Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 106



"Tuyết Tiêu Tiêu, ngươi điên rồi? Đây chính là cung chủ!"

"Khúc Thu Thủy nữ nhân đó dựa vào đâu mà làm cung chủ của chúng ta? Khi bà ta đi có để lại câu gì sao!"

"Không cần biết ngươi nói cái gì, cung chủ mà ta công nhận chỉ có Khúc Cửu Nhất!"

....

Không ít đệ tử Toái Ngọc Cung đồng loạt muốn nhảy xuống đấu một trận tử chiến với Tuyết Tiêu Tiêu lại bị Sử Vô Song cứng rắn chặn lại.

"Chúng ta rút lui trước!" Sử Vô Song đỏ ửng hốc mắt, cắn răng nói, "Cung chủ còn chưa chết, chúng ta phải mau đi tìm Tạ trưởng lão"

"Nhưng mà..."

"Lão Tam và Tiểu Hàn còn đang bảo vệ cung chủ!" Sử Vô Song hít sâu một hơi,""Việc này không được chậm trễ, các ngươi đi trước, ta ở lại"

"Vô Song sư tỷ..."

"Đừng lề mề, đi!" Sử Vô Song chủ động nhảy xuống khỏi diều, xoay người trong không trung, lưu loát đứng cạnh người Khúc Cửu Nhất.

Các đệ tử trẻ tuổi khác thấy vậy, trong lòng bi phẫn không thôi, "Tuyết Tiêu Tiêu, dù có tới chân trời góc bể, đệ tử Toái Ngọc Cung ta quyết giết bằng được ngươi!"

"Các ngươi đã chẳng phải đệ tử Toái Ngọc Cung nữa rồi" Khúc Thu Thủy nhìn những đệ tử không biết tốt xấu này, trong lòng càng thêm chán ghét, "Ta lấy thân phận chưởng môn của Toái Ngọc Cung ra lệnh, trục xuất các ngươi ra khỏi Toái Ngọc Cung. Chỉ có quy phục ta mới là đệ tử Toái Ngọc Cung ta, giống như các nàng vậy!"

Khúc Thu Thủy vỗ vỗ tay, rất mau một đám nữ tử lớn tuổi mặc phục sức của Toái Ngọc Cung nối đuôi nhau đi vào.

"Trần trưởng lão"

"Mạc trưởng lão?"

"Sư phụ"

"Dì bé!"

Các đệ tử trẻ tuổi thấy một đám ngươi đi ra ở dưới, gần như không tin được vào hai mắt của mình.

Là thế gian này điên rồi hay các nàng điên rồi, những người quỳ gối trước mặt Khúc Thu Thủy kia thực sự là trưởng bối mà các nàng biết sao?

"Cung chủ Thu Thủy mới là chưởng môn của Toái Ngọc Cung!" Một mỹ phụ nhân hơi nhướng mày nói, "Từ khi Khúc Cửu Nhất thượng vị, nó chỉ coi trọng mấy đệ tử trẻ tuổi các ngươi, ngược lại đặt hết các trưởng lão ở những vị trí mà có cũng được không có cũng chẳng sao. Những nam nhân ở Ngọc Ngõa đài lăn đi lộn lại cũng chỉ có một chút đấy thôi, nào được sung sướng như khi cung chủ Thu Thủy còn tại vị?"

"Nếu các ngươi thức thời, vẫn nên mau chóng quy hàng đi. Toái Ngọc Cung chúng ta hoàn toàn có thể tùy ý một chút, Khúc Cửu Nhất đã quản chúng ta chặt tới mức nào rồi?"

"Ờ, lợi nhuận của Tiêu Dao hoàn cao như vậy, tiền tháng mà Khúc Cửu Nhất cho chúng ta lại được bao nhiêu?"

"Ngay cả trưởng lão bị trục xuất như Sử Tĩnh cũng có thể được trọng dụng như vậy, chúng ta lại bị Khúc Cửu Nhất chèn ép, nào có cái lý ấy? Bây giờ đang là lúc chúng ta rất cần dùng người, các ngươi sớm ngày quy phục còn có thể có được chỗ tốt. Nếu không chờ chúng ta giết về Toái Ngọc Cung, tất cả các ngươi đều là phản đồ của Toái Ngọc Cung!"

......

Các đệ tử trẻ tuổi gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Những người trước mắt này thực sự là những trưởng lão hòa ái dễ gần mà các nàng quen sao?

Không, cũng chẳng phải tất cả trưởng lão đều ở đây.

Cùng lắm cũng chỉ được một phần năm thôi.

Những người này đều không được cung chủ coi trọng.

Rất nhiều trưởng lão Toái Ngọc Cung nói dễ nghe thì là người không chịu khuất phục, nói không dễ nghe thì là người bảo thủ. Họ quen với việc đứng tít trên cao, quen với cuộc sống khi Khúc Thu Thủy còn tại vị. Tuy rằng Khúc Cửu Nhất có chèn ép các nàng nhưng không giết chết họ.

Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải người thích lạm sát, không thể nào vì những người này không thần phục y mà giết chết họ. Chỉ cần cất nhắc những đệ tử trẻ tuổi đồng ý thuận theo mình thôi, chờ mấy lão nhân này già thêm mấy năm, không động đậy được nữa thì đương nhiên cũng chẳng gây ra phong ba bão táp gì được cả.

Bây giờ, họ nghe theo lệnh triệu tập của Khúc Thu Thủy mà tới đây.

"Sư phụ, cho dù người là sư phụ của ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý với cách làm của người!"

"Ngày xưa, tổ sư sáng phái của Toái Ngọc Cung ta lập ra Toái Ngọc Cung đúng là vì nam nhân thiên hạ phụ lòng, bạc tình bạc nghĩa chiếm đa số nên lập ra cung ta để chúng ta tự làm tự ăn, làm theo bản tính mình. Hành vi bây giờ của các người có khác gì với những nam nhân đó chứ?"

"Các ngươi mới là tội nhân phản bội Toái Ngọc Cung!"

....

Cũng chẳng biết Khúc Cửu Nhất rốt cuộc đã cho mấy đệ tử trẻ này uống canh mê hồn gì mà dẫu Khúc Cửu Nhất bị trọng thương tới vậy cũng chẳng khiến họ hồi tâm chuyển ý?

Khúc Thu Thủy đanh mặt, nhìn những người ở trên trời, nổi sát ý.

"Các ngươi còn không đi mau đi" Sử Vô Song cả giận nói, "Mau về Toái Ngọc Cung, nói các trưởng lão và đệ tử trong cung chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ cũng chẳng phải lúc quyết đấu sinh tử!"

Các đệ tử đó thấy Sử Vô Song đã giận thật, cũng ý thức được vào lúc này, tình cảnh đã chẳng cho phép họ được tiếp tục bi thương, chỉ có thể điều khiển diều, biến mất hút đằng chân trời.

Lúc này, Hàn Thừa Nặc và lão Tam canh giữ sát sao bên cạnh Khúc Cửu Nhất, một người vội vàng cho uống đan dược một người cảnh giác nhìn xung quanh. Nhìn thấy Sử Vô Song đi xuống, hai người họ cũng chẳng thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.

Đặc biệt là lão Tam, phần lưng đã cong tới mức nhìn chẳng thấy đầu.

"Lão Tam, chàng không đi cùng ta sao?" Tuyết Tiêu Tiêu trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn lão Tam nói, "Trên thân kiếm của ta có bôi kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu. Cho dù Khúc Cửu Nhất có nội công thâm hậu có thể kiên trì được thêm một lúc, sau có khỏi được cũng sẽ chỉ còn là cao thủ hạng hai mà thôi. Chàng là trượng phu của ta, đương nhiên hẳn phải đi theo ta"

Lão Tam chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tuyết Tiêu Tiêu vô cùng xa lạ, hệt như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng vậy, "Tiêu Tiêu, có phải nàng bị Khúc Thu Thủy uy hiếp hay không?"

Khúc Thu Thủy nghe vậy, ở bên cạnh cười thành tiếng, "Tiêu Tiêu, nam nhân ngươi chọn hình như không thể đứng cùng một chỗ với ngươi mãi được. Loại nam nhân như này giết là được, vi sư sẽ tìm cho ngươi người tốt hơn"

Tuyết Tiêu Tiêu chẳng đáp lại lời của Khúc Thu Thủy, nói, "Lão Tam, chàng thực sự muốn đối địch với ta sao?"

"Là nàng thất tín bội nghĩa trước" Lão Tam mặt tái đi, "Mạng này của ta là do Khúc cung chủ và Tạ trưởng lão cứu về. Cho dù là nàng, muốn giết cung chủ của ta, ta cũng tuyệt đối không tha thứ!"

Mắt thấy một đôi giai nhân vừa được hâm mộ xong trong khoảng thời gian ngắn đã sụp đổ, nhân sĩ võ lâm cũng thổn thức không thôi.

Trong chớp mắt, chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Vốn cho rằng chuyện của hai ngày đại hội võ lâm trước đã đủ kinh tâm động phách nhưng chẳng ngờ được rằng đại chiêu thực sự còn đang chờ ở phía sau sao?

Đại sư tỷ Toái Ngọc Cung làm phản, hại mẫu tử Toái Ngọc Cung tương tàn.

Quả thực nghe rợn người!

"Khúc Thu Thủy, Khúc Cửu Nhất nói sao cũng là nhi tử ruột thịt của ngươi, ngươi ra tay như vậy có phải quá đáng rồi không?" Bang chủ Thương Hải bang vốn có thù sâu biển hận với Khúc Thu Thủy, trước đó, ông ta còn tính cả thù này lên đầu Khúc Cửu Nhất. Bây giờ thấy tình hình mẫu tử của bọn họ như vậy mới biết được, Khúc Cửu Nhất ở trong tay mẫu thân như Khúc Thu Thủy, e rằng chưa từng có được ngày tháng tốt lành gì.

Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con nhưng Khúc Thu Thủy hoàn toàn không để ý tới điểm này.

Mọi người không khỏi nghĩ tới ngày xưa ở Vô Lượng sơn trang, Khúc Cửu Nhất từng nhắc tới việc quan hệ mẫu tử với Khúc Thu Thủy là chỉ nhìn thôi cũng ghét, bọn họ còn tưởng rằng là do Khúc Cửu Nhất bất hiếu mà chẳng ngờ được rằng chân tướng còn tàn khốc hơn họ nghĩ nhiều!

"Quá đáng?" Khúc Thu Thủy như nghe được chuyện hài vô cùng tức cười, nhịn không được cười thành tiếng, "Nó đoạt chức cung chủ Toái Ngọc Cung của ta, chẳng lẽ không quá đáng sao? Nếu nó do ta sinh, vận mệnh của nó nên nằm trong tay ta. Với công lực của nó, nó cũng sẽ chẳng chết ngay bây giờ, ta để lại cho nó một mạng để nó nhìn cho kỹ mẫu thân của nó xưng bá giang hồ như nào!"

Khúc Thu Thủy ngược lại lại cảm thấy mình quá nhân từ rồi.

Nếu bà ta thực sự muốn Khúc Cửu Nhất chết, bây giờ nên trực tiếp xông lên đánh cho nó một chưởng mới có thể coi như hoàn toàn chặn đứt nỗi lo sau này.

"Trịnh công công" Khúc Thu Thủy lắc ống tay áo, cười lạnh nhìn Trịnh Trí Gia, 

"Bây giờ mọi vướng bận cũng chẳng còn nữa rồi, tấm bản đồ này của ngươi hẳn nên biết chia sẻ với ai rồi chứ?"

Bộp bộp bộp.

Một tràng vỗ tay vang lên.

Khúc Thu Thủy quay đầu lại, lại thấy được Trần Thủy của Hồng Liên đạo đang vỗ tay không ngừng.

"Trần Thủy, ngươi muốn chết?" Khúc Thu Thủy cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng cứ có hơi khó chịu. Bà ta cũng chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy Trần Thủy, cảm giác có gì đó rất lạ ở trong lòng. Rõ ràng đối phương chính là kiểu hình bà ta thích nhưng luôn có cảm giác không thể thích nổi.

"Khúc cung chủ hiểu nhầm rồi" Trần Thủy cười tủm tỉm nói, "Ta chỉ là nghĩ một người vui chẳng bằng mọi người cùng vui. Nếu Trịnh công công và Khúc cung chủ đều muốn mượn xem bản đồ để đánh giá, không bằng thêm một ta nữa thì thế nào? Ta cũng hứng thú với một số thứ trong kho báu này"

Sói vừa tới hổ đã trực chờ.

Tạ Anh cười ha ha, "Trịnh công công, vừa rồi khi Khúc Thu Thủy ra tay với Khúc Cửu Nhất, ngài nên ra tay ngăn cản. Khúc Cửu Nhất còn thì bọn họ ai cũng chẳng dám ra tay. Bây giờ, Khúc Cửu Nhất bị thương thì loại đầu trâu mặt ngựa nào cũng có thể ra tới đây"

"Câm miệng" Trịnh Trí Gia sao không hiểu được lời của Tạ Anh nhưng càng là như vậy, ông ta mới càng thấy kinh hãi.

Hóa ra giang hồ nhìn như bình tĩnh này sở dĩ có thể hài hòa tới mức ấy, nguyên nhân lớn nhất trong đó đều là vì có Khúc Cửu Nhất ở đó.

Y đủ cường đại, cũng đủ giàu có, lại có đủ sự đa mưu túc trí, người cùng thế hệ nhìn y như một tòa núi lớn chẳng thể vượt qua được những lớp người trước nhìn y còn thầm than trong lòng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, càng không dám cậy già lên mặt.

Bây giờ, y mới chỉ rời đi được một lúc đã có biết bao nhiêu người bắt đầu nhảy ra.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của giang hồ này.

Mà Khúc Cửu Nhất lại là biến số duy nhất!

"Trịnh công công, ngài vẫn nên mau chóng quyết định đi" Trần Thủy mỉm cười nói, "Ta nghĩ, cũng tới lúc rồi"

Trần Thủy vừa nói chân lại đi tới chỗ của Khúc Cửu Nhất.

Lão Tam, Hàn Thừa Nặc và Sử Vô Song canh giữ chặt chẽ bên người Khúc Cửu Nhất, không hề có ý lui bước.

"Các ngươi đừng đề phòng ta như vậy, ta chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cho Khúc Cửu Nhất" Trên mặt Trần Thủy lộ ra nụ cười chân thành mười phần, "Nếu Toái Ngọc Cung không chấp chứa các ngươi thì cửa lớn của Hồng Liên đạo ta lúc nào cũng rộng mở với các ngươi. Nếu Khúc Cửu Nhất bằng lòng gia nhập Hồng Liên đạo ta, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức để trị liệu cho y"

Lời này của Trần Thủy có thể nói là thật lòng.

Ngoài võ công ra, những mặt khác của Khúc Cửu Nhất càng khiến người khác tán thưởng có thừa. Nếu y gia nhập Hồng Liên đạo, nào còn phải sầu não vì đại sự chẳng thành?

"Ta thấy chẳng cần đâu. Ngươi và Khúc Thu Thủy giống y như nhau, mèo mả gà đồng. Khúc Thu Thủy vốn đi ra vào lúc này không phải có bàn tay ngươi thúc đẩy sao?" Sử Vô Song cười lạnh, "Cung chủ sớm đã biết các ngươi lòng lang dạ sói, chỉ là chẳng ngờ được việc mình tin sai người. Nếu cung chủ có thể tàn nhẫn hơn một chút, sợ rằng các ngươi sớm đã chầu trời rồi!"

"Đã là bại tướng dưới tay rồi còn cứng miệng?" Trần Thủy lắc đầu, "Nào, để ta nhìn Khúc Cửu Nhất xem, với cái dạng này của y, chẳng lẽ chỉ có hít vào mà chẳng thở ra?"

Trần Thủy ôm thái độ nghi ngờ với tình huống hiện giờ của Khúc Cửu Nhất.

Với sự hiểu biết của hắn về Khúc Cửu Nhất, hẳn là chẳng dễ bị đánh lén như vậy mới phải. Nhưng hắn cẩn thận nghĩ trước nghĩ sau, lại cảm thấy trừ phi Khúc Cửu Nhất là Đại La Kim Tiên chuyển thế, nếu không sao có thể đoán trước được việc mẫu thân mình và thuộc hạ mình tin tưởng nhất liên thủ đối phó với y được? Huống chi, người có thể đảm bảo an toàn của y nhất là Tạ Tụ cũng chẳng ở đây.

Thiên la địa võng như vậy dẫu Khúc Cửu Nhất có lắp cánh cũng chẳng bay nổi.

Trần Thủy vươn tay tới, Hàn Thừa Nặc rút kiếm.

Kiếm quang như chớp, dứt khoát mạnh mẽ, lấy tấm thân máu thịt làm lá chắn chắc chắn không thể chặn lại được, chỉ có thể lui về sau.

Hàn Thừa Nặc cũng biết mình không phải đối thủ của Trần Thủy bởi vậy chỉ muốn đẩy lùi hắn đi rồi lại lui về với lão Tam và Sử Vô Song bảo vệ cung chủ.

Nhưng võ công Trần Thủy lại sâu chẳng lường được.

Hắn đối mặt với kiếm quang giáng xuống của Hàn Thừa Nặc cũng chẳng hề lùi bước mà lại đón lấy nó.

"Kiếm này tốt, chỉ tiếc ngươi vẫn còn quá trẻ"

Ánh mắt Trần Thủy lạnh lẽo, thân ảnh như sương mù u tối, gần như chỉ thấy được chút tàn ảnh.

Tàn ảnh của hắn và kiếm quang đan vào nhau hệt như một giấc mơ không có thật vậy.

Mà hắn lại bắt được cổ tay của Khúc Cửu Nhất, để lên mạch của Khúc Cửu Nhất.

Mạch đập yếu ớt, thực sự là dấu hiệu của việc sắp chết.

"Buông cung chủ ra!"

Sử Vô Song thấy Trần Thủy yên lặng bất chợt nắm được tay của Khúc Cửu Nhất, há miệng hét lớn, kiếm trong tay cũng đâm về phía Trần Thủy.

Sắc mặt Trần Thủy khẽ động, hơi nghiêng đầu, ngón tay đã kẹp lấy kiếm của Sử Vô Song, ngay sau đó đánh ra một chưởng, Sử Vô Song cảm nhận được lồng ngực chấn động, cả người như con diều dứt dây bay ra ngoài.

"Vô Song!" Cố Thiếu Bình bay ra từ trong đám người, trực tiếp xông tới ôm lấy Sử Vô Song.

"Phụt" Sử Vô Song phun ra đầy máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

"Vô Song, mau uống thuốc này" Cố Thiếu Bình lòng nóng như lửa đốt, chỉ có thể vội vàng đưa thuốc cho Sử Vô Song. Mới rồi hắn bị bang chủ điểm huyệt đạo không động đậy được, liều cả mạng tới mức nội lực gần hết rồi mới có thể giải được huyệt đạo.

"Tuy Khúc Cửu Nhất bị phản bội nhưng bên người hắn đúng thực là có không ít người trung thành!" Trần Thủy khẽ cảm thán, "Thôi, anh hùng thì anh hùng, Hồng Liên đạo ta có rất nhiều đại phu, vẫn để ta đưa y về trị liệu đi"

Nói rồi Trần Thủy lại muốn đưa Khúc Cửu Nhất đi.

"Ài, từ biệt biết bao năm sao giang hồ vẫn là như vậy?"

Trần Thủy chợt cứng người, hắn như cảm nhận được nguy hiểm, cả người lập tức lui về sau.

Mới rồi nơi hắn đứng đã tạo thành hình cái hố lõm cực sâu.

Mà bên cạnh Khúc Cửu Nhất có một lão giả bạch y, sắc mặt sầu khổ, tựa như khá bất mãn với tình hình trong sân bây giờ.

Người luôn là sinh vật không chịu đòn đau thì chẳng nhớ.

Dẫu trước đó có biết bao vết xe đổ bày trước mặt bọn họ, một khi nhắc tới những lợi ích liên quan thì tất cả những sự giáo huấn trước đó đều quẳng hết ở sau đầu.

"Trần Thủy, Khúc Thu Thủy, nhiều năm không gặp, vòng đi vòng lại, chúng ta lại gặp nhau rồi"

Lão nhân tông sư thiên hạ Phàm Tâm cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.