Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 98: 98: Tìm Nào Tìm Nào Tìm Cha Thôi




Khúc Cửu Nhất lén đi theo sau Khúc Thu Thủy.
Tra mẫu không ổn.
Y lại nghĩ như vậy.
Thân là người giang hồ, dẫu có ung dung như nào, quan trọng nhất là phải đảm bảo võ công của mình chắc chắn phải đứng trong nhóm đầu trên giang hồ, lúc ấy mới có thể ung dung tiếp được.
Quả thực, trước kia ở trên giang hồ, Khúc Thu Thủy đứng số một số hai, không ai dám trêu chọc.

Nhưng bây giờ, trên giang hồ, chỉ riêng tông sư cũng có tới bốn, năm người.

Người ngày càng nhiều thì tông sư càng chẳng đáng giá tiền.
Khúc Thu Thủy luôn ở Cực Lạc sơn trang còn may, nói không chừng có thể duy trì được chút thứ đẳng cấp hão huyền này.

Kết quả, bà ta chẳng những ra ngoài mà võ công còn thụt lùi, đây mẹ nó quá xấu hổ.

Nếu là Khúc Thu Thủy của trước kia, e rằng đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của y.

Bây giờ, y đã tới gần như vậy rồi cũng chẳng bị phát hiện, có thể thấy được vấn đề mà Khúc Thu Thủy gặp phải không chỉ lớn bình thường thôi đâu.
Kỳ lạ.
Vẫn phải cẩn thận.
Nhỡ Khúc Thu Thủy chơi trò dụ địch vào ổ thì toi.

Dù sao bây giờ ngay cả Tạ thuần thuần cũng biết hố người, không chừng đầu óc của tra mẫu cũng sáng tỏ rồi.
Bây giờ Khúc Cửu Nhất không vội nên quyết định quan sát thêm ít lâu.
Nếu tra mẫu thực sự yếu đi, y cũng tuyệt đối chẳng khách sáo gì.
Khúc Cửu Nhất luôn núp trên mái nhà, hoàn hảo hòa thành một với bóng đêm.
Khúc Thu Thủy cũng chẳng biết bị làm sao, trời đẹp như vậy mà không gọi nam nhân tới lăn giường, lại yên tĩnh ở trong phòng đả tọa?
Không giống với bà ta.
Cũng chẳng biết đợi bao lâu, Khúc Cửu Nhất gần như ngủ quên mất thì cuối cùng y cũng nghe được một ít động tĩnh ở bên ngoài.
Ngoài phòng Khúc Thu Thủy có người.
Nghe hô hấp, võ công của người tới không tính quá cao, chẳng lẽ là tiểu nam sủng? Khúc Thu Thủy mới trốn nửa ngày đã không nhịn được?
Khúc Cửu Nhất nghiêm túc tự hỏi bản thân có cần học theo Tạ Tụ phong bế thị giác của mình hay không.
Y chẳng có sở thích rình xem, càng chẳng có sở thích nhìn tra mẫu nhà mình lăn giường với nam tử.

Khi còn nhỏ, y đã bị tấn công về mặt tinh thần quá nhiều lần rồi, không muốn thêm một lần nữa đâu.
Nhưng sau khi cửa phòng mở ra, Khúc Cửu Nhất thấy rõ được dáng người tới lại dại ra.
Đợi đã, sao lại là hắn?
.....................................................................
Phó sát chủ Lê Hoa sát, ngoài sát chủ ra là sát thủ xếp thứ hai.

So với sát chủ bỏ mặc mọi chuyện không lo thì hắn phụ trách tất cả mọi chuyện của Lê Hoa sát, lại giống với sát chủ thật hơn.
Người lúc trước chủ động dùng mười vạn lượng bạc để đổi lấy phần bản đồ với Toái Ngọc Cung đúng là hắn.
"Vì sao không thể là ta?" Lão nhị khẽ cười, trên mặt chẳng còn sự âm ngoan điềm đạm như lúc trước mà lại có hơi tiêu sái.
Thực ra tuổi hắn cũng chẳng lớn, nhìn cũng tầm 20 nhưng trước đó hắn ở Lê Hoa sát như một đại tổng quản lại khiến mọi người làm lơ tuổi tác của hắn.
"Sát chủ Lê Hoa sát đã chết, dựa theo quy củ, vốn là ta lên kế vị" Lão Nhị nắm chặt tay, chậm rãi lên lôi đài, ánh mắt nhìn lão Tam như nhìn một bằng hữu lâu ngày không gặp, "Thấy ngươi bình yên vô sự, ta yên tâm rồi"
Lão Tam nhìn gương mặt này của hắn, nhớ lại lúc trước hắn cũng cười như vậy rồi lừa mình uống rượu độc.

Độc dược chưa phát tác, hắn ta đã dẫn theo các sát thủ khác tới vây công mà vì nội lực của hắn tiêu hao quá nhanh dẫn tới việc độc tố lan ra toàn thân.


Nếu không phải hắn may mắn gặp được Khúc Cửu Nhất vừa đúng lúc ra ngoài cửa, thần y Tạ Tụ lại cách đó không xa thì chỉ e bây giờ cỏ trước mộ của hắn đã cao lắm rồi.
"Ta bình yên không có chuyện gì, ngươi hẳn phải tức giận mới đúng" Lão Tam tùy tay xoay kiếm, kiếm pháp lại thay đổi.
Đối phó với sát thủ bình thường của Lê Hoa sát còn được, hắn dùng võ công của Lê Hoa sát là đủ rồi.

Nhưng khi đối mặt với lão Nhị, hắn đương nhiên không thể dùng võ công mà đối phương quen thuộc.
Lê Hoa sát từ trước tới nay đều là tôn thờ kẻ mạnh.

Lão Nhị có thể xếp hạng hai, thậm chí còn có thể giết được sát chủ chứng tỏ võ công của hắn tuyệt đối không yếu.

Lúc trước khi giết hắn, tuy lão Nhị không để lộ quá nhiều võ công nhưng lão Tam biết đối phương tuyệt đối là cường địch.
"Có gì mà phải tức giận? Lập trường của chúng ta vốn dĩ đã khác nhau?" Lão Nhị phủ nhận, "Nếu ta thực sự tức giận, vậy điều mà ta tức giận cũng nên là lúc ngươi cự tuyệt lời mời của ta, ta cho rằng ngươi chỉ là một con sói cô độc.

Nhưng không ngờ có một ngày, con sói cô độc như ngươi lại ngoan ngoãn chui vào cái lồng sắt của Toái Ngọc Cung"
Thế lực đối nghịch với Hồng Liên đạo, cũng có uy hiếp lớn nhất là Toái Ngọc Cung.
Bây giờ, hắn mượn đại hội võ lâm này để đối phó với sát thủ Lê Hoa sát là có thể thấy được hắn nghiêng về bên nào.
"Đừng nhiều lời" Ánh mắt lão Tam trở nên nghiêm túc, "Thù của lúc trước, chắc chắn phải có một cái kết"
"Cũng tốt" Lão Nhị gật đầu, "Để ta nhìn xem, ngươi ở Toái Ngọc Cung có thể tiến bộ tới mức nào?"
Khi lão Nhị nói chuyện, sát khí của hắn phiêu dạt trong không trung, thấy được mà chẳng cảm nhận được khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Đối với sát thủ, sát khí vốn là vũ khí mạnh mẽ nhất của bọn họ nhưng ở chỗ của lão Nhị, sát khí lại nhạt quá mức.
Đây tuyệt đối không phải vì võ công hắn không được mà ngược lại, Khúc Cửu Nhất đã từng chỉ điểm cho lão Tam, "Cũng không phải cứ phóng hết sát khí ra sẽ là mạnh nhất.

Chừng nào ngươi có thể thu sát khí về tới mức gần như bằng không thì tới lúc ấy ngươi mới có tư cách chạm tới tông sư"
Lão Tam dùng kiếm pháp mà Khúc Cửu Nhất dạy theo bản năng.
Kiếm hắn ra như chớp, thân kiếm đột nhiên được rót nội lực, nhất thời tản mát từng đợt khí trắng nhàn nhạt.
Dưới đài, một trận tiếng hít vào vang lên.
"Phóng kiếm khí ra ngoài?" Chưởng môn kiếm phái Trường Phong nhịn không được, vươn cổ ra, gắt gao nhìn chằm chằm lão Tam ở trên đài.
Nếu không phải lúc này còn đang luận võ, nói không chừng chưởng môn kiếm phái Trường Phong sẽ tiến lên cướp lão Tam về.
Người trong giang hồ đều biết, chưởng môn kiếm phái Trường Phong là một kiếm si, ngộ giác của hắn ở mặt kiếm thuật cũng khá cao.

Chỉ tiếc, những nhóm nhân tài xuất hiện trên giang hồ bao gồm cả Khúc Cửu Nhất đã thành tông sư không ai chuyên tâm với kiếm pháp.
Bây giờ, nhìn thấy lão Tam trên đài tuổi còn trẻ đã có thể có được kiếm thuật tinh diệu như vậy, ông ta đương nhiên thấy thứ mình thích là thèm.

Có thể đạt tới cảnh giới này mới có thể được xưng là cao thủ dùng kiếm.
"Không tệ" Lão Nhị khẽ gật đầu, "Cho dù tư chất ngươi phi phàm nhưng có thể tiến bộ nhiều như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thấy được Toái Ngọc Cung cũng hết lòng với ngươi"
Bảo kiếm trong tay lão Tam kết ra những kiếm ảnh mảnh nhỏ vô cùng.
Kiếm ảnh như lưới giăng, không đường để trốn.
Cùng với thân ảnh của lão Tam, kiếm quang như hoa rơi trong gió, ngươi vĩnh viễn chẳng thể biết được khi nào nó sẽ rơi xuống, nó sẽ rơi xuống chỗ nào?
Khóe miệng lão Nhị hơi nhếch lên, trong khoảnh khắc lão Tam xông tới.
Hắn xoay người.
Ngón tay kẹp khẽ khàng.
Hai ngón tay ấy như núi lớn, khó mà lay động được.
Kiếm trong tay lão Tam như bị hút sâu vào vùng bùn lầy, muốn lấy ra lại bất lực.
"Võ công của ngươi cũng được, chỉ là ngươi coi khinh ta rồi" Lão Nhị hơi dùng sức, nội lực hắn như sóng lớn cuồn cuộn, bây giờ đều rót hết vào chiếc kiếm trông như một miệng giếng nhỏ này.
Miệng giếng sao chứa nổi biển to sóng lớn.
Kiếm trong trong tay lão Tam chợt nứt gãy.

Ngay sau đó, thân kiếm vỡ tan tành, vô số mũi kiếm "phanh" một tiếng bay ra, hướng về người giang hồ ở bốn phía.
Sắc mặt Phù Dương sơn chủ trầm xuống, cả người như kiếm nhỏ lao vút ra.
Áo khoác trên người ông là một món vũ khí tiện tay có được bây giờ lại trở nên linh hoạt vô cùng trong tay ông.
Khi những mảnh kiếm nhỏ bay tới trước mắt người xem, ông đã dùng áo khoác đón lấy toàn bộ mảnh kiếm vỡ, không hể để sót bất cứ mảnh nào.
Phù Dương sơn chủ mở áo khoác ra, bên trong đều là mảnh kiếm đã nứt, lãnh đạm nói, "Các hạ đã tới cảnh giới tông sư còn bắt nạt một vãn bối như vậy.

Luận võ không phải so như vậy"
Không nói còn hay.
Một lời của Phù Dương sơn chủ để lộ thực lực chân chính của lão Nhị, người xem phía dưới không dám tin.
Lại một tông sư nữa!
Trước đó có Y Nguyên Thập Nhất Lang, bây giờ sát chủ Lê Hoa sát không biết thật hay giả này lại là một tông sư?
Khi nào thì tông sư cứ như cải trắng bên đường chẳng đáng giá tiền như vậy?
Nếu Khúc Cửu Nhất thật đang ở đây thì chắc chắn sẽ cười nhạo mấy người này thiếu hiểu biết.

Ờ, thế giới võ hiệp chính là như vậy đấy.

Tới giai đoạn trung hậu kỳ, những cao thủ ở giai đoạn đầu chẳng đáng giá tí nào, chết còn đơn giản hơn cả pháo hôi.
"Ngươi...!Khi nào mà..." Lão Tam là người khó tiếp nhận nhất.

Hắn nhớ rõ ràng khi lão nhị vây công chặn giết hắn, võ công cũng chẳng mạnh hơn hắn là bao.

Hắn cho rằng chính mình ở Toái Ngọc Cung có được sự tiến bộ lớn tới mức xưa nay chưa từng có nhưng hắn lại chẳng hiểu được sao lão Nhị lại có thể tiến bộ nhanh hơn cả hắn được?
"Lão Tam, kiếm ngươi trì độn hơn rồi" Lão Nhị như hiểu ra được sự nghi hoặc của lão Tam, hắn cũng chẳng keo kiệt cho lão Tam một lời giải đáp.
"Ngươi xem, ta chỉ dùng lực nhẹ một chút, nó vỡ vụn ngay, hệt như cuộc sống bây giờ của ngươi vậy" Ánh mắt lão Nhị nhìn lão Tam tràn ngập thương hại, "Một khi sát thủ trở nên an nhàn thì cách cái chết cũng chẳng xa.

Dẫu bây giờ sát khí ngươi có sung túc bao nhiêu, tiến bộ nhanh bao nhiêu, khi ngươi rời khỏi cái nghề này rồi chẳng khác nào giết chết ngươi của quá khứ.

Thật đáng tiếc, ta vốn cho rằng ta có thể thấy được một lão Tam càng xuất sắc hơn nhưng ngươi của bây giờ thực sự khiến ta quá thất vọng"
"Khi ấy, khi ta giết sát chủ cũng chưa từng thất vọng như vậy" Lão Nhị thở dài, "Ngươi nhìn ngươi của bây giờ xem, mặc thành cái dạng này, ngay cả chút tôn nghiêm cơ bản nhất cũng chẳng có.

Ngươi đã từ con sói cô độc trở thành con chó nhỏ nuôi trong nhà, không bao giờ là lão Tam của trước kia nữa"
Ánh mắt lão Tam chợt mông lung.
Là hắn, yếu đi?
"Mẹ nó nhà ngươi đánh rắm" Tuyết Tiêu Tiêu thấy không biết có một người nhảy từ đâu ra dẫn dụ lão Tam, lập tức nhịn không nổi.
Nàng cầm kiếm, bay lên đài, tiện tay ném cho lão Tam một thanh tốt hơn.
"Ngươi ít nhiều cũng là tông sư, sao lại không có phong độ như vậy?" Tuyết Tiêu Tiêu nắm kiếm, lạnh lùng nhìn thẳng lão Nhị, "Ngươi hẳn là đi đường ngang ngõ tắt nào rồi.

Sao nào, làm sát thủ thì cao quý lắm sao? Nói cho cùng, sát thủ cũng chỉ là một cây đao mà thôi, sống cuộc sống giết người hoặc bị giết, ngày tháng như vậy chẳng lẽ là cuộc sống để con người sống à?"
Bàn về tẩy não, Khúc Cửu Nhất ở trên giang hồ nhận thứ hai không ai dám tranh thứ nhất.
Chút thủ đoạn này của lão Nhị, Tuyết Tiêu Tiêu chẳng để vào mắt.
Nhưng lão Tam lại quá đơn thuần, hơn nữa còn thua thảm, chỉ e đúng là sẽ bị hắn lay động.
Ờ.
Nam nhân, đều là sinh vật yếu ớt như vậy đấy.
"Luận võ lôi đài, hẳn nên lấy một chọi một.


Bây giờ ngươi lên là thừa nhận lão Tam thua" Lão Nhị thấy Tuyết Tiêu Tiêu, lại nhìn nhìn lão Tam, hiểu ra, "Ngươi vì nữ nhân này nên mới gia nhập Toái Ngọc Cung?"
"Lúc ấy mạng hắn như một sợi chỉ mỏng, nếu không có Toái Ngọc Cung ta ra tay cứu giúp, hắn sớm đã chết rồi" Tuyết Tiêu Tiêu chắn trước mắt lão Tam, thể hiện được đầy đủ khí khái Đại sư tỷ của Toái Ngọc Cung, "Ơn cứu mạng, dẫu có lấy thân báo đáp thì có gì không đúng? Nếu ân tình lớn như vậy cũng chẳng đủ để hắn gia nhập Toái Ngọc Cung thì Lê Hoa sát các ngươi lấy cái gì ra để nói hắn phải ở lại bán mạng cho các ngươi?"
"Tiểu nha đầu ngươi lanh miệng lắm"
"Thua là thua, thắng là thắng.

Lão Tam thua là do kỹ thuật của hắn không bằng người, cũng chẳng phải vì hắn làm sát thủ hay không?" Tuyết Tiêu Tiêu phản bác, "Nếu nói như ngươi, những sát thủ đó nên làm sát thủ tới bảy, tám chục tuổi.

À, làm cái nghề này ít ai sống được tới ngần ấy tuổi"
"Lê Hoa sát các ngươi cũng thú vị thật đấy, ngươi mạo phạm bề trên, giết chết sát chủ nhưng với tài năng của ngươi, ngươi cũng có thể làm sát chủ một cách quang minh chính đại, cố tình ngươi lại muốn ngụy trang.

Ngươi rõ ràng ở cảnh giới tông sư, có thể tiếu ngạo giang hồ này lại muốn giả vờ như mình chẳng khác gì một người bình thường.

Ai biết sẽ khen ngài một câu chín chắn, không biết còn tưởng rằng ngài già rồi không minh mẫn nữa!"
Tuyết Tiêu Tiêu có thể được Khúc Cửu Nhất coi trọng, sự lợi hại của nàng cũng đâu chỉ có tài ăn nói.
Cho dù đối mặt với một tông sư, đối mặt với áp lực như vậy, nàng cũng có thể không hề luống cuồng, bày ra toàn bộ phong thái thuộc về đệ tử Toái Ngọc Cung.
"Đại sư tỷ nói rất đúng!"
"Đại sư tỷ là tuyệt nhất"
"Đại sư tỷ, muội thích tỷ nhất!"
...
Các đệ tử Toái Ngọc Cung đồng loạt tạo nền cho Tuyết Tiêu Tiêu, nhất thời, đại hội võ lâm nháy mắt đã được bao trùm bởi tiếng nói cười của vô số nữ tử.
Lão Tam như phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Tuyết Tiêu Tiêu che trước mặt mình, lại như nhớ tới lúc ở Vô Lượng sơn trang, nữ tử trước mắt này cũng là một mình giữ cửa ải, vạn người khó vào, một người một kiếm chặn được thiên binh vạn mã.
"Đứng ngây ra làm gì, cầm kiếm lên cho ta" Tuyết Tiêu Tiêu quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn lão Tam, "Chàng quên rằng trước đó, khi cung chủ dạy kiếm pháp cho chàng là để chàng đơn đả độc đấu sao? Chàng không phải còn có ta sao?"
Ngay sau đó, Tuyết Tiêu Tiêu lại nhìn về phía lão Nhị, "Ngài là tông sư, về lý, hai người chúng ta hẳn nên hành lễ vãn bối với ngài.

Nhưng hai người chúng ta đã là phu thê, có câu phu thê đồng tâm.

Chúng ta cũng có một bộ kiếm pháp, muốn được thỉnh giáo một hai với tông sư ngài.

Với lòng dạ và khí độ của ngài, chắc sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu hèn mọn này của tiểu nữ tử"
Lời này của Tuyết Tiêu Tiêu gần như khiến người khác không thể từ chối được.
Lão Nhị thấy hơi tức cười, "Chỉ mong võ công của ngươi cũng phải lanh lợi như mồm mép của ngươi mới được"
"Điều này thì không cần ngài nhọc lòng"
Tuyết Tiêu Tiêu chẳng hề để ý tới lời châm chọc này của lão Nhị.
"Thiếu chủ, Tuyết Tiêu Tiêu này cũng là nhân vật trọng yếu của Toái Ngọc Cung, lúc này nếu có thể diệt trừ cả nàng ta và lão Tam, vậy..." Một tâm phúc cẩn thận tới trước mặt Trần Thủy đề nghị.
Trần Thủy quay đầu, nhìn qua tâm phúc nọ, trong mắt lại có một tia không vui, "Ngươi cũng biết, võ công ta chẳng kém so với Khúc Cửu Nhất, kinh nghiệm thủ đoạn của ta cũng phong phú hơn cả hắn, của cải Hồng Liên đạo ta cũng dồi dào hơn cả Toái Ngọc Cung.

Nhưng vì sao Khúc Cửu Nhất có thể chèn ép ta ở nhiều mắt, thậm chí còn qua mặt ta?"
"Thiếu chủ, ngài anh minh thần võ, điều này..."
"Vì y chẳng có thuộc hạ phế vật như ta!" Trần Thủy lạnh lùng nói, "Nếu trong tay ta có nhiều thêm mấy thuộc hạ như Tuyết Tiêu Tiêu, Hồng Liên đạo ta sao phải lo đại sự không thành?"
Lão Nhị thân là tông sư mà xét về khí độ đã thua đâu chỉ một cấp.
Cho dù kế tiếp tỷ thí có thắng thì cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Một bước sai, thua hết cả bàn cờ.
Dẫu cho Khúc Cửu Nhất Toái Ngọc Cung chẳng ở đây nhưng một tay y dạy ra được một người như vậy, vẫn có thể tiến lui có chừng mực như cũ.
Sao hắn không có thuộc hạ như vậy?
Trần Thủy rơi vào trầm tư.
...........................................
Khúc Cửu Nhất sao cũng chẳng ngờ được, đêm hôm khuya khoắt*, người tới phòng của Khúc Thu Thủy lại chẳng phải thiếu chủ Trần Thủy của Hồng Liên đạo, chẳng phải nam sủng của bà ta mà lại là Tôn An tam bất cứu.
*Mô Phật, đừng chửi edit, t đã check bản raw vì nghĩ rằng hình như sai vl sai, mới đang sáng mà khuya cái mọe gì nhưng ở trên thấy người ta oánh nhau như kia, cũng thấy có nói đại hội sắp tới hồi kết nên nó chắc tầm tối rồi nhé
Gì cơ?
Chẳng lẽ Tôn An cũng lén ra khỏi đại hội võ lâm?
Hay là nói hắn cũng nghĩ giống như y, chơi kim thiền thoát xác?!
Khúc Cửu Nhất ý thức được, mình có thể câu được con cá lớn rồi.
Lại nói tiếp, tuổi tác của Tôn An chỉ e còn nhỏ hơn Khúc Thu Thủy.

Nhưng nhìn qua thì hắn gần như có thể làm phụ thân của Khúc Thu Thủy rồi.
Nhưng với nhãn lực nhìn mỹ nhân từ nhỏ của Khúc Cửu Nhất, y có thể xác định được, cho dù khi còn trẻ, chỉ e tư sắc của Tôn An cũng chỉ có thể đứng ở tầm trung, sợ là chẳng lọt được vào mắt của Khúc Thu Thủy.
Như vậy, quan hệ giữa bọn họ hẳn sẽ có ý vị sâu xa rồi.
"Thu Thủy, nàng không thể tùy tiện dùng nội lực được, mau để ta nhìn xem" Tôn An vừa vào cửa đã thấy Khúc Thu Thủy đang đả tọa, lập tức sợ hãi.
"Rốt cuộc thì khi nào ta mới có thể khôi phục được?" Khúc Thu Thủy nhìn thấy Tôn An, trong mắt nhanh chóng hiện lên sự chán ghét nhưng rất mau đã đè nó xuống.
"Trước đó, vì nàng cứng rắn phá trận đã gia tăng nội lực, "Thiên Ngọc bảo điển" phản phệ lại cơ thể, khôi phục được không hề đơn giản" Tôn An bắt mạch cho Khúc Thu Thủy xong, trên mặt đỡ đi vài phần lo sợ, " "Thiên Ngọc bảo điển" của Toái Ngọc Cung quá kỳ diệu, nàng muốn khôi phục hoàn toàn chỉ e phải hấp thụ công lực của người cũng tu luyện "Thiên Ngọc bảo điển" mới được"
"Vậy chỉ còn có nghiệt tử kia của ta.

Những người khác tu hành võ công đều bị thiếu" Khúc Thu Thủy hơi nắm chặt tay, "Chỉ là bây giờ nó sắp tới Đỉnh Phong, muốn hấp thụ công lực của nó nói dễ hơn là làm.

Ta thậm chí còn chẳng thể đấu chính diện với nó, nếu không, trong khoảng thời gian ngắn còn được, về lâu dài nó ắt sẽ phát hiện được ta có gì bất thường"
Ngại quá, đã phát hiện rồi.
Khúc Cửu Nhất có thể âm thầm sướng điên rồi.
Loại cảm giác mình còn chưa làm gì đối phương đã tự ngã xuống thực sự là...
Quá sung sướng!
"Muốn hấp thụ được nội lực của Khúc Cửu Nhất phải mưu tính từ từ.

Hơn nữa, nàng cũng phải cẩn thận, đừng để bị nó hấp thụ ngược lại" Tôn An lấy ngâm châm ra, thử làm dịu lại nội lực đang tán loạn trong cơ thể của Khúc Thu Thủy, "Nhưng cũng phải nói tiếp, ta nghe nói nàng đã bắt được Tạ Tụ, nàng định xử trí như nào?"
"Sao nào, ngươi ghen tị?" Khúc Thu Thủy hỏi ngược lại, "Ngươi hẳn sớm đã biết, ta vốn chính là người như vậy"
"Nếu ta ghen, chỉ e sớm đã tức chết rồi" Tôn An ăn nói cẩn thận hơn, "Nếu ta chẳng có y thuật này, nàng hẳn sẽ chẳng nhìn ta lấy một lần"
À há.
Tới rồi, tình tiết thường có trong tiểu thuyết võ hiệp.
Nữ ma đầu cao ngạo và lốp xe dự phòng hèn mọn của nàng ấy.
Khúc Cửu Nhất tấm tắc nói lạ quá.
Tra mẫu được lắm, một mình bà ấy là một quyển nữ tôn hành tẩu luôn.
Đừng hỏi Khúc Cửu Nhất vì sao biết được thứ như nữ tôn, hỏi thì do năm ấy niên thiếu vô tri, bị lừa bởi cái vỏ của quyển võ hiệp.
"Ngươi biết là được" Khúc Thu Thủy có hơi khinh thường rút tay về, "Bên cạnh ngươi, Tạ Quyện kia cũng tới lúc để dùng rồi.

Chỉ e nghiệt tử ta rất mau sẽ phát hiện Tạ Tụ không thấy đâu nữa, đến lúc ấy, ngươi đưa Tạ Quyện về thế vào chỗ Tạ Tụ"
"Tuy rằng hắn giống tới chín phần với Tạ Tụ nhưng chỉ e chẳng lừa nổi Khúc Cửu Nhất" Tôn An không quá đồng ý.
"Nếu sống mà đưa về, Khúc Cửu Nhất đương nhiên sẽ phát hiện bất thường, nếu trọng thương thì sao?" Sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt Khúc Thu Thủy, "Nghiệt tử đó của ta nếu thực sự thích Tạ Tụ, nhìn thấy Tạ Tụ bị trọng thương sao sẽ lo lắng tới những chuyện khác? Cho dù sau này nó phát hiện ra, cũng là chuyện của sau này.

Tạ Quyện kia là độc nhân ngươi luyện chế, nếu Khúc Cửu Nhất ngày đêm ở chung với hắn, cho dù là tông sư cũng bị khí độc trên người hắn làm hại.

Tới lúc ấy đương nhiên là lúc ta ra tay"
Tôn An có hơi trầm mặc.
Hắn rõ ràng biết Khúc Thu Thủy đúng.
"Nàng chán ghét nó như vậy, vì sao trước đó còn phải sinh nó ra?" Tôn An nhịn hồi lâu, vẫn là nhịn không được hỏi thẳng ra thành câu, "Bên ngoài nàng có bao nhiêu nam nhân ta cũng chẳng để ý, ta biết nàng chẳng thực lòng với bọn họ.

Chỉ là ta rất tò mò, rốt cuộc là dạng nam nhân như nào mới có thể khiến nàng lựa chọn sinh ra hài tử này, lại vì sao mà chán ghét nó như vậy? Là vì nam nhân đó sao?"
À há!
Rất thẳng thắn!
Câu hỏi này ta từng nghe rồi.
Khúc Cửu Nhất thân là đương sự hoàn toàn không thấy kinh ngạc, ngược lại bắt đầu mong chờ câu trả lời sắp tới của Khúc Thu Thủy.
Trái phải cũng chỉ có từng ấy kịch bản, hẳn cũng sẽ chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Chủ yếu y chỉ muốn biết, phụ thân về mặt sinh lý của y rốt cuộc có lai lịch gì?
Nếu không tới lúc cha chết, phải khắc chữ trên bia mộ thì y cũng chẳng biết khắc chữ gì, vậy có hơi quá đáng.
Ài.
Ngàn vạn lần không ngờ được, ta lại cầm được kịch bản kinh điển "Cha ơi mình đi đâu thế" sao?
Lời của tác giả:
Khúc Cửu Nhất: Câu hỏi này ta từng nghe qua rồi, ta biết hết!
Tác giả: Rồi rồi, bạn học sinh đang nhào cả người lên kia em ngồi xuống!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.