La Bàn Vận Mệnh

Chương 395: Trần Duyên Trang



Nửa khối khác của Trân Lung Kỳ Bàn hẳn chính là 161 quân đen, so với quân trắng còn nhiều hơn một viên, tất nhiên cùng nửa khối này có điều khác nhau, về phần là cái gì khác nhau, vậy phải lấy đến mới biết được.

Dương Thiên Vấn hiện tại chỉ hy vọng bí mật của nửa khối bàn cờ kia chưa bị phát hiện đi. Hoặc là nói còn chưa có ai luyện hóa nửa khối bàn cờ kia. Nếu không thật đúng là liền phiền toái.

"Theo tra biết, nửa khối bàn cờ kia nay đã ở trong Trần Duyên Trang." Đinh Ẩn mở miệng nói.

"Trần Duyên Trang? Đó là địa phương nào?" Dương Thiên Vấn chưa từng nghe nói tên này.

"Hồi bẩm chủ thượng, Trần Duyên Trang này coi như là thế lực nhất lưu của Ma giới, chỉ là đặc biệt thu mình, nhưng mà bối cảnh của nó lại là không thấp. Cho nên ít có môn phái dám trêu chọc. Được coi là mười phần siêu nhiên." Đinh Ẩn nhẹ giọng mở miệng nói. "Nếu ở trước khi thâu tóm Tà Vụ, Thiên Võng cũng không dám trêu chọc bọn họ.".

"Ồ? Có bối cảnh gì, nói đến nghe một chút." Dương Thiên Vấn trái lại tò mò. Cái này bối cảnh gì có thể làm cho Thiên Võng lúc trước cũng không trêu chọc nổi?

"Trần Duyên Trang khai sáng ở ba mươi sáu vạn năm trước. Người sáng lập Trần Duyên lão tổ chính là một thiên tài ma đạo song tu, chẳng qua đã mất tích lâu ngày. Trần Duyên Trang đối với bên ngoài tuyên bố lão tổ tông đã phi thăng, là đúng hay không thì không biết. Chẳng qua Trần Duyên Trang trái lại truyền lưu xuống. Gia tộc mỗi đời đều có nhân tài ra, công pháp gia truyền Trần Duyên Sách bí hiểm. Ma đạo kết hợp. Hưởng dự tam giới.".

"Chẳng qua, nguyên nhân thật sự Trần Duyên Trang nổi danh là, sáu cái nhất lưu đại phái của Ma giới liên hợp lại vây công Trần Duyên Trang. Kết quả công vào trong trang, lại phát hiện ít nhất có ba tôn cấp cao thủ chờ ở trong thôn trang. Trận chiến ấy đánh ra tên tuổi của Trần Duyên Trang, sáu đại môn phái đều bị diệt! Chẳng qua làm cho người ta kinh ngạc là, Trần Duyên Trang cũng không chiếm lĩnh địa bàn của sáu đại môn phái kia, chỉ muốn cất chứa của sáu đại môn phái, còn lại toàn bộ đều bán ra ngoài. Lúc này mọi người mới phát hiện trong Trần Duyên Trang vậy mà có nhiều tôn cấp cao thủ như vậy. Dựa theo năm tháng sáng lập phái đến mà nói, tỉ lệ trong Trần Duyên Trang sản xuất tôn cấp cao thủ so với thế lực đầu sỏ khác cao hơn nhiều. Chia đều ** vạn năm một người! Cho nên đại danh của Trần Duyên Sách liền truyền ra." Đinh Ẩn trả lời.

Dương Thiên Vấn cười cười trả lời: "Không phải chứ. Nếu Trần Duyên Trang thực sự lợi hại như vậy, chỉ sợ Ma giới sẽ không là thiên hạ của bốn đại ma cung. Khẳng định có cái gì chế ước chứ?".

"Không sai. Trong Tà Vụ có tư liệu phi thường chi tiết. Thì ra Trần Duyên Sách tuy có thể sản xuất tiên tôn, nhưng mà khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là trên cơ bản trừ Trần Duyên lão tổ, không ai đột phá đến tiên tôn trung kỳ. Mà lúc bản thân Trần Duyên lão tổ mất tích cũng chỉ có tu vi tiên tôn trung kỳ. Chẳng qua cái này không tổn hao gì đại danh của Trần Duyên Sách." Đinh Ẩn nhẹ giọng trả lời.

"Còn có gì? Nếu vẻn vẹn là mấy gã tiên tôn sơ kì, Trần Duyên Trang kia cũng không phải quá khó khăn dẹp yên." Dương Thiên Vấn cười tủm tỉm hỏi. Loại công pháp này mặc dù chỗ thiếu hụt cực lớn, cũng sẽ đưa tới rất nhiều hạng người tham lam mơ ước. "Vâng. Nay Trần Duyên Trang cùng bốn đại ma cung đều có lui tới, có cưới xin lẫn nhau. Bởi vì Trần Duyên sơn trang cũng là một cái môn phái kiểu gia tộc. Chủ thượng, động Trần Duyên Trang sẽ rất phiền toái. Dần một mà phát toàn thân." Đinh Ẩn khuyên răn đúng sự thực.

"Ừm, quả thực rất phiền toái." Dương Thiên Vấn nghe xong nhíu thẳng mày. Động mạnh là không có khả năng. Tuy Dương Thiên Vấn không sợ phiền toái, nhưng chưa nhàm chán đến tự tìm phiền toái. Hơn nữa vũ lực là không giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ dẫn đến người võ mồm. Hơn nữa, Dương Thiên Vấn cũng không thích cậy mạnh hiếp yếu. Chỉ cần người khác không chủ động trêu chọc Dương Thiên Vấn, Dương Thiên Vấn cùng tuyệt đối sẽ không đụng người khác. Đây là nguyên tắc.

"Ngươi biết bàn cờ này rơi ở trên tay ai của Trần Duyên Trang hay không?" Dương Thiên Vấn suy nghĩ trong chốc lát hỏi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Đồn đãi Trần Duyên nhị lão háo cỡ như mạng. Hẳn là ở trên tay bọn họ nhỉ?" Đinh Ẩn đoán nói.

"Trần Duyên nhị lão?" Dương Thiên Vấn trầm ngâm nói.

"Vâng, Chủ thượng. Hai người bọn họ nay là hai vị bối phận cao nhất trong Trần Duyên Trang, hơn nữa thường xuyên đi ra đi lại." Đinh Ẩn cung kính trả lời.

"Hắc, thật là phiền toái. Bối phận cao nhất nói cách khác thực lực yếu không đến thế nào, hơn nữa còn là hai lão bánh quẩy. Thật là khó đối phó. Đem vị trí cùng tình huống cụ thể của Trần Duyên Trang nói cho ta biết, ta tự mình đi nhìn một cái nói sau." Dương Thiên Vấn khép đôi môi suy nghĩ trong chốc lát mở miệng nói.

"Trần Duyên Tinh ở... Trên Trần Duyên Tinh lấy Trần Duyên Trang địa vị siêu nhiên nhất. Trong đó có thế lực nhất nhị lưu hơn mười cái. Trên Trần Duyên Tinh có ba cái thành trì lớn, thành trấn nhỏ cũng không thiếu. Trong đó Trần Duyên Trang độc chiếm một cái. Đương nhiên hai cái thành trì lớn khác khác cũng có cửa hàng cùng hành trang." Đinh Ẩn nhẹ giọng trả lời.

"Được rồi. Có tin tức gì tùy thời liên lạc ta. Ta đi Trần Duyên Tinh kia nhìn một cái." Dương Thiên Vấn thở dài một hơi, đem thần hạch cất đi, xoay người ra khỏi tiên phủ.

Mở ra Dẫn Nguyệt Chi Môn, biển mất không thấy.

Bóng người Dương Thiên Vấn xuất hiện ở trong truyền tống trận giữa các vì sao của Trần Duyên Tinh. Trần Duyên Tinh chỉ có một truyền tống trận giữa các hành tinh, tự nhiên thuộc sở hữu phạm vi thế lực Trần Duyên Trang. Cho nên không chút nghi ngờ, trước mặt tòa thành trì này hẳn là thuộc về Trần Duyên Trang.

Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, một cỗ hương thơm xông vào mũi. Ngoài thành phạm vi mấy trăm dặm đều trồng cây đào xinh đẹp. Hoa đào hồng phấn treo đầy cây. Dương Thiên Vấn may mắn mình đến thật sự là lúc hoa đào nở rộ. Hít sâu một hơi. Ừm, Đây là một cái địa phương xinh đẹp.

Đi vào cửa thành. Phong mạo của thành thị trái lại rất đại chúng hóa. Chẳng qua thành thị lục hoa ngược lại làm được không tồi. Nơi nơi có thể nhìn thấy cây đào. Hơn nữa Dương Thiên Vấn phát hiện bố cục chinh thể của toàn bộ thành thị khiến cho trong thành thị bốn mùa như xuân, có thể bảo trì hoa đào nở lâu. Mà cái thành thị này cũng tên là Đào Hoa thành.

Dương Thiên Vấn thầm nghĩ này cây đào cây bàn đào cùng thần thoại trong truyền thuyết có khác nhau hay không. Theo lý thuyết, quả đào của cái thượng giới này đối với hạ giới mà nói đó chính là tiên đào. Chẳng qua cẩn thận ngẫm lại, cấp bậc của cây bàn đào hẳn là cấp bậc thần đào. Ha ha.

Thiên Võng tại trong Đào Hoa thành này tự nhiên có tại trên đường cái này. Tự hỏi, hên như thế nào tiếp cận người của Trần Duyên Trang. Người của Trần Duyên Trang này phi thường thu mình. Ừm, tư liệu về trong Trần Duyên Trang, trừ một ít tư liệu mặt ngoài, còn lại trên cơ bản chờ trong thành. Bố trí một khu nhà dược lư. Bổn tọa liền ở trong Đào Hoa thành này hành y cứu đời, chơi một phen." Dương Thiên Vấn phân phó đối với Đinh Ẩn.

"Vâng, chủ thượng. Trong vòng nửa ngày chuẩn bị thỏa đáng cho ngài. Lấy danh nghĩa Thiên môn thương hội thế nào?" Đinh Ẩn lập tức gửi tin về nói. "Thế lực ban đầu của Tà Vụ có lẽ sẽ bị người tra biết. Nhưng mà thế lực vốn có của Thiên Võng lại là vẫn ở chỗ tối, không ai có thể biết.".

"Có thể." Dương Thiên Vấn gật đầu đáp.

Dương Thiên Vấn cân nhắc cần biến cái bộ dáng hay không. Suy nghĩ trong chốc lát chen vào đám người. Lúc trở ra, Dương Thiên Vấn đã biến thành một thanh niên râu dài, bộ dáng đại khái ngoài ba mươi. Nói tới, Dương Thiên Vấn năm nay cũng có hơn một vạn tuổi, cho dù là biến thành lão ông đầu bạc cũng hợp tình lý. Chẳng qua Dương Thiên Vấn cũng không muốn tự hủy hình tượng. Cái bộ dáng này cũng rất không tồi. Bớt vài phần đẹp trai, thêm vài phần thành thục cùng ổn trọng.

Dương Thiên Vấn vuốt râu dài của mình thầm nghĩ: "Cái này ngược lại có vài phần cảm giác phu tử cổ đại. Ừm, không tồi, không tồi." Tự mình cảm thấy tốt đẹp.

Nửa ngày sau, Dương Thiên Vấn dựa theo Đinh Ẩn báo cáo đã tìm được dược lư của mình, trên viết bốn chữ to hành y tế thế. Dương Thiên Vấn không khỏi cười thầm, gã Đinh Ẩn này trái lại biết vỗ mông ngựa. Tòa dược lư này là kiểu lầu các hai tầng. Tầng thứ nhất chiếm diện tích khoảng tám mươi mét vuông, không lớn cũng không nhỏ. Bên trong bố trí tất cả hoàn mỹ, liền ngay cả phòng linh dược đều ở trong dược các dựa theo tên thuốc phân loại đặt tốt.

Dương Thiên Vấn cái gì cũng không cần chuẩn bị, trực tiếp ngồi ở mặt sau quầy, lấy ra một quyển đạo thư vừa đọc vừa chờ đợi. Tốt xấu Dương Thiên Vấn cũng là truyền nhân của thái cổ luyện khí sĩ, tất nhiên biết gập ngón tay tính toán. Tuy chỉ là một ít việc nhỏ hạt vừng đậu xanh của cuộc sống, chẳng qua tính toán một chút hôm nay làm ăn như thế nào vẫn là có thể.

Đảo mắt một tháng trôi qua, dược lư của Dương Thiên Vấn coi như là chậm rãi có chút danh tiếng. Dương Thiên Vấn liền dùng những tiên dược thường dùng này luyện đan cứu người. Vô luận thương thế nặng bao nhiêu, thuốc đến bệnh trừ.

Chỉ lấy một khối hạ phẩm tiên thạch. Chí của Dương Thiên Vấn không ở kiếm tiền. Quyền cho là tích lũy công đức mà thôi.

Sáng sớm hôm nay, Dương Thiên Vấn sau khi từ trong tiên phủ đi ra, thói quen tính gập ngón tay tính toán. Ồ, hôm nay tựa như có chút ý tứ. Làm ăn ngược lại là có, chẳng qua lại là không tính được cụ thể.

Một buổi sáng trôi qua không có một người khách tới cửa. Dương Thiên Vấn cũng không sốt ruột, ngồi vững như núi. Giữa trưa, một cô gái ôm một con Bạch Hồ cả người là máu chạy vào. "Tiên sinh. Mau. Mau. Nó sắp không được rồi.".

Dương Thiên Vấn buồn bực, chẳng lẽ là nàng? Làm thế nào, ta cũng không phải là thú y. Ừm, thôi. Khách mời một chút tu vi trái lại không ra kì lạ, chỉ có cấp bậc tiên quân, nhưng mà con Bạch Hồ này vậy mà có tu vi thất phẩm yêu đế. Theo lý thuyết, nó có thể biến hóa làm người, hơn nữa lấy thực lực của nó cũng sẽ không bị thương nặng như vậy chứ. Vậy mà bị người đánh về nguyên hình, hiển nhiên là thương đến nguyên thần. Phải biết rằng, yêu nếu như bị người đánh về nguyên hình, chính là thương thế phi thường phi thường nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể mất mạng.

"Nó là bị thương như thế nào?" Dương Thiên Vấn bình tĩnh hỏi. Vừa hỏi vừa lấy lực lượng của sinh mệnh thần phù, một chỉ điểm ở tại mi tâm của Bạch Hồ, treo lại tính mạng của nó.

"Nó là vì bảo vệ ta mới bị thương. Ta chính là người của Trần Duyên sơn trang. Ngươi cứu sống nó, ta sẽ báo đáp ngươi." Cô gái hoang mang lo sợ trả lời.

"Tình cảm người yêu quái?" Dương Thiên Vấn thầm nghĩ. Không đúng, con Bạch Hồ này là cái. Hồ ly tinh? Chậc chậc chậc... sẽ không nam nữ thông sát chứ? Trong đầu Dương Thiên Vấn nhàm chán xoay chuyển rất nhiều ý niệm, miên man suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.