La Bàn Vận Mệnh

Chương 842: Con đường tu hành



Dương Thiên Vấn lấy vận mệnh la bàn ra, hắn lấy ra một bộ quần áo bình thường từ trong la bàn, mặc vào. Sau khi mặc xong, Dương Thiên Vấn lại sầu muộn, nên đi đâu bây giờ?

Vùng đất này nhìn qua như là một vùng dã ngoại hoang vu, thật sự khiến cho Dương Thiên Vấn không biết cần phải đi về phương hướng nào, mới có thể nhanh nhất chứng kiến nơi có người ở.

Điều quan trọng nhất là hiện tại thân thể này của Dương Thiên Vấn chỉ là thân hình phàm nhân, không có chút pháp lực, cũng không thể Tích Cốc. Nơi naf là vùng dã ngoại hoang vu khiến hắn thật sự có chút buồn bực.

Dương Thiên Vấn cũng không biết có cần phải ở chỗ này ẩn cư tiềm tu, hay là trước tiên tìm được đám người kia rồi nói sau.

Ừ, mà thôi, đi một bước tính toán một bước. Thân thể phàm nhân yếu ớt, làm cái gì cũng không thành công. Ai, xem ra chính mình đã hoàn toàn quen có đại thần thông, uy năng lớn, đột nhiên trở nên hai bàn tay trắng, ngay cả tâm trạng cũng có chút dao động.

Phàm nhân tu tiên nhập thánh. Nhưng bản chất vẫn là người! Người cần biết làm người, cần có đức có đạo, không thẹn với trời đất chứng giám. Suy nghĩ vừa rồi thật sự quá sai. Một người kiêng kỵ nhất chính là quên nguồn gốc!

Dương Thiên Vấn bình định tâm cảnh của mình. Chính mình dù thay đổi thế nào, cũng là nhân loại, cũng là Nhân Tộc, coi như là Nhân Tộc một vũ trụ khác, càng ít có liên hệ cùng vũ trụ này, nhưng bất kể thế nào nói mình sinh ra cũng đã là người, không thể như súc sinh quên nguồn gốc, nếu không vạn năm tu hành, chỉ là đạo của cầm thú. Nói như vậy chẳng bằng không tu.

Dương Thiên Vấn quyết định trước tìm một chỗ ở thích hợp, kém cỏi nhất cũng phải tìm được linh khí, lại làm cho một ít thức ăn sau đó có thể một lần nữa tu hành.

Tuy rằng Dương Thiên Vấn đã không có pháp lực thần thông, chỉ là một phàm nhân, nhưng hắn vẫn còn có chút bản lĩnh thuật tìm thông mạch phong thuỷ, không làm khó được Dương Thiên Vấn, cho nên Dương Thiên Vấn rất nhanh chóng từ địa thế gió nước, đã tìm được phương hướng nguồn nước, hắn đi về phía phương hướng này kéo dài về phía trước.

Cứ như vậy Dương Thiên Vấn đi ba ngày ba đêm. Trong lúc này Dương Thiên Vấn đều ngắt quả dại làm thức ăn, dùng sương sớm giải khát, ngược lại hắn có thể miễn cưỡng nhét đầy bao tử.

Thế nhưng điều may mắn chính là, Dương Thiên Vấn đã tìm được nguồn nước. Đây là một con sông nhỏ, trong suốt nhìn thấy đáy. Dương Thiên Vấn thở dài một hơi, đã có nguồn nước.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thiên Vấn bắt một ít cá sông ở trong sông, đơn giản nướng một chút, lấp đầy bụng. Tạm thời xem như hắn không cần quan tâm tới sinh tồn. Thế nhưng thân thể phàm nhân có thể làm gì?

Dương Thiên Vấn có ý định bắt đầu một lần nữa tu luyện, chẳng qua là địa linh khí nơi này mỏng manh như thế, khiến cho Dương Thiên Vấn vô cùng phiền muộn. Vốn dùng hắn phân thân, có ý thức bản thể, cho nên có điều khác với những hóa thần phân thân khác chính là ở phương diện cảnh giới, Dương Thiên Vấn có vị trí vô cùng cao, một lần nữa tu luyện, hầu như không có cửa ải khó khăn. Gai đoạn trước tu luyện càng tiến triển nhanh chóng.

Thế nhưng dù nhanh chóng thế nào, ngươi vẫn cần phải có thiên địa linh khí. Sự thật là cho dù pháp quyết tinh diệu thế nào, ngươi không có linh khí, cũng tu luyện không được!

Hiện tại tình huống của Dương Thiên Vấn không tốt chút nào nhưng vẫn chưa tới tình trạng tuyệt vọng. Nếu như nơi đây một chút linh khí cũng không có, đoán chừng Dương Thiên Vấn thật sự phiền muộn tới mức muốn chết, không sống được.

Thế nhưng với tình huống hiện tại, Dương Thiên Vấn cũng không đi tới nơi nào khác. Khi Dương Thiên Vấn mới tới vì tạo thân thể mà hút khô linh khí trong phạm vi ba nghìn dặm. Tuy rằng mấy ngày trôi qua, linh khí nơi đây lại khôi phục một ít, thế nhưng số lượng này đang ít gấp 10 lần so với trước, ba nghìn dặm! Dương Thiên Vấn chỉ dựa vào hai chân đi ra ngoài, cho dù không chết vì mệt người thì cũng mất không ít thời gian.

Hiện tại Dương Thiên Vấn cũng không còn cách nào khác. Nếu như là những người khác, đoán chừng cũng chỉ có ngoan ngoãn đi ba nghìn dặm, mà Dương Thiên Vấn thì không giống với lúc trước, chỉ cần hắn lấy ra gần nghìn khối tiên thạch, bố trí ở một địa phương trống trải.

Đối với Tụ Linh Trận bình thường, chỉ cần biết trận pháp, bố trí là được, không tốn thời gian, sức lực.

.

Những tiên thạch này là năm đó Dương Thiên Vấn hoành hành không kiêng kỵ ở Tiên Ma Yêu giới còn lại, không dùng hết nên bị đào thải hàng. Chẳng qua là không gian quá lớn, cũng thiếu vị trí để bắn những tiên thạch này cho nên không ném đi.

Dương Thiên Vấn có thể càng thêm xa xỉ mà dùng thần tinh để bố trí Tụ Linh trận. Thế nhưng với thân thể phàm nhân của Dương Thiên Vấn, dùng tiên khí đã tương đối miễn cưỡng, nếu như dùng thần linh khí, đoán chừng cũng chỉ còn cách tự bạo.

Dương Thiên Vấn có thể dùng tiên khí quan thể, bởi vì Nguyên Thần của hắn vốn là nguyên thần Thần vương phân chia mà thành, tự nhiên không phải là của phàm nhân bình thường có thể so sánh được.

Dương Thiên Vấn muốn dẫn tiên khí nhập vào cơ thể, hoàn thành Trúc kỳ, đạt tới Tích Cốc. Đối với phân thân này, Dương Thiên Vấn cũng không dự tính đi theo con đường tu luyện cũ, trải qua luyện khí Trúc Cơ dài dòng buồn chán, mới có thể thần thông đại hiển, như vậy quá chậm. Phân thân này của Dương Thiên Vấn có nhiệm vụ chủ yếu là tìm được thần vị, hắn cần phải khiến cho con đường tu đạo của bản thể đi xa hơn nhanh hơn. Không thể nghi ngờ, trong phương pháp tu chân, đứng đầu nhất định là tà công Ma Đạo, cũng chỉ có những tà công này chỉ có cách tổn hại người mới có thể tiến triển như bay. Chẳng qua Dương Thiên Vấn lại không thích tà công Ma Đạo, mặc dù nói thần thông Ma đạo vẫn có tính tham khảo, có tính học tập cần thiết. Nhưng tóm lại lợi không bù hại. Hơn nữa Dương Thiên Vấn cũng không muốn vi phạm mục đích làm người, xóa bỏ biện pháp tu hành này.

Ngoại trừ pháp môn tu hành Ma Đạo, trong phương pháp tu chân, tiến triển nhanh nhất, sức chiến đấu cường hãn nhất cũng chỉ có Kiếm tu! Trước kia Dương Thiên Vấn đã từng tu luyện qua Thương Lang kiếm quyết của Thương Lang Tiên Tôn. Cái này có lực công kích cường hãn, hoàn toàn khiến cho Dương Thiên Vấn chấn động một phen. Chẳng qua sau này bởi vì hắn mê say những thần thông khác, cho nên thời gian dần qua, bỏ bê kiếm thuật. Sau nữa hắn phi thăng Thần giới, kiếm quyết này trên cơ bản không có cơ hội sử dụng, Dương Thiên Vấn lại giành được Thẩm Phán thương, vì vậy lại sử dụng thương thuật. Về sau bởi vì không muốn tạo nhiều sát nghiệp, Thẩm Phán thương này được Dương Thiên Vấn cũng đưa cho Dương Vệ, cho nên cho tới nay, Dương Thiên Vấn không có hiểu biết cao ở trên phương diện binh khí, hoàn toàn không thế so về điểm mạnh của hắn.

.

Lần này hạ giới là vì tìm thần vị, tự mình buông tất cả tạp học, chăm chú luyện kiếm đạo!

Nói về Kiếm đạo, Dương Thiên Vấn không tự chủ hồi tưởng lại một bức câu đối ở ngoài công chính Tiêu Dao cư nhiều năm trước. Tám chữ trên vế đối: Kiếm khí ngút trời, kiếm ý kiêu ngạo, đặc biệt là hai chữ "ung dung tự tại" viết rất rồng bay phượng múa, đã bao hàm một loại kiếm đạo vô thượng ở trong đó.

Tuy rằng Dương Thiên Vấn không có sở trường về binh khí dài, nhưng sở học quá nhiều, vẫn phải có nhãn lực. Vậy một cỗ kiếm ý có thể phá đạo xuất hiện, có thể khẳng định, vị tiền bối này chính là một cao nhân kiếm đạo.

Mỗi người đều có đạo của chính mình, bất kể là Kiếm đạo hay là Đan đạo, Trận đạo, Khí đạo, đều có điều kỳ diệu của riêng từng người.

Dương Thiên Vấn muốn tu kiếm, tự nhiên phải tìm kiếm Đạo của mình! Tự thành một đạo. Chính là khó có thể tưởng tượng kiếm đạo, Dương Thiên Vấn tự hiểu bản thân mình chỉ biết một số chiêu đơn giản. Bởi vì Dương Thiên Vấn khó có thể tưởng tượng dùng lược lượng một lực mà có thể đối kháng uy năng đáng sợ thiên địa đại đạo.

Tất nhiên thuật kiếm đạo cũng bá đạo đến cực điểm!

Lấy lực làm đạo. Đúng, chính là lấy lực làm đạo! Cuối cùng Dương Thiên Vấn cũng hiểu được Đạo trong kiếm ý kia. Lấy lực làm đạo! Đây chỉ là cánh cửa bước vào Đạo pháp trong truyền thuyết.

Dương Thiên Vấn không nhụt chí, ngược lại hắn còn bị khơi dậy ý chí chiến đấu. vô tận Vị tiền bối kia đích thực tu luyện lấy lực làm đạo, dùng chứng đạo pháp môn chính mình tự nghĩ ra. Mọi người thường nói, ba nghìn đại đạo đều có chứng minh, Ta Dương Thiên Vấn đồng tu đại đạo, tiểu đạo. Coi như tự mình mở ra bác chứng đạo, có thể so sánh với chứng đạo của những tiền bối cao nhân kia không?.

Vì tôn chỉ của bác chứng đạo chính là trong ba nghìn đại đạo, tìm được một "Điểm" bên trong có thể liên hệ, hỗ trợ lẫn nhau cùng tồn tại. Khi "Điểm" này bị Dương Thiên Vấn tìm được, đó chính là thời điểm Dương Thiên Vấn phá đạo!

Đại đạo ba nghìn, chính là xuất hiện từ trong đại đạo Hỗn Độn chia lìa. Trong ba nghìn đại đạo, Dương Thiên Vấn tu luyện, kỳ thật chính là Hỗn Độn đại đạo nguyên gốc! Đây mới là đạo chân chính của Dương Thiên Vấn! Cũng vì Dương Thiên Vấn tự nghĩ ra phân chia phân thần, điểm căn bản của ngàn vạn thành đạo! Text được lấy tại Truyện FULL

Đương nhiên, bây giờ Dương Thiên Vấn còn không biết mình khẽ đánh bậy đánh bạ, vậy mà khiến chính mình tu Đạo Hỗn Độn nguyên gốc, coi như là chưa từng có ai tiên phong.

Kiếm đạo cũng là một trong ba nghìn đại đạo. Tự nhiên Dương Thiên Vấn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tuy rằng lúc này Dương Thiên Vấn chỉ là hóa thần phân thân, cũng tu tập kiếm đạo không ít, nhưng là vì ý thức bản tôn của hắn, tại một đạo này, chỉ như là vừa mới cất bước mà thôi.

Dẫn khí nhập vào cơ thể, Trúc Cơ Tích Cốc. Bước đầu tiên tu đạo này vẫn dùng mất Dương Thiên Vấn suốt nửa tháng. Cũng may mắn Dương Thiên Vấn dùng tiên khí quan thể, nếu không người bình thường cần phải mất mười năm khổ công. Dương Thiên Vấn hoàn thành chỉ trong nửa tháng, Dương Thiên Vấn này là phân thần hóa thân, coi như là sơ bộ thoát ly cấp bậc phàm nhân.

Đạt tới một bước này, Dương Thiên Vấn đã có tiền vốn rất mạnh hành tẩu ở thế giới phàm nhân.

Lúc này cũng là thời điểm đi tìm thành thị có người ở. Trong tình hình này nơi hoang dã không thể làm được chuyện gì. Dương Thiên Vấn cần tu kiếm nên đương nhiên muốn tìm Kiếm đạo thích hợp của mình. Bản tôn ý thức, không đúng là phân thần hóa thân. Với bản tôn ý thức cấp Thần vương của hắn, tầm mắt quá cao, cao đến tình trạng khó tưởng tượng, không phải ở mức mà tu sĩ ở hạ tầng giao diện này có đủ khả năng phỏng đoán, cho nên hắn cần Đạo, mà không phải kiếm tu pháp môn.

Kiếm tu pháp môn dù thế nào đi nữa, tất cả đều là tiền nhân sáng chế, là Đạo của người khác. Dương Thiên Vấn không cần, Dương Thiên Vấn cần tìm vô thượng kiếm đạo của bản thân mình!

Tuy rằng không dám nói bừa, có khả năng dùng kiếm ý phá đạo như vị tiền bối kia ít ra cũng phải lấy kiếm thành đạo mới đủ tư cách.

Lấy kiếm phá đạo với lấy kiếm thành đạo là hai cấp bậc của Đạo. Người trước lấy kiếm phá Thiên Đạo, tự thành Đại đạo. Người sau lấy kiếm chứng đạo, hợp Thiên Đạo mà không phải là phá Thiên Đạo.

Đi đến cảnh giới này của Dương Thiên Vấn, tu không còn là pháp môn, mà chỉ là Đạo!

Dương Thiên Vấn dưới chân sinh gió, bắt đầu đi theo phương hướng hạ lưu dòng sông, Dương Thiên Vấn đã quyết định tới bên trong phàm trần thế tục tìm đạo.

Ba tháng sau, Dương Thiên Vấn rốt cục đi ra khỏi núi rừng, đi tới một tiểu trấn có phàm nhân. Trong thị trấn nhỏ này có hàng ngàn phàm nhân sinh sống.

Sau vài vạn năm, một lần nữa Dương Thiên Vấn đặt chân thế tục, nhìn người đi đường đi tới đi lui trên đường, nam nữ già trẻ đều có, gương mặt với các biểu cảm khác nhau, đầy đủ các dạng bày tỏ phẫn nộ vui buồn. Trên thân người già lão có bóng dáng tuổi xế chiều. Trên người trẻ con có một cỗ ánh sáng mặt trời. Sinh lão bệnh tử, chính là quá trình mà phàm nhân cả đời phải trải qua, bây giờ nhìn lại thấy vô cùng phong phú và rõ ràng.

Dương Thiên Vấn đột nhiên phát hiện nhân sinh của mình tựa hồ cũng không hoàn chỉnh. Bản thân mình bước vào con đường tu hành, từ đó về sau bước ra ngoài tam giới, không có mặt trong ngũ hành, thoát ly sống chết luân hồi, cũng sẽ không có tuổi già, điều này chính là có được tất có mất. Chính mình đã chiếm được trường sinh, lại đã mất đi đời người nguyên vẹn. Mà phàm nhân có được sinh lão bệnh tử, con cháu cả sảnh đường nguyên vẹn đời người, nhưng không cách nào đạt được lực lượng thoát khỏi luân hồi cùng trường sinh.

Rất khó, đời người nguyên vẹn trọng yếu, hay là trường sinh bất lão thoải mái hơn? Đương nhiên, nếu để cho người thường đến lựa chọn, chỉ sợ chín phần phàm nhân cũng sẽ chọn con đường trường sinh.

Chẳng qua là có ai có thể nghĩ ra con đường này không có kết cục không? Hơi lơ đãng sẽ lập tức chấm dứt. Thân chết Hồn diệt, kết cục là Chân Linh mất đi, đây là một con đường tàn khốc không lối thoát nhưng lại khiến cho phàm nhân cả đời đều quay xung quanh, truy cầu chúng, truy tên trục lợi, cuồn cuộn hồng trần, cực khổ

.

Dương Thiên Vấn thu hồi khí tức xuất trần của mình, dung nhập chính mình vào trong đó. Nếu như hắn tới trần thế tìm Đạo, vậy hãy tham gia vào trong đó, cần phải tham gia tự nhiên không thể quá đặc biệt, sau đó bản tâm mình tự kiềm chế, đích thân trải qua hồng trần hỗn loạn bên ngoài.

Tuy rằng Dương Thiên Vấn đã Tích Cốc, nhưng vẫn có nhu cầu ăn uống, đúng lúc Dương Thiên Vấn muốn vào trà lâu ăn một chầu món ăn ngon thế gian, đột nhiên phát hiện mình tựa hồ đã quên mang tiền!

Thật buồn bực. Khi Dương Thiên Vấn, Chân Tiên nhân gian cũng sẽ có lúc thiếu tiền, thật đúng là khiến cho người ta chỉ biết cười gượng gạo.

Làm sao bây giờ? Dùng Chướng Nhãn pháp thay đổi, vậy còn gọi là tham gia sao?

Dương Thiên Vấn cười khổ lắc đầu, trước phải tìm một chỗ, kiếm ít tiền rồi nói sau.

Dương Thiên Vấn muốn kiếm tiền, thật sự rất đơn giản. Chẳng qua tiền tài đối với Dương Thiên Vấn mà nói, căn bản không có chút ý nghĩa nào. Dương Thiên Vấn cũng không cần phải vì nó mà đi hãm hại lừa gạt, thi triển một ít thủ đoạn trái lương tâm. Nếu như muốn tham gia tìm Đạo, phương pháp tự nhiên chính là dùng hai tay của mình, chậm rãi kiếm tiền.

Nhưng nói thìdễ dàng, làm lại khó. Trong trấn nhỏ này tựa hồ mỗi người đều cơm no áo ấm. Nơi duy nhất chiêu mộ người làm chính là quán trà quán rượu, Dương Thiên Vấn tìm đến hỏi thì biết bọn họ dang chiêu mộ tiểu nhị điếm.

Sau khi Dương Thiên Vấn nghe xong cười khổ một hồi, dù thế nào thiếu tiền, tuyệt đối không có khả năng khiến cho Dương Thiên Vấn đi làm điếm tiểu nhị.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, chẳng thà làm làm công cho người ta, đến không bằng làm cho mình!

Nhưng làm gì? Trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào đều có thể kiếm tiền, Dương Thiên Vấn lại nổi danh không gì làm không được. Tuy rằng Dương Thiên Vấn không còn pháp lực thần thông, nhưng kiến thức cảnh giới vẫn có.

Đúng rồi, Dương Thiên Vấn nghĩ tới việc cất rượu!

Nếu như tự mình muốn uống rượu, vậy không bằng chính mình ủ là được!

Nghĩ đến liền làm. Cất rượu dù sao cũng phải có nguyên liệu, Dương Thiên Vấn không có tiền mua nguyên liệu, hắn dứt khoát lấy nguyên liệu tự nhiên. Dùng nước trong suốt trong lòng đất, lại có thêm quả dại trong núi rừng. Dương Thiên Vấn từ lúc làm Thiếu đông gia Thương Hải tửu trang, đã học xong thuật cất rượu, tuy rằng kém Thương Lang Thần Vương, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nghệ thuật cất rượu của Dương Thiên Vấn.

Rượu thượng phẩm chính thức, không có thời gian nhất định để ủ thì căn bản không có khả năng làm được! Thế nhưng điều Dương Thiên Vấn thiếu nhất chính là thời gian. Thế nhưng phương pháp cất rượu của Dương Thiên Vấn cũng không phải phương pháp cất rượu bình thường. Hắn có thể cam đoan ủ rượu trái cây trong ba tháng, thành rượu ngon tuyệt thế ở thế tục!

Ba tháng này. Dương Thiên Vấn dứt khoát ở ngay bên trong một thôn xóm nhỏ bên ngoài trấn, chính mình xây dựng một căn nhà tranh, xây nhà để ở. Ban ngày, sáng sớm luyện công buổi sáng, thuận tiện giúp giúp đỡ mấy mẹ goá con côi, người già trong thôn làm một chút nội trợ và vân vân. Buổi tối thì đi nằm ngủ, hoàn toàn coi mình làm phàm nhân.

Dương Thiên Vấn cũng không hiển lộ thân thủ, cũng không hiện lộ hắn là người khí chất xuất trần nhập thánh. Hơn nữa vóc người Dương Thiên Vấn cũng không phải là nam nhân anh tuấn tới mức kinh thiên động địa, chẳng qua là có một chút anh tuấn mà thôi, cho nên một chút cũng không biểu lộ ra ngoài.

Người dân trong thôn chất phác, đối với Dương Thiên Vấn, người đến từ bên ngoài này cũng không có bất kỳ chống đối nào, trái lại còn có tình cảm hàng xóm láng giềng, còn thường xuyên cầm dưa leo trong nhà chiêu đãi Dương Thiên Vấn.

Ba tháng qua. Dương Thiên Vấn chính thức cảm nhận được một loại tình cảm thoải mái tích súc lực lượng ở trong lồng ngực. Loại tình cảm này đối với đời người Dương Thiên Vấn cũng là một loại đền bù bởi vì loại cảm giác này Dương Thiên Vấn chưa từng cảm nhận được. Xã hội hiện đại, người với người ở trên phương diện tình cảm, cơ bản đều thành lập trên lợi ích, mà Dương Thiên Vấn vượt qua đến vũ trụ này, một mực say mê tu hành, bỏ lỡ những trải nghiệm đáng ngưỡng mộ này. Cảm động, thật cảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.