Mấy trăm cao thủ đỉnh phong cấp Đế bao vây hai người lại, có thể tiến vào Vẫn Thần tinh vực, không một ai không phải là cao thủ tự phụ có chút thực lực, nếu không ai dám tiến vào? Là ăn nhiều quá không có chuyện gì làm, nêu bản thân muốn chết sao? Có thể nói, dám đi vào đây thì không một ai không phải là đại biểu của phái thực lực.
Trần Nhược Lâm biết rõ thực lực của Dương Thiên Vấn, không có bất kỳ kích động gì. Dương Thiên Vấn lại càng lộ vẻ thoải mái, không thèm quan tâm, phảng phất như vây bắt không phải là một đám người, mà là một đám côn trùng.
"Giao đồ ra, chúng ta sẽ không gây khó xử cho ngươi". Người mở miệng nói chuyện ngược lại có vài phần trí tuệ, muốn chỉ là đồ vật, không muốn kết thêm kẻ thù.
"Hừ, nếu không giao, tự gánh lấy hậu quả!" Tên mặt trắng vừa xướng xong, liền đến tên mặt đỏ.
Những người này chỉ sợ còn không biết, bọn họ đang vây bắt chính là một sát tinh tuyệt thế, một nhân vật bọn họ vĩnh viễn cũng trêu chọc không nổi. Nếu để cho bọn họ biết ở không lâu trước đó, Dương Thiên Vấn đã chém chết bốn đại tiên cung, ba đại ma cung, chỉ sợ bọn họ sẽ sợ tới mức xụi lơ tại chỗ, thậm chí có thể không khống chế được mà đại tiểu tiện.
Tính tình Dương Thiên Vấn thật ra rất ôn hòa, chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, chưa bao giờ lấy lớn hiếp nhỏ, dùng mạnh lấn yếu. Có điều, đồng thời tính tình Dương Thiên Vấn cũng có chút nóng nảy, đó chính là lúc nhìn không thuận mắt luôn áp dụng một số thủ đoạn đặc thù, hốt gọn một mẻ. Đương nhiên, ngươi không trêu chọc hắn, tất nhiên cũng không có chuyện gì.
"Thứ gì?" Dương Thiên Vấn kỳ quái hỏi Trần Nhược Lâm.
"Chính là cái này". Trần Nhược Lâm cũng không giấu diếm gì, lấy ra một viên đá phát ra ánh sáng nhạt màu đỏ.
Thứ này vừa lấy ra, có thể nghe được hơi thở của tất cả mọi người ở đây đều nặng thêm mấy phần.
Dương Thiên Vấn cẩn thận nhìn thử, liền trợn trắng mắt, thở dài nói: "Ta còn tưởng là vật gì chứ, không phải chỉ là một cái thần hạch sao? Sao, ngươi vẫn cần luyện hóa thần thạch thành thần sao? Phải biết rằng sau khi dựa vào ngoại vật tu luyện lên, luôn có rất nhiều bất tiện".
Trần Nhược Lâm cười khổ lắc đầu, không có đáp lại.
Dương Thiên Vấn cũng không nói thêm cái gì, thần hạch này Dương Thiên Vấn có cũng không nhiều lắm, nhưng mấy chục viên vẫn lấy ra được, tốt nhất có mấy viên thần hạch thượng vị thần, căn bản không quan tâm thần hạch cấp linh thần này.
Dương Thiên Vấn nghĩ một lát, tiện tay lấy ra một viên thần hạch cơ hồ giống nhau như đúc, mở miệng nói: "Các ngươi đã muốn vật này, vậy các người cầm đồ xong liền giải tán đi". Nói xong ném thần hạch trong tay ra ngoài, một chút cũng không lưu luyến.
Trần Nhược Lâm sửng sốt một chút, nhưng sau đó liền bình thường trở lại, với thực lực của Dương Thiên Vấn lấy mấy miếng thần hạch cũng không khó, hơn nữa với thiên tư của Dương Thiên Vấn, căn bản không cần thần hạch trợ giúp.
Sau khi Dương Thiên Vấn ném thần hạch ra, lập tức có một nửa người vây qua, vung tay, cướp đoạt thần hạch.
" Chúng ta đi thôi". Dương Thiên Vấn đem hết thảy thu vào trong mắt, khẽ cười nói với Trần Nhược Lâm.
Có một câu là lòng người không thấy đủ rắn nuốt voi.
Lúc Trần Nhược Lâm và Dương Thiên Vấn đang định rời đi, đột nhiên lại có mấy chục thân ảnh vây bọn họ lại, không ngại ngùng mà nói: "Vị cô nương này, giao thần hạch trong tay ngươi ra, sau đó lại đi".
" Không biết vị đạo hữu này còn thần hạch thừa không? Nếu đạo hữu không cần, không bằng liền đưa cho chúng ta". Một thanh âm khác truyền tới nói.
Chính lúc này, mọi người đang tranh nhau thần hạch lập tức phân ra hơn phân nửa lại vây Dương Thiên Vấn và Trần Nhược Lâm lại, hơn nữa nhân số này còn đang từ từ gia tăng.
Dương Thiên Vấn khẽ cười, lên tiếng: "Chư vị tu hành không dễ, Lâm tỷ, liền giao thần hạch trong tay ngươi cho bọn họ đi".
"Nhưng mà..." Trần Nhược Lâm có chút chần chờ, có điều vẫn lấy thần hạch trong tay ra đưa cho Dương Thiên Vấn.
"Chư vị, cầm viên này xong liền rời đi đi". Hôm nay tâm tình của Dương Thiên Vấn không tệ, mới được một số tài phú, lại gặp được bạn cũ, cho nên không muốn so đo cái gì. Hai viên thần hạch rác rưởi, đổi lại hoàn bình vậy.
Nói xong cũng thần hạch ném ra ngoài, tựa như ném một khúc xương cho con chó nhỏ vậy.
Lập tức lại phân ra mấy chục đạo thân ảnh đuổi theo, còn có một số người thông minh cũng đuổi sát theo. Mặc dù lưu lại có lẽ còn có thu hoạch, nhưng thanh niên trong lúc nói cười ném ra hai viên thần hạch vô giá cho bọn họ cảm giác quá mức quỷ dị.
Người còn lại vẫn gần hai trăm người, vây bắt Dương Thiên Vấn và Trần Nhược Lâm, rất rõ ràng là coi trọng tài sản của Dương Thiên Vấn.
"Ài... Không trách được, có câu bảo là tiền tài không để ra ngoài, thật đúng là phiền toái, lòng tham của con người à, một khi đã tuôn ra thì liền không khống chế được lý trí". Dương Thiên Vấn lắc đầu khẽ thở dài, đồng thời trong lòng đã động sát giới, lòng tham cũng không sai, loài người văn minh tiến bộ, tu sĩ tu vi tiến bộ, vốn động lực dựa vào chính là chữ "Tham", nhưng tham có chỗ tốt, đồng thời cũng có chỗ xấu. Kết quả xấu cũng vô cùng rõ ràng.
Trần Nhược Lâm cách Dương Thiên Vấn gần nhất, tiếng thở dài của hắn, Trần Nhược Lâm nghe được vô cùng rõ ràng, cũng lộ ra vẻ trầm tư.
"Các người đi đi, hôm nay tâm tình của ta thư sướng, không muốn giết người, coi như các ngươi gặp may". Dương Thiên Vấn khẽ thở dài nói, thanh âm lộ ra uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
Trong đám người, lại có thân ảnh mấy chục người bay khỏi nơi này, chia làm hai nhóm, bay về phía hai viên thần hạch. Những người này thuộc về loại người khôi phục lý trí, có thể đạt tới cảnh giới cao thủ cấp Đế, ai cũng không phải là người ngu ngốc, sau khi khôi phục lý trí, chỉ cần thoáng suy nghĩ, hết thảy đều sáng suốt.
"Giao thần hạch ra, có thể dễ dàng lấy ra hai viên, đừng nói ngươi liền không còn nữa".Thanh âm như vậy trong đám người càng ngày càng nhiều. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Sắc mặt Dương Thiên Vấn lạnh xuống, có điều ở sau khi hít sâu, lại khôi phục vẻ thường, hừ một tiếng: "Hừ!" Một tiếng này bao hàm ba thành pháp lực của Dương Thiên Vấn.
Ba thành pháp lực của Dương Thiên Vấn, ba thành pháp lực có thể so với cao thủ tuyệt đỉnh tiên tôn hậu kỳ, tuyệt đối không phải là thứ những đỉnh phong cấp Đế này có thể so sánh.
Một tiếng quát khẽ này, phối hợp với một loại pháp môn âm công, đem ba thành pháp lực khuếch đại vô hạn, ở trong nháy mắt dùng Dương Thiên Vấn làm trung tâm, lan ra ngoài. Đương nhiên, Dương Thiên Vấn lựa chọn tránh khỏi Trần Nhược Lâm.
Tất cả mọi người ở đây gần như đồng thời, miệng đều phun máu, bị đả thương trình độ bất đồng, thậm chí còn có người bị gợi lên tâm ma, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Chỉ một chiêu này, mọi người đều đã thanh tỉnh, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dương Thiên Vấn, mặt đầy vẻ kinh hãi, thân hình đơ ngay tại chỗ, không dám nhúc nhích. Mọi người đều đã rõ, đã trêu phải cao thủ không nên dây vào, mọi người thiếu chút nữa khóc thành tiếng, chỉ một tiếng quát khẽ đã khiến mọi người ở đây bị thương, đây là cường hãn bực nào chứ? Nhất định là một cao thủ đỉnh cấp cấp tiên tôn hoặc là Ma tôn. Mọi người không khỏi sợ tới mức mất mật, bản thân không ngờ dám đánh cướp một tiên tôn?
Đây quả thực là chuyện ngay cả nghĩ cũng không dám, vô số người đều thầm sợ hãi, đối mặt với một tiên tôn, mọi người ở đây cộng lại cũng chống lại không được. Có người đã sợ tới mức run lẩy bẩy, sống càng lâu thì càng sợ chết, đứng càng cao thì càng sợ ngã xuống. Chỉ chớp mắt đều quỳ xuống, hy vọng được tha thứ.
"Bọn người các người là đồ không biết sống chết, các người nên thấy may mắn, hôm nay tâm tình bổn tọa không tệ, nếu không nghe lời tất cả các người đừng hòng còn sống rời khỏi đây! Bây giờ, lập tức, lập tức, biến mất cho bổn tọa!" Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.
Có điều mọi người ở đây nghe xong đều cho rằng đang nằm mơ, một khắc trước mỗi người đều cho rằng chắc chắn phải chết, một khắc sau không ngờ thoát được đại nạn.
"Cút cho ta!" Dương Thiên Vấn lại hét lớn một tiếng, khí lãng cường đại đem tất cả mọi người chung quanh đánh bay trăm thước.
" Đa tạ tiền bối tha mạng!" Có một số người thức thời lập tức dập đầu cảm tạ, sau đó xoay người bỏ chạy. Chỉ chốc lát sau, trong phạm vi trăm dặm, bóng một người cũng không có.
Một lát sau, Trần Nhược Lâm mới giật mình, mở miệng thắc mắc: "Không nghĩ tới, hơn một vạn năm không thấy, không ngờ ngươi càng thâm bất khả trắc hơn trước kia nhiều. Không cần động thủ, đã dễ dàng quát lui nhiều cao thủ như vậy".
"ha ha... chỉ là việc nhỏ thôi, ngươi cũng không kém! Hơn một vạn năm, từ kim tiên cho tới tiên đế cửu phẩm bây giờ, tiến bộ bực này cũng không chậm nhỉ?". Dương Thiên Vấn vẻ mặt tươi cười mà trả lời, tâm tình thoải mái không ít, tức giận vừa rồi coi như biến mất.
"Xùy..." Trần Nhược Lâm che miệng mà cười, "Được rồi, so với ai cũng không thể so với ngươi. So tu vi với ngươi, quả thực là đả kích lòng tự trọng và tự tin của người ta mà".
"Ha ha... chúng ta đi thôi". Dương Thiên Vấn khẽ mỉm cười, ngừng đùa giỡn.
"Đã lâu không gặp, có nhớ ta không?" Tiểu Bạch đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Ơ?" Trần Nhược Lâm và Dương Thiên Vấn sóng vai phi hành, thấy Tiểu Bạch nói chuyện, kinh ngạc hỏi, rất hiển nhiên, lúc ở lao tù hư vô, Tiểu Bạch nhập vào thân Dương Thiên Vấn, cũng không thường ẩn hiện, khi đó là thời kì suy yếu nhất cũng là thời kì mấu chốt nhất của Tiểu Bạch. Vốn cho là Tiểu Bạch chỉ là linh thú bình thường.
"Đây là Tiểu Bạch, hậu duệ của thần thú, ham ăn lười làm, không cần để ý tới nó". Dương Thiên Vấn mỉm cười chính thức giới thiệu.
Đây là sủng vật của ngươi?" Trần Nhược Lâm thật sự nhìn không ra Tiểu Bạch có chỗ lợi hại nào.
"Sai! Ta không phải là sủng vật, ta là tiểu đệ, tiểu đệ của lão đại. Đừng thấy ta nhỏ, thật ra ta rất lợi hại". Tiểu Bạch thở phì phì cải chính.
" Thật sao? Tiểu gia hỏa". Trần Nhược Lâm vốn cũng không tin, tưởng rằng Tiểu Bạch nói đùa.
"Nó không có nói sai, nếu thật đánh nhau, nói không chừng, ta còn đánh không lại tiểu tử này, ừm, nó rất lợi hại, Phệ Nguyệt Ma tôn chính là chết ở trên tay nó". Dương Thiên Vấn cũng không giấu diếm, nói thẳng.
"A!" Trần Nhược Lâm che miệng sợ hãi kêu, không dám tin, "Ngươi, ngươi là nói, chủ nhân chân chính Phệ Nguyệt Ma cung, cao thủ cấp Ma tôn hậu kỳ xưng bá Ma giới vô số năm kia đã chết? Còn là chết ở trên tay Tiểu Bạch?"
Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, khẽ đáp: "Không sai!"