Nếu nói uống rượu, vậy vẫn là tiên tửu của tinh vực tự do là khó kiếm nhất, Dương Thiên Vấn và Trần Nhược Lâm sau khi từ Vẫn Thần tinh vực đi ra, thông qua cửa Dẫn Nguyệt đi tới Ngưu Đính Tinh quen thuộc. Bởi vì nơi này là chỗ Dương Thiên Vấn tương đối quen thuộc, hơn nữa Bạo Viên cũng ở đây, gọi hắn tới càng tiện hơn.
Dương Thiên Vấn bưng nhẹ bầu rượu, rót đầy cho mình và Trần Nhược Lâm, mở miệng nói: "Lâm tỷ, Dương mỗ mời ngươi một chén".
"Mời!" Trần Nhược Lâm một chén uống cạn.
Sau khi kính liền ba chén, Dương Thiên Vấn mới mở miệng hỏi chuyện mấy năm gần đây.
Trần Nhược Lâm lại thở dài một tiếng: "Nói rất dài dòng".
Vương Đình trước kia vốn là hoa tiên linh giới, cho nên càng quen thuộc tiên giới hơn so với bọn người Trần Nhược Lâm, ở trước lúc phi thăng đã hẹn gặp mặt ở chỗ nào đó.
Sau khi phi thăng, ba tỷ muội tất nhiên một người ở tiên giới, một người ở ma giới, một người ở linh giới. Tu sĩ giới nữ muốn xuất đầu, càng khó hơn so với giới nam. Con đường tu hành, gian nguy từng bước, hơi không cẩn thận liền lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Rất hiển nhiên, Trần Nhược Lâm tu hành mặc dù gian khổ, nhưng khéo gặp cơ duyên, được kỳ ngộ mà thành tựu phi phàm, lại hành sự khiêm tốn, vậy mới có thể đạt tới trình độ hôm nay. Có điều, hai muội muội của nàng cũng không may mắn như vậy. Vương Đình thân là hoa tiên, tất nhiên nguyên âm dồi dào, mà bộ dạng xinh đẹp như hoa, tất nhiên đưa tới vô số tai họa, cuối cùng vẫn chết ở dưới thái bổ của một ma tu, Cơ Vô Song tu luyện chính là kỳ công của ma đạo, mị hoặc chúng sanh, vốn chỉ cần trầm thấp cẩn thận một chút, thành tựu tuyệt đối phi phàm, đáng tiếc loại kỳ công này tu vi càng cao, *** trong lòng cũng càng lớn, ngay sau đó tâm ma nảy sinh, dã tâm bành trướng, hậu quả tất nhiên cũng không đến đâu cả.
Có điều, do Trần Nhược Lâm kịp thời chạy tới, may mắn cứu nàng một mạng, đáng tiếc khi đó, nàng đã thành phế nhân.
Dương Thiên Vấn nghe xong, tất nhiên có rất nhiều cảm xúc, ban đầu đều là ba tỷ muội Tam Tiên Đảo, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác nhau, Dương Thiên Vấn cũng không biết nên nói gì. Tràng diện nhất thời có chút yên tĩnh.
"Vậy ngươi sao lại mạo hiểm xông vào Vẫn Thần tinh vực? Thần hạch kia quan trọng với ngươi như vậy sao?" Dương Thiên Vấn thở dài một tiếng, khó hiểu mà hỏi.
"Đây tất nhiên là vì báo thù rửa hận, thù của hai vị muội muội, ta chính là không thể không báo! Muốn báo thù phải có được thế lực cường đại và thực lực tuyệt đối. Nhưng mà hai thứ này ta đều không có". Hai mắt Trần Nhược Lâm rưng rưng, vô cùng đáng yêu.
Dương Thiên Vấn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nhược Lâm lộ ra mặt nhu nhược như thế. Nhưng mà Dương Thiên Vấn không biết an ủi nữ nhân, cho nên chỉ đành im lặng là vàng.
Dương Thiên Vấn cẩn thận suy nghĩ một chút, lấy ra một quả thần hạch của thượng vị thần, mở miệng nói: "Màu sắc thần hạch này chia làm đỏ, lục, lam, vàng, trắng, tím, đen; lần lượt tương ứng với cấp bậc của thần khác nhau. Màu đỏ tất nhiên là cấp bậc thấp nhất. Mà viên này chính là thần hạch của thượng vị thần. Cao cấp hơn viên rác rưởi màu đỏ của ngươi ngàn lần vạn lần, coi như là bồi thường viên thần hạch mà ngươi mất".
Trần Nhược Lâm nghe xong kinh ngạc một hồi, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức đẩy thần hạch trở về: "Vô công không nhận lộc. Cái này thật sự quá trân quý. Không được, ta tuyệt đối không thể cứ nhận lấy như vậy".
"Ngươi hãy nghe ta nói, thần hạch này ta có rất nhiều. Mà ta lại không cần luyện hóa thần hạch. Cho nên thần hạch đối với ta mà nói, cũng chỉ là thứ để đổi những thứ cần thiết khác. Hoặc là cho Tiểu Bạch làm đồ ăn vặt. Năm đó ở lao tù hư vô Lâm tỷ có ân với ta. Dương Thiên Vấn ta cho tới bây giờ đều là người có ân tất báo". Dương Thiên Vấn khẽ trả lời.
Trần Nhược Lâm nghe xong, không khỏi trợn trắng mắt, cầm thần hạch cho Tiểu Bạch làm đồ ăn vặt, vậy cũng quá, quá xi xỉ đi?
"Có điều, Dương mỗ có một chuyện muốn tỷ biết, luyện hóa thần hạch này có thể miễn kiếp thành thần, nhưng thần kiếp sẽ hạ xuống ở lúc ngươi đột phá cảnh giới thượng vị thần, thần kiếp khi đó còn đáng sợ hơn bây giờ vô số lần, nếu vượt qua, ngươi liền có thể truy cầu cảnh giới cao hơn, nhưng độ kiếp không qua, tất nhiên sẽ tan thành mây khói. Nếu không, vĩnh viễn nhốt ngươi ở cảnh giới thượng vị thần, không đột phá được. Cho nên Dương mỗ cũng không sử dụng thần hạch này luyện hóa thành thần, cần biết lực của ngoại vật có trở ngại cho nền móng". Dương Thiên Vấn tận tình khuyên bảo.
"Ài... ta làm sao lại không biết chứ? Nhưng mà đột phá này đến tiên tôn thật sự quá khó khăn. Thù của nhị muội, ta ngược lại đã báo rồi, nhưng thù của Tam muội lại là khổ ở chỗ không có thực lực". Mấy năm nay Trần Nhược Lâm sống đúng là rất khổ, một tán tu, lại là nữ lưu, không có nghị lực lớn thì tuyệt đối không đạt tới cảnh giới cửu phẩm tiên đế hậu kỳ. Hơn nữa những năm gần đây khổ hạnh tu luyện, ngược lại ít có bằng hữu tri tâm.
" Lâm tỷ, lúc tu luyện Nguyên thần của ngươi tới tứ thập cửu trọng, khoảnh khắc đột phá sẽ có một đường cơ hội, chỉ cần ngươi nắm chắc cơ hội này, hiểu thông pháp tắc của ngươi, tự nhiên sẽ đột phá đến cảnh giới tiên tôn, thật ra cũng không khó". Dương Thiên Vấn giải thích, nói xong lấy ra hai thanh phi kiếm và tấm chắn một mặt mở miệng nói: "Hai thanh kiếm cùng với tiểu thuẫn này liền tặng cho Lâm tỷ".
Trần Nhược Lâm cũng là người biết hàng, liếc mắt một cái liền nhận ra ba pháp bảo này là không tầm thường. Nhìn kỹ tiếp, kinh ngạc bật thành tiếng: "Đây, đây, đây là thần khí?!" Cũng may cấm chế cách âm của phòng này lợi hại, bằng không thần khí xuất thế, tất nhấc lên sóng to gió lớn. Mặc dù Dương Thiên Vấn không sợ có người dám đoạt, nhưng mà một trận phiền toái thì vẫn không thể thiếu.
"Vậy ta tuyệt đối không thể thu". Trần Nhược Lâm từ chối, tặng thần hạch có lẽ còn có thể tiếp nhận, dù sao Dương Thiên Vấn cũng không dùng được, mà mình lại mất đi một viên. Nhưng mà thần khí này, còn một lần tặng luôn ba vật, hai công một phòng, vậy quá quý rồi, thật sự quá quý. Sợ là những đại phái nhất lưu truyền thừa không ít năm tháng kia cũng không có hàng tồn lớn như vậy? Đương nhiên, có lẽ có mấy môn phái vẫn lấy ra được quy mô như vậy.
Dương Thiên Vấn khẽ cười, vung tay lên bày ra một cấm chế, lại vung tay lên, mấy chục thần khí bay ra. Trần Nhược Lâm trợn mắt há hốc mồm, đợi đến khi thanh tỉnh lại, đã mơ mơ màng màng mà thu kiếm và lá chắn vào trong nhẫn trữ vật.
Trần Nhược Lâm lộ ra một nụ cười khổ, mở miệng nói: "Dương huynh quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, còn nhớ năm đó lần đầu gặp gỡ, pháp lực của Dương huynh thật ra cũng không tính là quá cao, ta cao hơn ngươi mấy cảnh giới cũng không nhìn thấu sự nông sâu của ngươi, bắt đầu từ lúc đó, ta liền biết rõ Dương huynh tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường. Nhưng thành tựu của Dương huynh hôm nay vẫn vượt ngoài dự liệu của ta!" Thần khí à, một cái vung tay liền mấy chục vật, là mình quá lạc hậu, hay cả tam giới quá lạc hậu?
" Thế sự không có tuyệt đối, Dương mỗ chỉ là muốn ít dẫn đến phiền toái, cho nên có thể giấu liền giấu thôi". Dương Thiên Vấn mỉm cười, thu thần khí trở về.
"Ừm, đại ân của Dương huynh, Nhược Lâm nhớ kỹ, sau này cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ báo đáp ân tình này". Trần Nhược Lâm mở miệng nói nghiêm túc.
"Ài, đại ân gì chứ? Không phải là mấy món thần khí rách nát sao, một viên thần hạch coi như bồi thường mà thôi, không cần so đo, Dương mỗ cũng không bỏ ra gì nhiều, có ân tình gì đáng nói đâu?" Dương Thiên Vấn mỉm cười nói.
"Dương huynh..." Trần Nhược Lâm còn muốn nói gì nữa.
Dương Thiên Vấn đưa tay ngăn cản nói: "Ta vừa báo cho Bạo Viên, một lát nữa hắn sẽ tới".
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Bạo Viên đã vọt tới, tốc độ thật đúng là không chậm.
"Lão bản, ta tới rồi. Ơ, đại đảo chủ, ngươi thật đúng là ở nơi này à". Bạo Viên ăn to nói lớn, có điều người quen thuộc với hắn đều có thể nhận ra vẻ hưng phấn trong lời nói.
" Bạo Viên, nhiều năm không gặp, danh tiếng của ngươi ở trong tinh vực tự do chính là không nhỏ nha". Trần Nhược Lâm hào phóng chào hỏi.
...
"Rầm!" Cái bàn bị một chưởng của Bạo Viên đánh lật, Bạo Viên giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rống lớn nói: "Cái gì? Dám khi dễ trên đầu chúng ta, không được, thù này chúng ta nhất định phải báo".
Trần Nhược Lâm còn muốn nói gì nữa.
Bạo Viên giơ tay lên quát lớn: "Được rồi, đại đảo chủ, ân thu lưu năm đó, Bạo Viên một mực khắc trong tâm khảm, dù nói thế nào Bạo Viên ta năm đó cũng là một trong những hộ pháp của Tam Tiên Đảo, không thể nào không để ý tới. Thù của tam đảo chủ, chúng ta nhất định phải báo!"
Trần Nhược Lâm cảm động đến hai mắt đỏ bừng, không biết nên nói gì, chỉ không ngừng nói: "Cám ơn, cám ơn..."
Có tâm tất có báo, Trần Nhược Lâm sáng tạo Tam Tiên Đảo, thu lưu hữu đạo chân tu, mở rộng cửa cho bọn họ, coi như là công đức vô lượng.
"Đúng rồi, đại đảo chủ, thủ phạm sát hại tam đảo chủ là ai?" Bạo Viên lạnh giọng hỏi, trong mắt lộ hung quang.
" Thái thượng trưởng lão Thiên Dục Tà Tông!" Trần Nhược Lâm oán hận nói.
" Thiên Dục Tà Tông?" Bạo Viên ngược lại có chút thiển cận, "Sao chưa nghe nói qua?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz
Dương Thiên Vấn nhíu mày, bởi vì bản thân hắn cũng chưa từng nghe nói qua, lập tức liên lạc với Đinh Ẩn để dò hỏi: "Thiên Dục Tà Tông ngươi có từng nghe qua chưa?"
Hồi âm của Đinh Ẩn chỉ chốc lát sau đã truyền tới: "Hồi bẩm chủ thượng, Thiên Dục Tà Tông này, tên là Thiên Dục Tông, cực sở trường về đạo âm dương thái bổ, vốn coi như là một trong những phái lớn của Ma giới, nhưng hơn mười vạn năm trước bởi vì làm ác quá nhiều, đắc tội tứ đại ma cung và tứ đại tiên cung, bị liên thủ xóa tên. Có điều có bộ phận cá sa lưới chạy trốn tới yêu giới, sau đó từ sáng chuyển vào tối, ở trong yêu giới và Linh giới làm ác, những năm gần đây thế lực và thực lực của bọn họ có khôi phục, có điều cũng không dám trêu chọc môn lớn phái lớn, chỉ chuyên tìm tán tu hoặc là môn phái nhỏ ra tay, hơn nữa nhiều năm khuếch trương, trong tông ba dạng tiên ma yêu đều có, thu môn đồ không phân giới khác, long xà hỗn tạp". Thiên võng của Đinh Ẩn đã hoàn toàn tiếp thu tà vụ, hơn nữa lớn mạnh không ngừng, ở mặt tình báo, có thể được xưng là đệ nhất tam giới.
"Rất tốt, mau tìm ra bọn họ". Dương Thiên Vấn hạ một đạo mệnh lệnh. Ngược lại đem lời của Đinh Ẩn thuật lại một lần nữa cho Bạo Viên nghe.
"A, hóa ra thế lực của bọn chúng khổng lồ như vậy". Ngay cả Trần Nhược Lâm cũng sợ hết hồn, mấy năm nay nàng cũng tra được một ít, biết được thực lực của chính mình không đủ, nóng lòng báo thù, nhưng lúc này mới tìm được manh mối.