chiếm chút tiện nghi.

Làm bạn của y, cũng rất tốt, chỉ cần y xem mình là bạn, thì chính là giao tình cả đời, người này thật sự có thể liều mạng cùng bạn.

Là người thân của y, sẽ rất hạnh phúc, cho dù bạn có lỗi với y, nhưng chỉ cần còn có quan hệ huyết thống, y sẽ không bỏ mặc bạn.

Nhưng bạn muốn làm người yêu của y, thì không phải xui xẻo đã đủ hình dung. Nếu bạn là nữ, thì còn tốt một chút, người này trời sinh đối với giới nữ đã có một sự hiệp nghĩa dịu dàng. Nhưng nếu ngược lại, thì phải có sẵn giác ngộ vác dao vượt biển lửa, quan trọng hơn là, chưa chắc có tác dụng!

Trong quá trình này, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể bị tức chết, nghẹn chết, buồn bực chết, mà vì bạn yêu người này, bạn không thể thật sự làm gì y, cho dù bạn nghẹn tới nội thương, cũng phải nhịn.

Cho nên hắn vẫn kiên định tự lừa mình dối người.

Khiến hắn cảm thấy không chỗ giấu thân nữa, là vụ nổ đó.

Ngay khi rơi xuống đất, Lâm Dược cằn nhằn hắn, nhưng vẫn bảo vệ thân thể hắn, nói là cùng làm quỷ, lại tự thừa nhận toàn bộ trọng lượng và lực bắn.

Lúc đó, thân thể hắn gần như chỉ là một cái vỏ rỗng, mặc ai cũng không biết hắn có thể trở về hay không, nhưng Lâm Dược lại bảo vệ cái vỏ rỗng đó.

Vì thế, sau vụ nổ, hắn có thể hồi phục rất nhanh, mà Lâm Dược, thì nằm trong bệnh viện mấy tháng.

Khi Lâm Dược hôn mê, hắn từng tới thăm. Nằm trên cái gối màu trắng sạch sẽ, môi màu nhạt, sắc mặt tái nhợt có hơi trong suốt.

Lần đầu tiên, hắn có cảm giác thương tiếc một người, tuy biết người này sau khi tỉnh lại, tuyệt đối có thể chọc tức chết người, nhưng vẫn cảm thấy người này nên được bảo vệ tốt, nên được sống cuộc sống mình muốn.

“Lạc Lạc à, đợi chuyện bên đó xong rồi, nếu anh vẫn không về được, thì cùng tôi du lịch thế giới. Hai chúng ta tới Thái lan xem pê đê, tới Ai Cập xem kim tự tháp, tới Châu Phi xem sư tử. Đợi qua hai ba năm, chuyện bên phía cậu hai nhạt rồi, anh và tôi về nhà, tôi nhớ mì sợi nhà chúng ta, còn có xâu thịt cừu còn cả bánh bao kem đậu phộng súp cay canh thịt cừu cá chiên kem hoa hồng, a a a a a, tại sao ở đây không có thứ nào hợp khẩu vị.”

Khi nói tới Thái Lan Châu Phi, giọng điệu của y hoàn toàn không có tình cảm như vế sau, cách nói này nếu bảo thật sự muốn đi xem, không bằng nói chính là vì tránh Trương Trí Công.

Đó chính là cuộc sống mà Lâm Dược muốn, trong thành phố của mình, sống mơ hồ, nhưng lại tự do tự tại, nhưng, hắn không cách nào bầu bạn.

Cả đời hắn, đã không thể nào rời khỏi cái bàn này, hắn có thể thua, có thể thua hết gia sản, có thể thua hết JA, nhưng hắn không thể rời khỏi cái bàn này, không phải thật sự không cách nào cắt đứt, mà là, chỉ cần hắn rời khỏi, thì sẽ là tai họa ngập đầu.

Hắn thua không quan hệ, trong một ván đấu thua tất cả những cao thủ khác, trong đó, rất nhiều đều là kẻ thù, nhưng, chỉ cần hắn không rời khỏi cái bàn này thì không vấn đề, vì hắn còn đấu, còn có thể đứng lên nữa. Nếu lúc này ra tay với hắn, thì sẽ trở thành kẻ địch của tất cả cao thủ.

Nhưng nếu đột nhiên rời khỏi, thì đại biểu đã thoát ly khỏi vòng này, vậy thì, có thể thoát khỏi báo thù không, phải xem bản lĩnh của mình.

Hoa Hồ tử lúc trước có thể lui xuống, là vì ông có cả Hồng Môn làm hậu thuẫn, cái này là do trăm năm kinh doanh mà nên, cho dù JA của hắn có thể đè ép Hồng Môn, nhưng về phương diện này thì không thể sánh bằng.

Hắn tuyệt đối không thể cùng Lâm Dược sống cuộc sống năm tệ một bát mì, hai mươi tệ một xâu thịt cừu. Cho nên, hắn buông tay.

Nhưng Lâm Dược bị hắn buông tay lại không thoát khỏi vòng này. Từng lần ngồi vào cái bàn đó, từng chút tiến bộ, cuối cùng, sau khi thấy tin về Tiêu Nhiên thì đặt vé máy bay.

Lâm Dược nói rất mơ hồ, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được, y sợ hắn chịu thiệt từ Tiêu Nhiên.

Y tới, tham gia thi đấu, đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói tới để thăm hắn, quả thật, câu nói này chọc hắn tức co giật, nhưng có lẽ, Lâm Dược thật sự chỉ là tới để thăm hắn.

Y lo lắng cho hắn, nhưng không biết có thể làm gì, điều duy nhất y có thể làm, chính là lấy được vòng tay, trở thành cao thủ. Y cũng biết, cho dù trở thành cao thủ, cũng chỉ giúp được cho hắn rất hữu hạn, nhưng, y lại cố gắng làm từng chút.

Cũng vì thế, cho dù thái độ của Lâm Dược vẫn luôn mơ hồ, hắn lại yên tâm, hắn tin cho dù Lâm Dược muốn chạy, cũng sẽ cho hắn một lời, mà hôm nay, y thật sự chạy? Hơn nữa còn ở trước mặt hắn, nhận hoa coi như hẹn, trước mặt hắn, đi với Trương Trí Công?

Giỏi lắm, vô cùng giỏi, lần này hắn sẽ không lưu tình nữa, hắn đã quyết định sẽ lưu Lâm Dược lại bên mình, hắn vốn muốn chậm rãi, cho Lâm Dược quá trình thích ứng, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.

Hắn trầm mặc, không khí cả xe cũng bị xương mù đen lởn vởn, Carlos ngồi ở ghế trước thậm chí cảm thấy nghẹt thở, hắn cảm thấy mình rất xui xẻo, hắn đã chuẩn bị sẽ chịu đựng Lâm Dược rồi mà__

Gần đây hắn đã xem Đại hoạt tây du mấy lần, cảm thấy mình đã có sức đề kháng, ít nhất, Lâm Dược có lải nhải, cũng không tới mức khiến người nghe treo cổ.

Nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình sai rồi, Lâm Dược trừ lải nhải, y còn biết cái khác!

Mà lúc này, Lâm Dược và Trương Trí Công đã tới sân bay, vừa vào, đã nghe thông báo đang nói, vì nhân tố thời tiết, chuyến bay nào đó tạm thời không thể cất cánh.

“Hê, thú vị thật, đây là một chuyến tới Châu Á, một chuyến bay tới Châu Á, lại vì thời tiết mà không thể cất cánh?” Lâm Dược sờ cằm, cười nói, “Hay là gần đây thời tiết không tốt, cho nên không thể cất cánh?”

Trương Trí Công đang chuẩn bị đáp, bên kia lại thông báo, chuyến bay nào đó sắp hạ cánh.

Lâm Dược ngẩn ra, Trương Trí Công vui mừng, gọi Lâm Dược đi cùng hắn qua đó.

“Cậu hai, chúng ta tới làm gì vậy.”

“Đón người.”

“Cậu cả tới sao?”

Trương Trí Công quay lại nhìn y cười: “Cậu chờ một lát sẽ biết.”

Lúc này, cả sân bay đều hỗn loạn, có người đang hỏi ở quầy phục vụ, có người gọi điện thoại kiểm tra, con người luôn là thế, vào bất cứ lúc nào cũng có thể lãng phí, nhưng độc nhất không thể lãng phí trên công cụ giao thông, đợi xe, đợi máy bay, đều khiến người ta không thể chịu nổi, tiêu phí ngoài kế hoạch thế này, còn làm loạn trình tự của họ.

Tiếng người sôi sục, ồn ào hỗn loạn, Trương Trí Công và Lâm Dược cũng không có lưu ý sau lưng.

Caesar vừa tới sân bay, lập tức có người chỉ hướng cho hắn, vừa thấy bên đó là cửa ra, sắc mặt Caesar lập tức càng khó coi.

Cửa vào đã dừng, liền muốn đi từ cửa ra sao? Trương Trí Công này thật tiến bộ, không ngờ lại lặng lẽ có lối đi như thế ở Las Vegas, hay là Tiêu Nhiên chuẩn bị cho hắn?

Nghĩ tới đây, hắn híp mắt lại, mở miệng: “Tiêu Nhiên đang ở đâu?”

“Ở phòng làm việc của mình, không có gì khác thường, năm phút trước bảo thư ký giúp hắn pha cà phê.”

Carlos vừa trả lời, vừa cảnh giác lưu ý bốn phía, ba năm trước, Caesar gặp chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng không phải là sai lầm của hắn, nhưng hắn quyết không cho phép lại xuất hiện chuyện như thế.

Một hàng ba mươi người, trừ Caesar ra, một đám âu phục đen cà vạt đen, bước đi chỉnh tề, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, khi bọn họ đi ngang qua, tiếng huyên náo lập tức yên tĩnh.

Tỷ lệ xuất hiện của Caesar không cao, nhưng đây là Las Vegas, huống hồ, hắn vừa có bức hình thật lớn làm bối cảnh, cho nên, rất nhiều người sau khi kinh ngạc, liền nhận ra hắn

“Đó là đại đế.”

“Là Caesar của JA!”

“Đi đón thành viên quan trọng thì phải.”

“Vị quan trọng nào sắp tới?”



Mọi người ở sau lưng xôn xao bàn tán.

“Tất cả lối vào đã bị vây chặt, cửa ra bắt đầu thả người, đã hoàn toàn phong tỏa.”

Carlos sau khi nhận được báo cáo thì thấp giọng nói với Caesar, Caesar gật đầu.

Trong phim ảnh, chúng ta thường xuyên có thể thấy cảnh tượng này, khi một hàng người mặc âu phục đen đi ngang, mọi người luôn sẽ không tự chủ lũ lượt nhường đường, tình trạng lúc này chính là như thế.

Đại sảnh, khu vực thứ năm, khu vực thứ tư, khu vực thứ ba…

Caesar tới chỗ đón khách xuống máy bay, sau đó, hắn vừa nhìn đã thấy Lâm Dược, lại nhìn, thì thấy Trương Trí Công và Mạc Khải sau lưng hắn.

Đối với Mạc Khải, Caesar vẫn có ấn tượng, một người rất trầm ổn, có năng lực có trung thành, chỉ đáng tiếc nước của nhà họ Trương quá cạn.

Sau đó, hắn nhìn thấy một người, sau đó, vẻ mặt hắn cứng lại.

Bọn họ một đường khí thế hùng hậu như vậy, chỉ riêng khí áp đã đủ khiến người ta chói mắt, Lâm Dược tuy lúc này đang kinh ngạc, nhưng cũng cảm giác được, vừa quay đầu, thì thấy được Caesar như hạc trong bầy gà.

Lâm Dược chớp chớp mắt, gãi đầu, sau đó vẫy tay: “Anh cũng tới đón người sao.”

Ánh mắt Caesar lạnh lẽo, gương mặt cứng ngắc, khóe môi mím lại như lưỡi dao, nhưng thật ra trong lòng đã co giật tới sắp phun máu.

“A, đây là ba tôi, tôi không ngờ ông sẽ tới hôm nay, ừm, cũng coi như một sự kinh ngạc.”

Lâm Dược giới thiệu, đẩy Lâm Kiến Thiết ra trước mặt.

Caesar đưa tay ra, rất lạnh nhạt, nhưng, rất khách khí nói: “Chào bác.”

Lâm Kiến Thiết mơ mơ hồ hồ đưa tay ra, trong lòng thì run rẩy, ai vậy, sau lưng theo một đám như thế, đừng là xã hội đen gì nha, sao Lâm Dược lại biết người thế này. Cậu hai Trương đã đủ lợi hại rồi, vị này, rõ ràng còn lợi hại hơn cậu cả cộng cậu hai.

Lâm Kiến Thiết kinh ngạc, còn có sợ hãi, nếu có thể, ông thật không muốn bắt tay Caesar, dứt khoát xem như chưa từng gặp tốt hơn, nhưng lúc này ông lại không dám không bắt, run rẩy sợ hãi bắt xong, ấp a ấp úng chào hỏi.

Lâm Kiến Thiết xoắn xuýt, ông không biết, Caesar thật ra còn xoắn xuýt hơn ông, xoắn xuýt tới muốn phun máu.

Muốn đưa Lâm Dược về, hắn căn bản không cần đích thân tới, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có người trói Lâm Dược và Trương Trí Công lại đưa tới trước mặt hắn, sở dĩ hắn phô trương thanh thế như vậy, chính là muốn triệt để bóp chết đường lui của Lâm Dược__ Tuy hắn đã sớm làm như thế rồi, nhưng lần này, hắn muốn để Lâm Dược hiểu, y đã không còn đường khác.

Hắn khí thế bừng bừng tới bắt người, trên đường đã nghĩ tới N phương án, làm nửa ngày, Lâm Dược lại là tới đón Lâm Kiến Thiết!

Nội tâm của Caesar lúc này à, bảo méo mó rối loạn hình dung là còn nhẹ, nhưng người ta đã nhịn được rồi, không chỉ nhịn, còn rất phong độ gật đầu với Trương Trí Công.

Nhưng tuy hắn giả vờ rất đẹp, Trương Trí Công lại không ngốc, lại không rút gân như Lâm Dược, vừa thấy dáng điệu này còn có gì mà không hiểu nữa, càng huống hồ, hắn lén mời Lâm Kiến Thiết tới, ngay cả Lâm Dược cũng không biết, cũng không hẳn là không có ý muốn xem trò cười.

Vì thế, khi Caesar gật đầu với hắn, hắn cũng cười sáng lạn: “Đại đế cũng tới đón người sao? Nhưng ở đây toàn là chuyến bay Châu Á, tôi không biết Châu Á còn có ai có thể kinh động đại đế đích thân tới nghênh đón.”

“Sao lại không có, với quan hệ của tôi và Lâm Dược, biết bác tới, đương nhiên cũng phải tới nghênh tiếp.”

Trương Trí Công giật mình, hắn không truy hỏi quan hệ gì, ngược lại nói: “Tôi nhớ đại đế năm nay đã ba mươi lăm rồi, chú Lâm mới chỉ qua năm mươi ba, đại đế gọi là bác có hơi quá rồi, đừng nói bác, gọi là anh, cũng có thể nữa.”

“Thật ra cậu và Lâm Dược cũng đều nên gọi tôi là anh đi.” Nói xong, Caesar không để ý tới hắn, quay người nói với Lâm Kiến Thiết, “Bác vẫn chưa đặt khách sạn đi, hôm nay JA chúng con tổ chức trao thưởng WPS, bác cũng có thể tới xem.”

Lâm Kiến Thiết còn chưa phản ứng lại, Trương Trí Công bên kia đã muốn chen mồm vào, nhưng Caesar làm gì cho hắn cơ hội, nháy mắt một cái, bên kia Carlos dẫn người tới kẹp ông vào chính giữa.

Mời người, xách túi, hơn mười người kẹp một, đương nhiên là lôi kéo. Khi Trương Trí Công đón Lâm Dược, bên cạnh không dẫn theo người, nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Dược sẽ tới nhanh như thế, cho nên trước đó đã an bài Mạc Khải tới đón người, vì thế bên cạnh hắn cũng chỉ có vài người, nhưng mấy người này, bất luận khí thế nhân số đều không thể nào so sánh với bên Caesar, càng huống hồ ở đây hắn cũng không thể thật sự ra tay, vì thế chỉ đành mở mắt trân trân nhìn Lâm Kiến Thiết bị Caesar dẫn đi.

Lâm Kiến Thiết đi rồi, Lâm Dược đương nhiên cũng phải theo, nói thế nào thì y cũng không thể bỏ mặc ba mình không lo, vội vàng chào hỏi với Trương Trí Công, rồi đuổi theo.

Caesar thì không vội đi, thấy Lâm Dược đi xa rồi, mới chậm rãi mở miệng: “Cậu hai thật có lòng, nhưng nếu cậu có thể dẫn mẹ cậu ấy tới, thì mới là thủ đoạn giỏi.”

Trương Trí Công đen mặt, đáp: “Thủ đoạn thế nào cũng không thể sánh bằng đại đế, vừa rồi Lâm Dược còn kỳ quái tại sao chỉ có thể vào không thể ra, anh nói xem tôi có nên giải thích với cậu ấy không.”

Caesar nhìn hắn một cái: “Cậu hai cho rằng cậu ấy là đồ ngốc sao? Nếu cậu thật sự nghĩ vậy, thì cho dù không có tôi, cả đời này cậu cũng không có hy vọng.”

Nói xong, không để ý tới hắn nữa, bước nhanh đi.

Đả kích Trương Trí Công xong, tâm tình Caesar tốt hơn một chút, sau đó hắn lập tức phát hiện mình sai rồi. Lâm Dược không phải ngốc, nhưng y rút gân, y mà đã rút gân, thì phương thức tư duy không đi trên quỹ đạo của người bình thường!

“Lạc Lạc, anh thật sự tới đón ba tôi sao? Sao anh không sớm nói với tôi hôm nay ông ấy tới, vừa rồi tôi còn cho là cậu hai muốn dẫn tôi chạy trốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.