Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 124



Toái Ngọc Cung một khi cố ý khoe ra thì ngay cả những thế gia tự xưng là vương công quý tộc trong kinh thành cũng phải cam bái hạ phong.

Ở trong cái lưới mỹ nhân như kinh thành, dẫu có là tì nữ phú hộ cũng là mỹ nhân thanh tú. Nhưng nếu so với nhóm quốc sắc thiên hương thực sự của Toái Ngọc Cung thì còn kém quá xa.

Không phải người kinh thành không đẹp mà là các nàng chẳng giống như đệ tử Toái Ngọc Cung, mặc cùng một bộ phục sức, trên mặt là sự tự tin và nụ cười rạng rỡ, tiêu sái cưỡi một con ngựa trắng đẹp đẽ, lại từng người một đi qua trước mặt ngươi.

Trong kinh thành, khuê tú nhã nhặn lịch sự có thừa nhưng chưa từng có ai tươi tắn linh động như vậy cả.

Một hàng dài mỹ nhân Toái Ngọc Cung cưỡi ngựa như vậy không biết đã khiến bao nhiêu vương tôn công tử tương tư đây? Tuy vậy việc này để sau lại nói, tạm thời chưa đề cập tới.

Ngày hôm qua, Khúc Cửu Nhất đã mời bà mối khắp kinh thành tới cầu thân với Tạ gia, hôm nay mang theo một đoàn mỹ nhân và sính lễ dài gần cả con phố đi về Tạ gia, hệt như sợ người Tạ gia không nhìn thấy vậy.

Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là Tạ gia, dù có là nội viện hoàng cung cũng nghe được động tĩnh này.

Tạ gia rốt cuộc sẽ ứng đối như nào?

Trong lén lút, số lượng người hóng hớt chợt tăng lên.

Tạ Hợp ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, trái phải là thê nhi, thúc bá, tử tôn không hề thiếu ai, gần như ngồi chật cả một đại sảnh, số người này chỉ nhiều chứ chẳng ít hơn số bà mối tới hôm qua.

Còn về Tạ Tụ, lại yên tĩnh ngồi ở cửa đại sảnh, đôi mắt chuyên chú nhìn ra ngoài, bộ dáng ấy thực sự là...

Tạ Hợp chưa từng cảm thấy rằng nhi tử của lúc này là do ông ta nuôi lớn.

Cho dù là vóc...

Tạ Hợp quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Anh ngồi phía sau phu nhân mình, lại nghĩ tới Tạ Anh khuyên mình nên nghe theo lời của nhi tức* như Khúc Cửu Nhất, cúi đầu thật sâu.

*Con rể

Thực ra, nữ nhi cũng phí công nuôi rồi.

"Nhị ca à. Hôn sự ở đây đều do phụ mẫu làm chủ, việc nhỏ như này không cần làm ra trận thế lớn như vậy" Người nói là ca ca của Tạ Hợp, cũng là đại bá của Tạ Tụ. Tuy vậy, vị đại bá này lại chẳng thắng nổi Tạ Hợp, đặc biệt là đại bá sinh tận bảy, tám đứa nhi tử, đều bị vầng hào quang của Tạ Tụ đoạt mất, cảm tình đương nhiên chẳng tốt được.

Tạ Hợp vốn chẳng muốn mời hắn ai ngờ người ta chẳng cần mời cũng tự tới.

Không mời mà tới chẳng phải khách có ý tốt gì, bây giờ còn muốn chỉ dâu mắng hòe, thực sự khiến người khác chán ghét.

"Ài, đúng đấy đại ca. Đây đích thực là chuyện riêng của Tri Vân, không ngờ chư vị thúc bá trưởng bối lại nể mặt như vậy, vừa nghe tới chuyện hôn sư của nó là tất cả đều tới, nghe nói tộc trưởng lát nữa cũng sẽ qua, khiến lão nhân gia đại giá cũng ngại quá" Tạ Hợp lén lút khoe mấy câu.

Vừa nghe thấy tộc trưởng cũng tới vì việc nhỏ này, sắc mặt của đại bá Tạ gia tái mét.

Tộc trưởng bọn họ nói một không hai, uy vọng trong tộc rất cao. Trước kia, ông cũng là người yêu thương Tạ Tụ nhất, chỉ là sau đó Tạ Tụ lại chẳng muốn làm tộc trưởng mà lại chọn lưu lạc giang hồ khiến tộc trưởng rất đau lòng. Không ngờ bây giờ ông lại tới nữa?

Chẳng lẽ tộc trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định với Tạ Tụ, vẫn muốn hắn đảm đương vị trí tộc trưởng tương lai của Tạ gia?

Nhất thời, người ngồi ở đây nghĩ rất nhiều.

"Đại ca nói đùa rồi, Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung vang danh thiên hạ, cũng chẳng phải người thường gì" Một người khác của Tạ gia cười cười, nói chẳng khách khí như vậy, "Nếu người ta coi trọng con của đại ca, chỉ e ngài đã sớm khua chiêng gõ trống đưa người qua rồi"

Giả vờ cái gì chả biết?

Bây giờ ai không biết Toái Ngọc Cung phú khả địch quốc. Hơn nữa, Khúc Cửu Nhất còn là nhân vật tông sư có võ công đệ nhất thiên hạ mà? Thế gia như bọn họ chẳng lẽ còn không biết rõ nhân vật cấp tông sư khó có cỡ nào à? Huống chi còn là tông sư trẻ tuổi như vậy, có quyền uy như vậy!

Nói một câu không lễ phép thì là dẫu bây giờ Khúc Cửu Nhất có muốn cưới công chúa, sợ rằng bệ hạ cũng sẽ đồng ý ngay và luôn.

Chỉ riêng Tiêu Dao hoàn và Long Phượng hoàn của Toái Ngọc Cung đã là nguồn tài phú cuồn cuộn rồi, ai nhìn mà không đỏ mắt? Có được bí phương như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Toái Ngọc Cung có thể sánh được với sản nghiệp mà các thế gia tích lũy mấy trăm năm mới có, nếu tiếp tục để y phát triển tiếp, sẽ có dáng vẻ gì?

À.

Điều kiện hấp dẫn như thế thì dẫu đắp một nhi tử vào hay cả nhà vào cũng có rất nhiều người muốn chia một chén canh này!

Mắt thấy đám người này sắp cãi nhau tới nơi, Tạ Hợp cũng lười quản.

"Tộc trưởng gia gia tới" Tạ Tụ vẫn chẳng nói gì, mãi cho tới khi hắn thấy được lão nhân chống quải trượng đã từng vô cùng chăm sóc hắn được người khác nâng tới, vội vàng tới đón.

"Tộc trưởng"

"Tộc trưởng, sao ngài lại tự tới rồi?"

"Mau đón ngài"

...

Thấy tộc trưởng đã tới, trong sảnh nháy mắt lại khôi phục bộ dáng hòa thuận vui vẻ, huynh đệ tình thâm, nào còn thấy mùi thuốc súng nữa?

Diễn kịch và ngụy trang đều đã khắc vào xương cốt của đám thế gia này, vốn chẳng cần bỏ sức ra học.

"Dẫu là Tri Vân hay Khúc Cửu Nhất, đều phải tới một chuyến" Tộc trưởng được nâng lên ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt sáng trong, "Toái Ngọc Cung chẳng phải thế lực nhỏ gì"

Nếu Toái Ngọc Cung thực sự là môn phái bình thường, sao bọn họ có thể tới nơi này được?

"Lão gia, bọn họ tới!"

Đại khái là thật sự chọn đúng thời điểm, tộc trưởng vừa ngồi xuống thì Khúc Cửu Nhất đã dẫn theo đội ngũ phía sau tới rồi.

"Để họ tiến vào" Tộc trưởng nói.

Khúc Cửu Nhất mặc xiêm y đỏ thẫm, các đệ tử mỹ nhân ăn mặc trang điểm tỉ mỉ hệt như chúng tinh phủng nguyệt, chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.

Nhiều mỹ nhân như vậy mà cũng chẳng át đi hào quang của Khúc Cửu Nhất, ngược lại, một khắc khi y xuất hiện, bao nhiêu mỹ nhân bên người y cũng lại thành khung cảnh.

Khí thế này không phải thứ mà người thường có được!

Trước mặt y, những đám công tử thế gia bình thường cao cao tại thượng hệt như vừa rỗng não vừa lùn tịt, như chuột gặp mèo, trong lòng bất giác thấy sợ hãi. Dẫu họ có muốn bày ra dáng vẻ không kiêu không nịnh nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến họ lui về sau.

Đôi mắt của tộc trưởng tức thì sắc bén hơn nhiều.

Khúc Cửu Nhất này, khí thế cường đại!

Khi tộc trưởng Tạ gia còn trẻ từng gặp được hoàng đế khai quốc một lần, khi ấy bệ hạ vào Trung Nguyên, trở thành vua của thiên hạ này, đương lúc phong quang nhất, sự cường đại về khí thế đủ để đám anh hùng hào kiệt kia thấp hèn cúi thấp cái đầu luôn ngẩng cao của mình.

Ấy mới là biểu tượng của một con người kiệt xuất!

Không ngờ rằng, bây giờ trên người của người Toái Ngọc Cung, ông lại nhận ra được thứ giống như vậy?

Nếu đối phương lúc nào đó chẳng muốn ở trên giang hồ nữa, với lực hiệu triệu của Toái Ngọc Cung trên giang hồ, với võ công độc bộ thiên hạ của y, còn cả tài phú khổng lồ có thể phú khả địch quốc kia, chỉ sợ khơi mào chiến tranh cũng chẳng phải việc gì khó.

Người như vậy mà lại ở trên giang hồ sao?

Nhất thời, tộc trưởng Tạ gia thấy có hơi may mắn.

Nếu y sinh ở hoàng gia, đám thế gia bọn họ e rằng không phải bị nhổ tận gốc rồi còn phải mang ơn đội nghĩa với người ta sao?

"Tại hạ Khúc Cửu Nhất, bái kiến chư vị" Khúc Cửu Nhất hơi ôm quyền, hành lễ cho có là được.

Những người này sợ rằng chẳng chịu nổi đại lễ của y đâu.

Hơn nữa, cũng chẳng phải người quan trọng gì.

Sau khi Khúc Cửu Nhất tiến vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Tụ bên cạnh.

Tuy rằng đêm qua mới gặp nhưng ban đêm và ban ngày nhìn người là hai chuyện khác nhau. Trước đó còn chưa thấy gì, bây giờ mới phát hiện, sau khi Tạ Tụ về rồi có hơi gầy.

"Huynh gầy rồi" Nghĩ như vậy, Khúc Cửu Nhất liền nói ra miệng, "Ài, huynh vẫn nên ăn nhiều một chút"

"Nếu ăn chung với em thì có thể sẽ nhiều hơn" Tạ Tụ hơi bất ngờ, dù sao bây giờ còn đang ở trước mặt ở nhiều thân thích như vậy, mẫu thân nhà mình còn đang nhìn mình kia kìa.

"Vị này là mẫu thân của Tạ trưởng lão sao?" Thanh La và Hồng Tiêu mỗi người ôm một hộp, trực tiếp đi về phía Tạ phu nhân đang ngồi, "Đây là lễ vật cung chúng ta chuẩn bị cho ngài, ngài quả thực là mỹ mạo động lòng người, nếu ngài không chê, có thể xưng hô với ngài là Cố tỷ tỷ không?

Câu nói này gần như thực sự không hề hàm chứa kỹ thuật nói chuyện gì ở đây cả.

Nhưng Thanh La và Hồng Tiêu, một người yêu kiều, một người lạnh lùng, đều là cô nương xinh đẹp hàng đầu, khi khen ngợi người khác đương nhiên cũng để sự chân thành đong đầy trong mắt, cho dù là người có ý chí sắt đá cũng chẳng cự tuyệt được.

Hơn nữa, các nàng không gọi là Tạ phu nhân mà là Cố thị.

"Đâu cùng lứa với các con đâu, gọi tỷ tỷ không hợp, gọi dì Cố đi" Cố thị cười ôn nhu, "Nhưng thực ra ta bằng lòng muốn có được những nhi nữ xinh đẹp như các con nha"

"Khụ, nương, con còn ở đây mà" Tạ Anh hơi ghen.

"A Anh muội muội, lễ vật của muội cũng đang để ở ngoài" Tạ Anh và Thanh La cung coi như người quen cũ.

Hồng Tiêu ở bên cạnh mở hộp lễ vật ra.

Vừa mở hộp ra liền thấy được khí lạnh ngập tràn, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được sự lạnh giá.

Bên trong có một đóa hoa sen được ướp lạnh.

"Thiên sơn tuyết liên?!" Một lão giả của Tạ gia vốn chỉ liếc mắt nhìn qua, kết quả giờ nhìn xong mắt cũng chẳng rời đi nổi.

Khúc Cửu Nhất vừa ra tay là thiên sơn tuyết liên?

Quá xa xỉ!

Dẫu có là cống phẩm cho bệ hạ, thiên sơn tuyết liên cũng hiếm thấy. Trước kia chỉ có mấy viên tục mệnh đan được làm từ thiên sơn tuyết liên được cống hiến, bây giờ còn là bảo vật trong cung đấy.

Một đóa thiên sơn tuyết liên hoàn chỉnh như vậy, Tạ gia chưa từng thấy qua đâu!

"Cửu Nhất, là em hái sao?" Tạ Tụ lập tức hiểu ra. Thiên sơn tuyết liên hẳn mới nở đã được Khúc Cửu Nhất hái xuống. Vì để đảm bảo nó còn tươi nên còn dùng nội lực đóng băng nó, một đường ngàn dặm xa xôi đưa tới đây.

"Trước kia không phải huynh muốn có sao?" Khúc Cửu Nhất khá hiểu sở thích của Tạ Tụ, "Cho nên hái tới đưa cho huynh. Nhụy hoa của thiên sơn tuyết liên cũng có thể giữ được trẻ trung, nên đưa cho mẫu thân huynh"

Cố thị khẽ cười, "Lễ vật này ta nhận, các con thực là có tâm rồi"

Này nào là đưa cho bà, rõ ràng là đưa cho Tạ Tụ.

Tạ Hợp thực ra rất muốn từ chối, lời còn chưa nói ra đã bị các thúc bá huynh đệ nhìn chằm chằm.

Đây là thiên sơn tuyết liên.

Là thần dược tới lúc mấu chốt có thể cứu mạng người!

Tuy rằng chẳng phải đưa cho họ, Thiên sơn tuyết liên này hẳn cũng sẽ đưa cho Tạ Tụ nhưng nếu họ được chia một viên thì sao? Sau này luôn có lúc bọn họ cầu xin người khác, ai sẽ từ chối một viên thần dược tục mệnh đưa tới cửa chứ?

Tạ Hợp cảm thấy nếu mình từ chối lễ vật này, chỉ e sẽ bị đám thúc bá vây đánh tại chỗ.

Chỉ có thể hậm hực ngậm miệng làm một người câm.

Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ, ý bảo những đệ tử khác đưa các lễ vật khác lên.

Những người ở đây gần như ai cũng có quà, thấy được rằng trước đó Toái Ngọc Cung từng điều tra qua.

Tộc trưởng Tạ gia cầm hộp của mình.

Lập tức đôi mắt già nua ánh lên ánh sáng lập lòe.

"Đây là ngọc bội của tổ tiên Tạ gia? Nó không phải rơi vào trong vách sâu vạn trượng rồi sao?" Tộc trưởng Tạ gia run rẩy lấy ngọc bội từ trong hộp ra, gần như rơi nước mắt.

Đây đã từng là vật mà tổ tiên Tạ gia yêu quý, cũng là một trong những ấn tín của gia tộc. Sau này trên đường tòng quân, vì tổ tiên hộ tống bệ hạ chạy thoát mà bất cẩn đánh rơi nó xuống vách núi. Sau có phái người đi hỏi thăm tin tức cũng chẳng tìm được, không ngờ lại thấy được ở đây?

"Nó rơi xuống một cái tổ chim đã bị bỏ hoang trên vách núi" Khúc Cửu Nhất thuận miệng nhấp một ngụm trà, "Nói ra cũng chỉ là một lần khinh công đi lên xuống mà thôi, tiện tay"

"Đối với Khúc cung chủ chỉ là tiện tay, đối với Tạ gia ta có ý nghĩa vô cùng lớn" Tộc trưởng Tạ gia thở dài, ánh mắt nhìn Khúc Cửu Nhất cũng nhu hòa hơn nhiều.

Tộc trưởng, ngài là người yêu thương Tri Vân nhất, đừng để bị một khối ngọc bội thu mua chứ.

Tạ Hợp điên cuồng rít gào trong lòng, cơ thể lại rất thành thật mở hộp của mình ra.

"Là bút tích của Họa Thánh?" Tạ Hợp mở cuộn tranh ra, mừng rỡ như điên, suýt chút nữa ngất ra đất.

Bút tích còn được bảo tồn của Họa Thánh quá ít, hơn nữa, hắn còn thích vung kiếm trên giang hồ, đám giang hồ đó nào biết được bức họa của hắn đáng quý ở đâu chứ? Vốn chẳng được lưu giữ nên được bảo tồn tới sau này cũng chỉ có ít ỏi mấy cuộn mà thôi.

Một bộ trân quý của Tạ Hợp cũng treo ở phòng ngủ của mình, ngày nào cũng ngắm nhìn. Thứ ông ta sưu tầm được là bút tích lúc còn trẻ của Họa Thánh, cũng chẳng tính là tốt nhất.

Bây giờ, Khúc Cửu Nhất đưa cho ông bản vạn năm của Họa Thánh.

"Tiền bối Họa Thánh từng tới nước khác, đây là thứ tìm được từ một tiểu quốc sa mạc" Khúc Cửu Nhất mỉm cười nói, "Không hiểu họa cho nên vẫn nên đưa nó cho người biết thưởng thức nó nhất"

Tạ Hợp không biết là phải nghị lực tới mức nào mới cuộn cuộn tranh lại bỏ vào hộp, "Không công không thụ lộc, thứ này quá trân quý, Khúc cung chủ vẫn nên cầm về đi"

Ông ta nói gì cũng là phụ thân của Tạ Tụ, ở trước mặt thê nhi thúc bá, chính mình ít nhiều cũng phải bày ra khí tiết thuộc về Tạ gia!

"Đây chỉ là một phần của sính lễ mà thôi" Khúc Cửu Nhất nhìn nét mặt của Tạ Hợp liền biết đây là lão già kiêu ngạo mười phần rồi.

Chậc, may mà Tạ thuần thuần không như vậy.

"Toái Ngọc Cung hẳn có thể tìm ra những bản tranh khác của tiền bối Họa Thánh, nghe nói tháng tám là sinh thần của Tạ thế thúc, tới lúc ấy sẽ đưa một bức nữa tới"

Gì cơ, vậy mà vẫn còn à?

Ý chí của Tạ Hợp sắp đổ rồi.

Ông ta liếc nhìn đám thúc bá, phát hiện dẫu là cùng thế hệ hay trưởng bối vãn bối đều ôm chặt lấy cái hộp không buông.

Bên trong toàn là thứ họ không thể từ chối được.

Dù sao Khúc Cửu Nhất cưới cũng chẳng phải nhi tử của bọn họ, bọn họ đương nhiên phải mừng rỡ nhận quà rồi!

Mắt của Tạ Hợp sắp trợn lên trời rồi.

Mấy bức họa đã mua chuộc được hắn? Mẹ nó, nhi tử quan trọng hơn!

"Nghe nói kinh thành trọng việc nhiều sính lễ, sính lễ càng nhiều chứng tỏ thành ý của thông gia càng nhiều" Khúc Cửu Nhất quét mắt nhìn người trong sảnh, cuối cùng dừng ở chỗ của tộc trưởng Tạ gia, "Cho nên, đơn giản chuẩn bị được khoảng 50 vạn bạc sính lễ, không biết đã đủ chưa?"

Bao... bao nhiêu cơ?

50 vạn?!

Nhóm người trẻ Tạ gia ngơ ra.

Bọn họ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đâu.

Cho dù các trưởng bối chết, họ được phân gia, được nhiều gia nghiệp cũng chỉ có dòng chính trong dòng chính mà thôi. Có thể có được con số này cũng chỉ có số ít người như đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Thân là con cháu thế gia mới biết rõ được uy lực của tiền bạc. Những người chưa từng để tiền tài ở trong lòng vừa nhìn là biết chưa bao giờ xử lý chuyện trong gia tộc, thường thường là những người đó cũng chẳng được gia tộc trọng dụng.

Hay là... Khúc cung chủ có để ý việc đổi người khác không ạ?

"Con cháu dòng chính Tạ gia, không luận về việc sính lễ nhiều hay ít" Tộc trưởng Tạ gia nhìn chằm chằm vào hai mắt của Khúc Cửu Nhất, chậm rãi nói, "Dẫu cho ngươi không đưa một văn tiền, nó hẳn cũng bằng lòng đi với ngươi"

"Đúng là như vậy nhưng nên cho thì vẫn phải cho" Khúc Cửu Nhất đương nhiên biết Tạ Tụ chẳng để bụng số tiền đó, dẫu sao trước đó y muốn chia tiền Tiêu Dao hoàn với huynh ấy, huynh ấy còn để hết ở chỗ mình đấy.

50 vạn cỏn con mà thoi, so với giá trị thực của Tạ Tụ vốn chẳng đáng nhắc tới.

Càng đừng nói người này còn là ý trung nhân của mình.

"Ta thấy bất cứ thứ gì đều kém so với Tạ Tụ, nếu chỉ một ít tiền tài của Toái Ngọc Cung là có thể đổi lấy sự thanh tịnh ở bên tai của huynh ấy, ta thấy cũng đủ rồi" Khúc Cửu Nhất nói như có ý chỉ, bắt người tay ngắn, những người này sau này đừng hòng nói chuyện thị phi sau lưng Tạ Tụ, "50 vạn vẫn chưa đủ cát tường lắm, cũng thêm một chút, lên đủ 99 vạn, ở với nhau thật lâu về sau mới là mong ước mỹ mãn với Tạ Tụ"

Sính lễ 99 vạn, còn cả mấy thứ này...

Mẹ nó...

Tạ Hợp thấy chân hơi mềm.

Cho dù là Tạ gia tích lũy trăm năm, gia nghiệp chỉ e cũng mới được trăm vạn.

Cùng với giá trị của tiền bạc, thu nhập một năm của quốc gia cũng chưa tới ngàn vạn.

Sắc mặt Tộc trưởng thay đổi, ánh mắt như muốn thiêu chết người.

Một khoản lớn như vậy?

Dẫu có cưới Hoàng Hậu về cũng chẳng cần nhiều như vậy!

Tạ Hợp gần như không dám nhìn Tạ Tụ.

Con à.

Không phải cha không thương con mà thực sự là y đưa quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.