Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 112



Hành vi của Khúc Cửu Nhất nháy mắt đã biến bầu không khí máu chó, mạt sát nhau giữa Khúc Thu Thủy và Trần Thủy hóa thành hư không.

Nếu nói Bách Hiểu Sinh muốn bình bầu ra người biết cách phá hỏng bầu không khí nhất thiên hạ thì Khúc Cửu Nhất đứng thứ hai chẳng ai đứng thứ nhất.

Trần Thủy và Khúc Thu Thủy quả thực cũng chẳng biết nên nói tiếp như nào vì bất kể họ làm gì thì hình như cũng chẳng có tâm trạng như lúc trước, cũng chẳng có tâm tình để nói tiếp.

Nói càng nhiều thì cũng chỉ khiến Khúc Cửu Nhất vui hơn mà thôi.

"Ngươi quả nhiên vẫn như vậy" Khúc Thu Thủy lạnh lùng nhìn Khúc Cửu Nhất, trong ánh mắt tràn đầy sát khí không che giấu, "Từ nhỏ ngươi đã là như vậy, dẫu cho ta đi qua người ngươi hay là những đệ tử Toái Ngọc Cung khác, đôi mắt của ngươi vĩnh viễn đều dùng để xem diễn mà chẳng chẳng phải nhìn người"

Khúc Thu Thủy chán ghét Khúc Cửu Nhất vừa có bẩm sinh cũng có do nhiều việc tạo thành.

Nguyên nhân bẩm sinh đương nhiên là Khúc Cửu Nhất chẳng phải nữ tử mà nguyên nhân sau này là vì thái độ đối xử với con người của Khúc Cửu Nhát.

"Bởi vì có những người sống còn đẹp hơn khi diễn, ta đương nhiên phải nhìn nhiều chút rồi" Khúc Cửu Nhất bình tình nhìn Khúc Thu Thủy và Trần Thủy, "Các ngươi cũng chẳng cần làm bộ làm tịch trước mặt ta. Chưa đề cập tới việc các ngươi có thể đấu lại được ta hay không, kể cả các ngươi có mạnh hơn ta thì cũng chẳng đồng nghĩa với việc ta sẽ chấp nhận các ngươi. Sinh mà chẳng nuôi, sinh mà chẳng dạy, cũng chẳng phải đặc quyền làm phụ mẫu"

"Khúc cung chủ, ơn của phụ mẫu lớn hơn trời, trăm ngành chữ hiếu đi đầu, lời này của ngươi rất không ổn" Phàm Tâm nghe xong không khỏi nhíu màu. Đã sớm nghe nói Khúc Cửu Nhất hành sự bừa bãi chẳng cố kỵ ai, bây giờ chỉ mới nghe hai ba câu đã biết tính tình y quái đản không hợp với thế đạo.

"Chậc, cho nên" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, trên mặt viết ba chữ bất đắc dĩ, đây là nguyên nhân y xem diễn.

Cho dù y quá quen thuộc với thế giới này nhưng trước sau vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập được vào với nó...

Nếu không phải có Tạ Tụ xuất hiện thì...

"Có gì không ổn?!"

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.

Khúc Cửu Nhất mới nhớ tới Tạ Tụ đã thấy hắn phi thân qua đám người, mỉm cười bay tới.

"Võ công của ngươi chẳng phải bị ta phong bế rồi sao?" Khúc Thu Thủy thấy Tạ Tụ đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của bà ta, không khỏi tức giận. Tôn An quả nhiên là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, chỉ coi chừng một người đã bị phong bế võ công thôi mà cũng chẳng làm được?

"Công phu phong mạch của Toái Ngọc Cung ta đã rất quen rồi" Tạ Tụ ít nhiều vẫn phải nể mặt đôi chút. Gân mạch huyệt đạo của con người đơn giản cũng có từng ấy, đối với một thần y, muốn phá bỏ phong huyệt vốn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cũng bởi vậy, Tạ Tụ mới có thể chạy tới.

Tuy rằng hắn chưa nghe được hết nhưng cũng đã hiểu rõ nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Hóa ra phụ thân của Cửu Nhất là Trần Thủy?

Nói như nào nhỉ, ngoài dự đoán nhưng trong dự kiến.

Về việc phụ thân mình là ai, Khúc Cửu Nhất từng tiến hành thảo luận sâu với hắn, thậm chí còn đi hỏi thăm xem phụ thân Tạ Tụ có biết võ công hay không để tránh xuất hiện kịch bản "Người có tình trong thiên hạ lại thành người một nhà" khiến Tạ Tụ kinh hồn táng đảm.

Nếu so ra, phụ thân của Cửu Nhất là Trần Thủy cũng tốt hơn phụ thân của Cửu Nhất là cha hắn.

Bất tri bất giác, Tạ Tụ đã chậm rãi phát triển mạch não kỳ lạ này mà cũng xảy ra một cách vô tri tới mức ngay cả bản thân hắn cũng chẳng biết được.

"Ngươi chính là Tạ Tụ?" Phàm Tâm không khỏi nhìn Tạ Tụ thêm mấy lần.

Đám Trịnh Trí Gia thấy Tạ Tụ xuất hiện cũng biết chuyện không ổn rồi.

Mối nguy của Khúc Cửu Nhất tự đưa tới cửa, chuyện tiếp theo cũng chẳng thể khống chế được nữa rồi.

Ai biết được Khúc Cửu Nhất sẽ làm ra chuyện gì?

"Tạ Tụ, ngươi nhất định phải thông đồng làm bậy với Khúc Cửu Nhất sao?"

"Y chính là nhi tử của Trần Thủy Hồng Liên đạo, Hồng Liên đạo gây hại cho giang hồ, chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ sao?"

"Khúc Cửu Nhất bất hiếu bất nghĩa như vậy, vốn chẳng xứng với ngươi"

"Tạ công tử, danh dự trăm năm của Tạ gia chẳng lẽ sẽ bị hủy trong tay ngươi sao?"

...

Mọi người nhìn thì như chất vấn nhưng thực tế lại toàn uy hiếp.

Tạ Tụ nghe xong cũng chẳng thấy tức giận mà chỉ thấy buồn cười.

Trách sao Cửu Nhất lại thích xem diễn, diễn cũng hay lắm.

"Khụ, Tạ Tụ, sao huynh lại tới đây rồi? Không phải ta đã nói huynh cứ yên tâm đợi ta là được sao?" Trên thực tế, khi thấy Tạ Tụ tới, người lo lắng nhất trong tất cả mọi người là Khúc Cửu Nhất.

Y chính là thừa dịp Tạ Tụ không ở đây buông thả một phen, chơi vô cùng vui sướng. Bây giờ nhìn thấy Tạ Tụ không khỏi có cảm giác như chuột thấy mèo.

Thân là đại phu, thứ Tạ Tụ không thể chịu đựng nhất là Khúc Cửu Nhất lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.

Tuy rằng Khúc Cửu Nhất có tự tin bảo đảm chính mình tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Tạ Tụ thì...

Khụ khụ, nói tới đây ai có người yêu đều hiểu ha.

"Nếu ta không tới, sao thấy được một màn hay như vậy được?" Tạ Tụ cười cong cong mắt, "Em hình như chơi rất vui"

Một đường tới đây, chẳng những hắn nghe được rất nhiều tin tức về Khúc Cửu Nhất mà còn thấy được lão Tam và Hàn Thừa Nặc, cũng gặp được muội muội của mình.

Tạ Tụ có thể nói là người hiểu Khúc Cửu Nhất nhất trên thế gian này, hắn chỉ cần nhìn trạng thái của một vòng người như này liền biết được đại khái đang ở kịch bản nào rồi.

Đơn giản là Khúc Cửu Nhất lại nổi cơn nghiện diễn rồi.

Dù sao hắn cũng đã từng bị ép nói mấy câu thẹn thùng này với Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ rất có kinh nghiệm trong trường hợp này.

"Tiếp tục lời ta vừa nói" Tạ Tụ xoay người, đứng ngay cạnh Khúc Cửu Nhất nhưng chẳng hề sợ hãi, đối mặt với mọi người.

"Khúc Thu Thủy và Trần Thủy đúng là đã sinh ra Cửu Nhất nhưng vậy thì có sao? Tiền đề của tử hiếu là phụ từ. Đôi phụ mẫu này chẳng đoan chính, sao có thể yêu cầu nhi nữ phải có mọi thứ hơn người? Chẳng phải nói cày bao nhiêu thu từng ấy sao. Người trong giang hồ, dù có bái sư tập võ cũng phải trả giá vô cùng vất vả. Chưa từng thấy có sư phụ nào chỉ là trên danh nghĩa còn cái gì cũng chẳng dạy, vừa đánh vừa giết đồ đệ cả"

Ánh mắt Tạ Tụ nghiêm chính, hơn nữa vì có thanh danh nên nói chuyện càng có sức thuyết phục.

So với Khúc Cửu Nhất có khí chất tà khí, đương nhiên là biểu hiện của hắn càng khiến người khác tin phục hơn,

Đương nhiên, cũng có thể nói là mỹ nhân nói gì cũng đúng.

"Ngươi thực ra rất bảo vệ nó" Khúc Thu Thủy hiểu rõ, lúc ấy, Tạ Tụ nói gì mà hạ cổ chỉ toàn là lời nói dối đùa bà ta mà thôi.

"Nên vậy" Tạ Tụ thằng thắn gật đầu đồng ý.

"Con là nam tử, hắn cũng là nam tử, các ngươi chắc chắn muốn ở bên nhau?" Trần Thủy vốn cho rằng lựa chọn này của Khúc Cửu Nhất chẳng qua bị sắc che mờ mắt, sở thích đặc thù mà thôi. Thậm chí cảm thấy Khúc Cửu Nhất hành động như vậy cũng chẳng có gì lạ, dù sao xuất thân từ Toái Ngọc Cung, nhìn quen nữ tử rồi muốn đổi khẩu vị cũng là dễ hiểu.

Nhưng bây giờ, khi đã phát hiện ra Khúc Cửu Nhất chính là nhi tử của mình, tâm tình của Trần Thủy lại chợt trở nên vi diệu.

Nếu nhớ không nhầm, năm ấy hắn đi bán đèn lồng, chính hắn thấy được hình ảnh đính ước của Khúc Cửu Nhất với Tạ Tụ.

Lúc ấy, hắn còn cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ quả thực là người này can đảm hơn người kia, người kia càng kinh hãi thế tục hơn người nọ.

Đoạn tụ cũng có thể tỏ bày quang minh chính đại như vậy rồi.

Bây giờ nhìn lại quả thực không thể không suy nghĩ.

Lúc ấy, sao mà hắn ngờ được một trong số những người trẻ tuổi ấy sẽ có nhi tử của chính mình chứ?

"Kệ rắm nhà ông đánh chứ" Khúc Cửu Nhất trợn mắt, cứ cho ra được một con nòng nọc là thêm một đứa nhi tử à, biết nghĩ thế thì sao không lên trời đi?

"Con!" Trần Thủy tức tới mức không còn lời nào để nói.

"Ta thấy, Tạ thần y vẫn bị yêu nhân này tẩy não rồi? Ta thấy vẫn là giết hết đi"

"Tạ Tụ biết hạ độc, các ngươi cẩn thận chút"

"Khúc Cửu Nhất, giao bản đồ ra đây, ta bảo đảm sẽ không động thủ với các ngươi"

...

Những người giang hồ khác chẳng tốt tính ngồi nghe cả nhà Khúc Cửu Nhất nói chuyện nhà ở đây.

Thứ bọn họ muốn từ đầu tới cuối chỉ có tấm bản đồ mà thôi.

Phàm Tâm muốn nói cái gì cũng chẳng thay đổi được cái gì.

"Mạng này của ta do Tạ thần y cứu, sau này, ta và Tạ thần y chẳng ai nợ ai"

"Ta cũng vậy"

"Thôi, ta đi trước"

...

Đương nhiên, không phải mọi người đều là người xấu.

Cũng luôn có những người chưa đánh mất toàn bộ lương tâm, không muốn tiếp tục.

Phần đông số họ không hề quen biết Khúc Cửu Nhất, đương nhiên có thể đi theo mọi người đòi đánh đòi giết y. Nhưng trong đó, cũng có không ít người được Tạ Tụ cứu mạng.

Người trong giang hồ tôn thờ ơn cứu mạng bây giờ dùng nguyên tắc lấy thân báo đáp. Bởi vậy, trong số họ có người có thể ra tay với Khúc Cửu Nhất nhưng lại chẳng thể ra tay với Tạ Tụ.

"Đa tạ chư vị" Tạ Tụ khi nhìn thấy những người bệnh đó, trong mắt cũng có hơi ấm.

Ít nhất cho thấy được rằng giang hồ này chưa phải hết thuốc chữa, cho dù thực sự bị lòng tham che mờ lý trí nhưng luôn có một ít người như vậy, vẫn kiên trì với quy củ chính đạo giang hồ.

Hiệp khách là như vậy nhưng rất nhiều môn phái chính đạo lại...

"Liễu Diệp bang ta chắc chắn không làm" Kỳ Liễu Diệp lui về sau một bước, "Ta chẳng qua chỉ đi theo các ngươi xem náo nhiệt thôi, Khúc cung chủ, sinh ý vận chuyển hải ngoại của Liễu Diệp bang ta còn phải nhờ ngài chăm sóc ít nhiều"

Nếu lúc nào đó Tạ Tụ có thể luyện chế thêm đan dược định chế cho ông ta thì càng tốt.

Nhưng việc này không nói công khai được, về sau sẽ nói trong âm thầm.

"Phù Dương sơn ta.... Thôi. Khúc cung chủ, bây giờ ngài đã là tông sư, "Bất Động tâm pháp" kia mong ngài trả lại, tấm bản đồ này chúng ta từ bỏ" Phù Dương sơn chủ dù sao cũng là lão nhân thành tinh rồi, ông chẳng thể so với bang chủ Liễu Diệp bang, có thể luồn lách không bận tâm gì nhưng ít nhiều vẫn phải cho một bậc thang.

"Ngày mai sẽ đưa qua" Khúc Cửu Nhất thuận miệng nói.

Dù sao y cũng chẳng dùng được.

"Thương Hải bang ta cũng chẳng góp vui này nữa!" Hải Trường Khoát trầm giọng nói, "Chỉ là Cố Thiếu Bình là đệ tử của ta, quanh năm suốt tháng có mấy ngày mong được cung chủ cho hắn về, thỉnh thoảng ôn chuyện với đệ tử trong bang ta"

"Điều này khi về ta sẽ thương lượng với Vô Song một chút"

Cùng với sự rời đi của một số môn phái, số lượng người đứng cạnh vách đá nháy mắt đã ít hơn nhiều.

Nhưng càng nhiều người lựa chọn ở lại.

"Khúc Cửu Nhất, ngươi cũng chỉ có thể làm được như vậy, cớ gì phải giãy giụa nữa?" Ánh mắt Trịnh Trí Gia nhìn Khúc Cửu Nhất có thể nói là tán thưởng vô cùng.

Nếu đối phương không phải kẻ địch của mình, thực sự là một bằng hữu đáng để kết giao.

Bất kể như nào, có thể ở trong tình cảnh này để mấy môn phái vốn chiếm ưu thế ngoan ngoãn rời đi cũng là bản lĩnh của Khúc Cửu Nhất.

Nếu không có triều đình chặn ngang thì nói không chừng, về lâu về dài, Khúc Cửu Nhất thực sự có thể thu hết người giang hồ về dưới trướng của mình.

Người như vậy mà lại chẳng sinh tại hoàng gia?

Trịnh Trí Gia quay đầu nhìn Khúc Thu Thủy một cái, cảm thấy có hơi đáng tiếc. Nếu bà ta có thể ngủ một chút với bệ hạ...

Khụ.

Ý nghĩ này hơi đại nghịch bất đạo.

"Dừng ở đây đi" Tuyết Tiêu Tiêu đột nhiên rút kiếm ra chĩa về phía Khúc Cửu Nhất, "Người muốn đưa Tạ thần y tuẫn tình cùng sao? Với võ công của người, giao tấm bản đồ ra rồi rời đi cùng với Tạ thần y cũng chẳng phải chuyện khó gì"

"Tiêu Tiêu, ta chẳng ngờ người cuối cùng chĩa kiếm về ta sẽ là ngươi" Khúc Cửu Nhất đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài, "Thiên hạ này to lớn, Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo đều chẳng phải thứ ta muốn nhưng cố tình chúng lại dính líu tới ta. Cho dù bây giờ ta mang theo Tạ Tụ rời đi thì sau này ta cũng phải đối mặt với việc đuổi cùng giết tận. Chết sớm hay muộn chi bằng kết thúc hết mọi chuyện"

"Là trời xanh phụ ta!" Khúc Cửu Nhất bi phẫn, hét lên đầy bất cam.

Tạ Tụ cũng đỏ vành mắt theo.

"Tri Vân, huynh có bằng lòng không, dẫu là sống hay chết?" Khúc Cửu Nhất bình tĩnh nhìn Tạ Tụ.

"Em muốn làm cái gì cứ việc làm" Tạ Tụ mỉm cười trả lời.

"Được" Khúc Cửu Nhất quay đầu nhìn, "Vậy huynh và ta giết hết mấy người ra vẻ đạo mạo này trước!"

"Khúc Cửu Nhất, chết đi!"

Đương lúc Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đối mặt với nhau, trong không trung lập tức nhảy ra mấy bóng đen.

Phàm Tâm chợt động, lập tức chặn họ lại.

Đáng tiếc, vẫn để sót người hai người.

Hai bóng đen kia ban ngày cũng thấy được sự âm trầm, quanh người họ chỉ ngửi thấy một mùi rất khó ngửi, có những người nội lực không đủ ngất tại chỗ.

Khúc Cửu Nhất chặn lại đòn công bất thình lình nhưng Tạ Tụ chẳng may mắn như vậy, trực tiếp bị một chưởng của hắc y kia đẩy xuống dưới vực.

"Tạ Tụ..." Khúc Cửu Nhất kinh hồn táng đảm, hoảng hốt vô cùng.

Sau đó, người đã đẩy Tạ Tụ xuống vách núi kia lại quay lại đối phó với Khúc Cửu Nhất.

Hai đánh một.

Khúc Cửu Nhất lại đánh ngang tay không phân biệt cơ trên hay dưới với họ.

"Đại trưởng lão, nhị trưởng lão?" Trần Thủy ở bên cạnh gần như ngây cả người, hắn chẳng rõ vì sao hai lão nhân đang an hưởng tuổi già của Hồng Liên đạo lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Khúc Cửu Nhất là nhi tử của ta, mong hai vị trưởng lão thủ hạ lưu tình!" Trần Thủy hét lên.

"Xin lỗi, đệ đệ tốt của ta, bây giờ ngươi chẳng còn là thiếu chủ Hồng Liên đạo nữa" Một nam tử hắc y khác yên lặng đi ra từ một bên.

Đúng là người trước đó Trần Thủy mượn tay để kéo Khúc Thu Thủy ra ngoài, cũng thành công đưa Khúc Thu Thủy ra khỏi Cực Lạc sơn trang, Trần Huyền!

"Ngươi và Khúc Thu Thủy này gian díu với nhau, còn sinh ra đại họa lớn như Khúc Cửu Nhất, ngươi có nói gì thì vẫn để lại về nói với nghĩa phụ đi, nể mặt Khúc Cửu Nhất là nhi tử của ngươi, hai vị trưởng lão sẽ cho y chết toàn thây!"

"Tạ Tụ, các ngươi cút ngay" Đôi mắt Khúc Cửu Nhất đỏ bừng, trực tiếp chấn bay hai lão bất tử này, phi cả người tới vách núi.

"Tấm bản đồ các ngươi muốn, cho các ngươi!" Khúc Cửu Nhất trực tiếp lấy tấm bản đồ từ trong lòng ra ném lên trời.

Nhất thời, tất cả mọi người ở đây vươn tay về phía tấm bản đồ, ngay cả hai trưởng lão của Hồng Liên đạo cũng chẳng phải ngoại lệ.

"Ta thành quỷ cũng chẳng tha cho các ngươi!" Nói xong lời kịch cuối cùng, Khúc Cửu Nhất cũng thả người xuống vách núi.

"Không..." Trần Thủy nhào người qua muốn bắt lấy Khúc Cửu Nhất nhưng trước sau vẫn dừng ở bên rìa vách núi.

Dưới vực sâu.

Tạ Tụ ở trong sơn động, đang ăn mỹ thực được chuẩn bị sẵn, chậm rãi nhìn về phía Khúc Cửu Nhất.

"Có đã chưa em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.