Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 102: 102: Ta Muốn Ăn Cơm Mềm




Khi Khúc Cửu Nhất tỉnh dậy, thấy Tạ Tụ y phục nghiêm chỉnh đang nằm ngay ngắn ở bên cạnh.
Nhìn như này là biết đêm qua Tạ Tụ chắc chắn là rối rắm rất lâu, cuối cùng vẫn muốn được gần gũi với y, lại chẳng dám vượt rào nên chỉ có thể mặc áo nằm ngủ.
Chậc, ngẫm lại như thế Tạ Tụ đúng là có hơi đáng yêu.
Trách sao ở hiện đại, rất nhiều muội tử nhìn một số người có nghề nghiệp hay vẻ ngoài cấm dục như hòa thượng, quân nhân vân vân trồng cây si với họ, Khúc Cửu Nhất bây giờ cũng có thể hiểu được một chút.

Bởi vì nhìn nội tâm người cấm dục lại có dục vọng với bản thân mình, lại vì bản thân họ mà lại chẳng thể làm gì, bối rối vô cùng, sự thú vị bên trong nào có thể miêu tả được qua mấy con chữ?
Tạ Tụ ngủ nông, nằm ở cạnh Khúc Cửu Nhất hẳn cũng chẳng thể ngủ sâu được, nếu không chờ tới khi mình tỉnh chắc chắn đang nằm bên bờ vực phạm tội rồi.
"Em dậy rồi?" Tạ Tụ mở mắt, nhìn trời, "Còn sớm lắm, em cứ ngủ thêm chút nữa cũng được"
"Cũng tới lúc rồi" Khúc Cửu Nhất lắc đầu, "Sau khi thành tông sư, ta ngủ ít hơn trước nhiều, tinh lực cũng căng tràn hơn trước.

Hơn nữa, từ nơi này về tới hội trường đại hội võ lâm cũng cần chút thời gian, ta phải đi trước"
Tạ Tụ cũng chuẩn bị đứng dậy lại bị Khúc Cửu Nhất ấn xuống, "Huynh cứ ngủ đi, nhìn dáng vẻ này của huynh là biết tối qua tận khuya huynh mới ngủ.

Chờ huynh ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, chuyện bên này của ta hẳn cũng đã giải quyết xong rồi, yên tâm chờ ta đi"
Ngày đại hội võ lâm cuối cùng, theo lý hẳn nên có kinh hỉ.

Nhưng nhìn Tạ Tụ như này, Khúc Cửu Nhất đột nhiên cảm thấy vượt qua được ngày này rồi lại tiếp tục tới tìm Tạ Tụ có thể thú vị hơn những chuyện khác nhiều.
Nhìn người khác chơi nào thú vị được bằng bạn trai nhà mình được?
Tạ Tụ đành phải chấp nhận sự quan tâm này của Khúc Cửu Nhất, "Vậy em về cẩn thận"
"Yên tâm, người có thể để ta chịu thiệt còn chưa sinh ra đâu!"

Khúc Cửu Nhất ném lại một câu như vậy rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ của Tạ Tụ.
Là người quả nhiên đừng nên cứng mỏ.
Mới nói người khiến y chịu thiệt còn chưa sinh ra đâu thì hay quá, đại tông sư ra rồi.
Khúc Cửu Nhất vừa ăn bữa sáng do bọn thuộc hạ chuẩn bị vừa nghe họ báo cáo, coi như là nghe chuyện lúc ăn cơm.
"Đại tông sư?" Khúc Cửu Nhất nhìn Hàn Thừa Nặc bị y giữ lại ăn sáng, thực ra không kinh ngạc lắm, "Ngươi nói hẳn là thần thoại võ lâm duy nhất trong trăm năm này, đại tông sư thiên hạ Phàm Tâm"
Vị đại tông sư này tuổi quá lớn, bối phận cũng quá cao, tên họ của ông ta thực sự không thể kiểm chứng được.

Chỉ biết ông tự lấy tên là "Phàm Tâm", bình thường đi du ngoạn thiên hạ, ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ.

Thậm chí, có lời đồn rằng vị lão nhân này thực ra đã chết từ nhiều năm về trước, người sống bây giờ chẳng qua là đồ đệ mua danh chuộc tiếng mà thôi.
"Cung chủ, đây tuyệt đối là đại tông sư" Hàn Thừa Nặc khẳng định, "Hôm qua, ta từng gặp ông ấy một lần, võ công của ông ấy sâu không lường được, nếu đối địch, chỉ e ta chẳng đỡ nổi ba chiêu.

Nhưng sau đó, ông ấy cũng chẳng ỷ lớn hiếp yếu mà cẩn thận dò hỏi ta, sau đó ta nói hết những gì cung chủ bắt ta học thuộc một lần"
Hàn Thừa Nặc quả là hình tượng vai chính, đứa con được chọn, bò lên từ dưới vực sâu, nhìn cái vận may này đi! Bao nhiêu người đi hết cả đời để tìm tung tích của vị lão nhân này chẳng hề có tí manh mối nào, hắn tùy tiện đi dạo là có thể gặp được.
He, may là mình chuẩn bị từ sớm.
Cao nhân ẩn sĩ như này, chỉ cần không phải loại ngu như lợn thì về cơ bản đều sẽ đi điều tra trước.

Lại còn đúng lúc đụng phải Hàn Thừa Nặc?
"Làm tốt lắm" Khúc Cửu Nhất không hề kiệm lời khen Hàn Thừa Nặc, "Ngươi không ra tay là đúng, nếu ngươi ra tay, có lý cũng thành vô lý"
"Nhưng mà cung chủ, vị đại tông sư kia hình như có thành kiến với Toái Ngọc Cung ta"

"Có thành kiến cũng chẳng đồng nghĩa với việc ông ta sẽ ra tay.

Đại tông sư, chút tấm lòng ấy ông ấy vẫn có" Khúc Cửu Nhất sờ sờ cằm, vẫy tay với Sử Vô Song, "Vô Song, ngươi lập tức đi lan truyền tin tức lão nhân Phàm Tâm hôm nay sẽ xuất hiện đi.

Lát nữa, đại hội võ lâm bắt đầu, ta muốn mọi người đều biết được tin tức này"
"Rõ, thuộc hạ đi làm ngay" Sử Vô Song lập tức chạy ra ngoài, không hề có chút chậm trễ.
"Thừa Nặc, ngươi tiếp tục đi bảo vệ A Anh đi, ta cho rằng, hôm qua, Trịnh Trí Gia vì ngươi mà đánh mất sự ủng hộ của đại tông sư, sau khi quay về sẽ dùng chút thủ đoạn bất thường" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc tự hỏi một chút, cảm thấy khả năng lớn nhất là đối phương dùng độc hoặc dùng binh, "Mang thêm mấy viên tránh độc hoàn giải độc đan về, đừng để bị trúng chiêu.

Đặc biệt là A Anh, bất kể là nam hay nữ cũng đừng để họ tới gần muội ấy"
Nếu không, nhỡ Trịnh Trí Gia nghĩ quẩn, muốn tìm người gạo nấu thành cơm với Tạ Anh để uy hiếp Tạ Tụ, vậy thì thực ghê tởm.
Nhưng cũng không phải không có khả năng này.
"Được, ta sẽ trở về" Hàn Thừa Nặc nghe tới đó cũng không ngồi yên được.
"Còn về lão Tam, à, Âu Dương An, ngươi với Tiêu Tiêu hôm qua hẳn đã nói chuyện kỹ càng với chưởng môn phái Trường Phong rồi đi" Nói xong chính sự thì nên nói chút chuyện bên lề để điều hòa rồi.
"Cung chủ vẫn cứ gọi ta là lão Tam đi, ta nghe quen hơn" Lão Tam cười khổ nói, "Tuy nói ta đã biết thân thế của mình nhưng thực ra ta chẳng có quá nhiều cảm giác với phụ mẫu của mình, ta cũng đã qua tuổi cần được phụ mẫu yêu thương rồi"
Nếu hắn chưa từng gặp được Tuyết Tiêu Tiêu, đột nhiên biết mình có phụ có mẫu, có thể sẽ kích động vô cùng.

Nhưng hắn có Tuyết Tiêu Tiêu rồi, tình cảm trong sinh mệnh đã được lấp đầy bởi vậy tình thương của phụ thân tới muộn này cũng chẳng còn quá quan trọng nữa.
"Hôm qua, ta và Tiêu Tiêu đã cùng đi gặp chưởng môn phái Trường Phong rồi, thực ra ông ta định đưa ta về nhận tổ quy tông, đồng thời cũng nói, nếu ta gia nhập phái Trường Phong, với bản lĩnh của ta đủ để đảm nhận chức chưởng môn của phái Trường Phong" Nói tới đây, lão Tam cười cười, "Bởi vì cả đời này của ông ta, quan trọng nhất là chức chưởng môn, lúc trước, ông ta cũng vì vị trí này mà từ bỏ mẫu thân của ta.


Bởi vậy, ông ta mới có thể cảm thấy khi ông nói ra việc kế thừa chức chưởng môn, sẽ không có ai từ chối"
Trên thực tế, nếu không phải đột nhiên nhận thân trước mặt công chúng lại chẳng có chút phòng bị nào, lão Tam cũng chẳng muốn nhận một người phụ thân như vậy.
Bởi vậy khi chưởng môn phái Trường Phong đưa ra yêu cầu này, lão Tam chẳng thấy cảm động mà trái lại còn thấy rất nực cười.
"Cho nên lão Tam còn chưa kịp nói gì ta đã đáp trả ông ta ngay" Tuyết Tiêu Tiêu cũng chẳng phải người sẽ ăn thiệt không làm gì như vậy, "Lão nhân này trông chẳng đẹp, võ công chẳng cao, nghĩ lại đẹp quá.

Còn muốn lão Tam rời khỏi Toái Ngọc Cung để gia nhập phái Trường Phong của ông ta, sao ông ta không đắp chăn lên nằm mơ tiếp đi?"
Tuyết Tiêu Tiêu kể lại có hơi uyển chuyển, trên thực tế, nàng nào phải đáp trả mà là trực tiếp bắn liên thanh khiến chưởng môn phái Trường Phong hết đường đáp trả.
Hôm qua, sau khi chưởng môn phái Trường Phong nói muốn lão Tam rời khỏi Toái Ngọc Cung xong còn giả vờ giả vịt nói, "Chờ tới khi con thành chưởng môn tương lai của phái Trường Phong ta, ta sẽ giúp con tới Toái Ngọc Cung cầu hôn.

Năm ấy, ta và mẫu thân còn không thể làm hôn lễ, ta nhất định sẽ làm giúp con"
Dù gì của hồi môn của Toái Ngọc Cung phong phú, mọi người đều biết, Tuyết Tiêu Tiêu là Đại sư tỷ, của hồi môn muốn sao cũng phải hơn năm vạn lượng.

Kể từ đó, phái Trường Phong chẳng những nhiều thêm một chưởng môn có võ công xuất chúng mà còn có sự giúp đỡ từ Toái Ngọc Cung, hơn nữa, lãoTam còn là nhi tử thân sinh của ông ta, nghĩ tới những trưởng lão và đệ tử hẳn sẽ không phản đối gì.
Phái Trường Phong có thể phát triển lớn mạnh trong tay lão Tam, chính mình cũng có thể có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông và Tiểu Trân rồi.
Không thể không nói, chưởng môn phái Trường Phong gõ bàn tính vang cành cạch.
"Mẹ nó, lão quỷ ảo tưởng" Tuyết Tiêu Tiêu nể mặt đối phương là phụ thân của lão Tam mới dỏng tai lắng nghe lão già thối này định nói cái gì.
Kết quả nói một đống chó má.
"Bổn cô nương là Đại sư tỷ của Toái Ngọc Cung, tuyệt không gả ra ngoài.

Lão Tam đã là người của ta, cũng gả cho ta theo cung quy của Toái Ngọc Cung.

Nếu ngày nào đó ông muốn tới uống một chén rượu mừng, ta thật ra có thể phát thiệp cho ông.


Còn về sính lễ của lão Tam, ta cũng đã chuẩn bị tốt rồi, tuy vậy ngươi chưa từng có ơn dưỡng dục với lão Tam, sính lễ của ta đương nhiên là để lão Tam nhận, thịt phải dính vào nồi trong nhà" Tuyết Tiêu Tiêu nói xong không thở dốc, "Của hồi môn của lão Tam ta cũng đã nhận được rồi.

Đương nhiên, ông dù gì cũng là phụ thân ruột, nên thêm của hồi môn thì ông cũng phải thêm.

Còn về vị trí chưởng môn phái Trường Phong, ta thấy chẳng cần phải vậy"
Chưởng môn phái Trường Phong nghe Tuyết Tiêu Tiêu nói xong sợ ngây người, "Con vậy mà lại ở rể?"
"Cung chủ từng nói, răng ta không ổn, thích hợp ăn cơm mềm" Tuyết Tiêu Tiêu và phụ thân đột nhiên nhảy ra này, lão Tam chẳng cần nghĩ cũng biết hắn chọn ai.
Chưởng môn phái Trường Phong tức tới mức ngã ngửa.
"Ngươi có biết ngươi làm vậy, người trên giang hồ sẽ nhìn ngươi ra sao không?"
"Ta xuất thân là sát thủ Lê Hoa sát, chẳng lẽ thanh danh của ta nghe cũng êm tai sao? Ban ngày, khi ta ở trên lôi đài hình như còn mặc nữ trang" Lão Tam bình tĩnh nói tất cả những điều khiến chưởng môn phái Trường Phong khó lòng phản bác.
"Nguyên nhân chính vì con xuất thân sát thủ cho nên con mới phải rời khỏi Toái Ngọc Cung, gia nhập phái Trường Phong ta, bỏ gian tà theo chính nghĩa mới phải"
"Nếu thực sự như ngươi nói thì người tài chẳng được trọng dụng rồi" Tuyết Tiêu Tiêu chẳng khách khí gì, "Ta thấy các hạ vẫn nên chết tâm đi, phái Trường Phong các ngươi muốn gì không có, ta thấy võ công của ngươi hẳn cũng chẳng so được với lão Tam, nếu chàng ấy ở chỗ của chúng ta, ngày nào đó sẽ trở thành tông sư"
"Con thực sự cũng nghĩ như vậy?"Chưởng môn phái Trường Phong chẳng nói nổi Tuyết Tiêu Tiêu, đành phải hỏi lão Tam.
"Hành động của ta chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh tấm lòng của ta sao?" Lão Tam cảm thấy rất kỳ quái, hắn đã làm nhiều như vậy rồi sao người khác cứ làm như không thấy thế?
Chưởng môn phái Trường Phong chỉ có thể tức phì khói rời đi, thuận miệng nói mấy câu tàn nhẫn như gì mà "Sau này ngươi hối hận ta vẫn sẽ nhận ngươi" "Qua thôn này thì hết tiệm rồi con ạ" "Ngươi khiến ta quá thất vọng" vân vân.
Thấy dáng vẻ bây giờ của lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu liền biết bọn họ chẳng hề để lời của chưởng môn phái Trường Phong ở trong lòng.
"Vậy sao, đấy cũng là phản ứng bình thường" Khúc Cửu Nhất buông đũa, "Tốt xấu gì cũng là phụ thân ngươi, lão Tam ngươi phải gửi một lời nhắn rằng gần đây, chưởng môn phái Trường Phong phải để nhiều người ở bên cạnh một chút, tốt nhất là đừng vô duyên vô cớ đêm hôm khuya khoắt đi triệu kiến đệ tử nào đó, ngoài ra ngươi tới phái Trường Phong làm trò trước mặt mọi người nói ngươi vốn chẳng muốn gia nhập phái Trường Phong"
"Vì sao phải làm như vậy?" Tuyết Tiêu Tiêu có hơi khó hiểu, "Nếu cung chủ muốn tìm lại danh dự, ta có biện pháp tốt hơn thế"
"..." Khúc Cửu Nhất có hơi cạn lời, có phải y dạy Tuyết Tiêu Tiêu bị tốt quá rồi không, "Ta là không muốn lão Tam vừa nhận thân đã mất cha"
Loại kịch bản nhận thân này, phụ thân đều phải chết.
Lão Tam đi một vòng như vậy đại khái còn có thể khiến chưởng môn phái Trường Phong sống nhiều thêm mấy ngày.
Tốt xấu gì cũng tham gia hôn lễ của nhi tử xong rồi chết, cũng không tính là đen đủi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.