Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 99: 99: Mất Trí Nhớ Tuy Tới Muộn Nhưng Chẳng Vắng Mặt




Khúc Cửu Nhất cũng có hơi hồi hộp.
Hệt như Tôn An ở phía dưới vậy, đôi mắt không chớp nhìn Khúc Thu Thủy, muốn nghe được cái tên sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"À, ngay cả ta cũng chẳng biết hắn rốt cuộc là ai Khúc Thu Thủy trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười tự giễu.
Tôn An hiển nhiên không tin, "Thu Thủy, nếu nàng không muốn nói cứ nói thẳng là được, hà tất phải soạn ra lời nói dối như vậy để lừa gạt ta? Lúc trước khi ấy, những nam nhân gần gũi với nàng ta chẳng tra ra được một ai cả, bọn họ đều không thể là phụ thân của Khúc Cửu Nhất"
"Ngươi cũng nói, nếu ta không muốn nói cũng chẳng cần lừa ngươi" Khúc Thu Thủy tựa như có hơi không kiên nhẫn, bà ta có thể nói nhiều với Tôn An như vậy đã là nể mặt hắn có thể chữa trị cho mình và có tình cảm bền lâu với mình.
Tôn An thở dài một hơi, nét mặt hơi cô đơn, "Rốt cuộc là chuyện như nào?"
"Ta nói, ta không rõ lắm" Khúc Thu Thủy xoa xoa trắn, có hơi bất đắc dĩ, "Khoảng thời gian ấy, ta vừa mới thành tông sư không lâu, không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, có một đoạn ký ức bị mất.

Nhưng dẫu ta có nhớ không rõ thì võ công ta vẫn còn.

Bởi vậy, ta chắc vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình"
" "Thiên Ngọc bảo điển" có hại cho việc mang thai nhưng nếu có thai sẽ tự động vận chuyển, bảo vệ cơ thể mẫu thân.

Ta cũng vì mang thai nên mới dần tìm lại được ký ức.

Lúc ấy, ta không nhớ rõ mình rốt cuộc đã ở với ai" Khúc Thu Thủy gần như chưa từng đề cập chuyện cũ này với người ngoài, đây cũng là lý do mà bà ta ghét Khúc Cửu Nhất.
Một hài tử không biết rõ phụ thân, còn là một nam hài, sau bà lại không thấy khuất nhục cho được?
"Ta không thể hủy diệt nó bởi vì có thể nó sẽ là đứa con duy nhất của ta.

Nếu là nữ hài, cũng coi như ta cũng có thể bàn giao với Toái Ngọc Cung.

Đáng tiếc..." Nói tới đây, sắc mặt Khúc Thu Thủy chợt trở nên quái dị, "Không, cũng chẳng đáng tiếc.

Nghiệt tử kia của ta nói không chừng tới bây giờ cũng chẳng biết mình rốt cuộc là nam hay nữ đâu?"
Bà ta đột nhiên nhớ ra, ở Toái Ngọc Cung, bà ta luôn nói Khúc Cửu Nhất là người song tính.
Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Khúc Cửu Nhất chắc cũng nghĩ như vậy.
Đây cũng là một chỗ đáng để tận dụng.
"Nếu lúc nàng hoan hảo với nam tử khác mà không dùng nội lực, đúng là có thể mang thai" Tôn An nghe Khúc Thu Thủy nói, sắc mặt càng trở nên khó coi, "Nhưng cho dù nàng mất trí nhớ, nàng vẫn là Khúc Thu Thủy, nàng có sự coi thường trời sinh với nam tử.

Nếu có người, có thể khiến nàng từ bỏ võ công, nói vậy lúc nàng mất trí nhớ, người ấy là người có được tình cảm chân thành của nàng"
Hắn vẫn luôn cho rằng Khúc Thu Thủy sẽ chẳng yêu ai.
Nhưng thực ra, nàng ấy có thể làm vậy.
Chỉ là cần nàng ở trong tình trạng mất đi tất cả, cái gì cũng chẳng nhớ, nàng mới có thể yêu một người, sinh hài tử cho người ấy.
"Cũng chỉ là một người ta chẳng nhớ rõ mà thôi, có gì đáng nói đâu?" Khúc Thu Thủy cười lạnh, "Nếu ngươi cứ ghen tuông thì chẳng cần để bản thân mình chịu thiệt khi ở đây đâu"
Tôn An không nói chuyện nữa.
Nhưng sau khi nghe tra mẫu nói xong, Khúc Cửu Nhất ở trên nóc nhà có thần sắc hơi phức tạp.
Mẹ nó, mất trí nhớ ạ.
Quả nhiên, mất trí nhớ có thể tới trễ nhưng tuyệt đối không vắng mặt sao?
Võ hiệp ấy, đây cũng là kịch bản thường thấy.
Chỉ là kịch bản này xảy ra trên người mình khiến Khúc Cửu Nhất thấy hơi buồn bực.
Trước kia, y chỉ cần tìm kiếm những đối tượng Khúc Thu Thủy có khả năng ra tay là được, loại trừ từng cái một thì sẽ cho ra đáp án.

Nhưng bây giờ, có khả năng làm cha y rộng tới cả thiên hạ.
Này thì xấu hổ rồi.
"Đây là Cửu chuyển hộ tâm đan ta luyện cho nàng.


Sau khi nàng uống rồi, có thể tạm thời ngăn chặn thương thế trong cơ thể nàng, khôi phục trạng thái tốt nhất nhưng hiệu quả chỉ có một canh giờ, xong việc sẽ yếu mất ba ngày" Tôn An lấy một lọ dược ra đưa cho Khúc Thu Thủy, "Ta biết, nàng đều nói thật, đây là cho nàng"
Khúc Thu Thủy chẳng nề hà gì nhận lấy, "Thứ ngươi muốn biết đã biết được rồi, cút đi"
"Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt" Tôn An không nói gì thêm, chỉ dặn dò một câu liền đứng dậy rời đi.
Khúc Thu Thủy chỉ lạnh lùng nhìn hắn rời đi, cũng chẳng có chút lưu luyến nào.
Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi theo Tôn An.
Tra mẫu bên này thực ra không vội lắm, nếu biết bà ta có thương tật, không phải đối thủ của mình, y tạm thời còn cần bà ta di dời tầm mắt của bên Hồng Liên đạo.

Tránh cho tới lúc ấy trừ được một tra mẫu dễ đối phó rồi lại phải đối phó một người khác.
"Khúc cung chủ, lời nói mới rồi, ngươi hẳn đều nghe được" Tôn An đi tới một chỗ trống trải, xoay người lại, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
Gì?
Khúc Cửu Nhất hiện thân, "Ngươi hẳn không tới tông sư mới phải, sao phát hiện ra ta?"
"Con người ta khá mẫn cảm với dược vật" Tôn An lãnh đạm nói, "Băng thiềm trên người ngươi là thánh vật trong mắt y giả, cổ trùng trên người ta vẫn kêu không ngừng nên ta biết ngươi nhất định ở gần đây"
Khúc Cửu Nhất sờ băng thiềm trong lồng ngực mình, không thể không cảm thán, "Người học y các ngươi, tâm cũng đen lắm"
Một đại phu cứu chữa mọi người đang êm đẹp sao lúc trở nên đen tối lại khiến người khó lòng phòng bị như vậy?
"Nếu ngươi biết ta ở cạnh, vì sao không nhắc nhở mẫu thân tốt của ta?" Khúc Cửu Nhất hiếu kỳ, "Ngược lại, ngươi còn nói rõ ràng thương thế của bà ta cho ta.

Ngươi không phải yêu bà ta sao, vì sao lại muốn giúp ta?"
"Vì nàng ấy không phải là đối thủ của ngươi" Tôn An khẽ nói, "Ta rất hiểu nàng, tính tình nàng bá đạo nhưng không giỏi bày mưu tính kế.

Cho dù là lúc còn là cung chủ Toái Ngọc Cung, người phía dưới cũng vì thua bởi võ công của nàng nên nguyện trung thành với nàng, sự trung thành ấy mỏng manh chẳng đáng bao.

Nhưng ngươi thì khác, trên dưới Toái Ngọc Cung tâm phục khẩu phục với ngươi, Toái Ngọc Cung cũng phát triển huy hoàng nhất trong tay ngươi, ngay cả Hồng Liên đạo cũng phải nhường nhịn ba phần.

Bây giờ, ngươi còn trẻ đã là tông sư, nàng ấy chẳng có được nửa phần thắng"
Tuy Tôn An chưa từng tận mắt thấy Khúc Cửu Nhất động thủ nhưng trạng thái ưu việt nhất của một tông sư thì hắn vẫn có thể nhìn ra được.

Hơn nữa, Khúc Cửu Nhất hình như đã ngâm thuốc tắm, những thương tật ẩn mình trong cơ thể gần như đã tan gần hết, nền tảng vững chắc tới mức khiến người khác khó mà tin được.
Y thuật của Tạ Tụ quả thực khiến người khác tán thưởng.
Tôn An tự hỏi, chính mình ở tuổi của Tạ Tụ cũng chẳng thể đạt được thành tựu như Tạ Tụ.
Hai người như vậy cố tình lại tới với nhau.
Khi Khúc Cửu Nhất luyện công gặp phải vấn đề gì, có Tạ Tụ hỗ trợ, để Khúc Cửu Nhất có thể thuận lợi phát triển thẳng tiến trên con đường võ thuật.

Mà chẳng phải giống như Khúc Thu Thủy, giải đoạn trước thuận buồm xuôi gió, sau khi thành tông sư lại dậm chân tại chỗ, nếu không cẩn thận còn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Có thể nói, thiên thời địa lợi nhân hòa, Khúc Cửu Nhất lấy được hết.
Thu Thủy muốn đối phó với Khúc Cửu Nhất vốn là không thể nào.
Chỉ là bà thấy không rõ, Tôn An lại chẳng thể không lo lắng cho bà.
Bởi vậy, hắn mới chọn giúp đỡ cho Khúc Cửu Nhất.
"Ta biết, nàng ấy không tốt với ngươi nhưng dù gì nàng ấy cũng mang thai mười tháng mới sinh ra ngươi.

Tạ gia sao cũng là đại tộc thế gia, ngươi có thể có xuất thân giang hồ nhưng ngươi tuyệt đối không thể gánh thanh danh giết mẫu trên lưng.

Một khi như vậy, ngươi và Tạ Tụ chẳng thể nào được Tạ gia chấp nhận.

Cho dù ngươi không để bụng, chẳng lẽ ngươi có thể chịu được chuyện Tạ Tụ vì ngươi mà chia cắt với người nhà sao?"
Không thể không nói, lời của Tôn An quả thực nói trúng tim Khúc Cửu Nhất rồi.
Y đương nhiên không nỡ để Tạ Tụ vì mình mà chẳng gặp được người nhà.

Trên thế giới này, cuộc sống của con người cũng đâu chỉ có mỗi tình yêu.
Nó còn cần rất nhiều rất nhiều thứ mới có thể tạo thành một cuộc sống hoàn chỉnh.
Khúc Cửu Nhất y không được hưởng tình thân nhưng kiếp trước, y đã nhận được rồi.
"Ngươi muốn như nào?"
"Sao khi mọi chuyện chấm dứt, ta chỉ hy vọng có thể giữ lại một mạng cho Thu Thủy" Tôn An cúi thấp đầu, "Nàng thực ra cũng chẳng phải người xấu, chỉ là nàng từ nhỏ đã ở trong nơi như Toái Ngọc Cung, nàng vốn chẳng phân biệt được thế nào là thật lòng.

Thời niên thiếu, nàng cũng rất thiện lương, lúc ấy ta..."
"Được rồi được rồi" Khúc Cửu Nhất đánh gãy lời của Tôn An, y không hề muốn nghe mấy chuyện quá khứ kiểu này.
Vai ác ấy, ngoài sự biến thái trời sinh ra thì khả năng cũng có quá trình để trở nên độc ác.
Nhìn cái bộ dáng ăn nói khép nép này của Tôn An là biết thời niên thiếu, chắc chắn hắn từng phụ lòng Khúc Thu Thủy hoặc đã làm ra chuyện gì đó rất có lỗi với Khúc Thu Thủy, sau đó thánh phụ gánh hết mọi lỗi lầm lên lưng mình, cảm thấy vì mình mới khiến Khúc Thu Thủy trở thành người như bây giờ.
Chẹp, thứ chuyện xưa này cổ hủ tới mức ta không muốn xem đó có được không?
"Ta vốn không muốn giết bà ta, chỉ cần bà ta đừng ra tay với Tạ Tụ là được" Khúc Cửu Nhất chậm rãi nói, "Nhưng ngẫm lại, ta thực ra thấy rất thú vị.

Ngươi có thể biến Tạ Quyện giống y như đúc với Tạ Tụ, vậy dùng bản lĩnh của ngươi để làm mình đẹp hơn hẳn cũng chẳng có vấn đề gì.

Mẫu thân kia của ta chỉ thích mỹ sắc, nếu ngươi có thể đẹp hơn một chút, với tài năng của ngươi, không nói có thể độc chiếm bà ta nhưng ít nhất cũng có thể khiến bà ta có thái độ tốt hơn với ngươi, hẳn không phải chuyện gì khó"
"Vậy đó vẫn còn là ta sao?" Tôn An hỏi ngược lại, "Lấy sắc hầu người, có thể kéo dài được bao lâu?"
Ờ, nói vậy cũng có lý.
Nhưng cũng chẳng mạnh được bằng sắc.
"Nếu Khúc cung chủ tin tại hạ, trong khoảng thời gian ở đây, an nguy của Tạ công tử cứ giao cho ta" Tôn An chủ động chắp tay, "Ta sẽ nói với Thu Thủy, ta muốn nghiên cứu dược điều trị thương thế cho nàng với Tạ Tụ, nói vậy nàng ấy sẽ đồng ý.

Lúc này, nếu ngài đưa Tạ công tử về, sau cũng chỉ càng thêm lo lắng việc hắn có bị người khác bắt hay không thôi.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không phải sao?"
Nha.
Tôn An này còn biết khá nhiều.
Khúc Cửu Nhất không khỏi nhìn Tôn An với con mắt khác, "Các ngươi làm đại phu, một đám đều đa mưu túc trí vậy sao?"
"Khúc cung chủ nói đùa rồi" Tôn An thẳng vai, khí độ hơn người, "Là đại phu trên giang hồ, nếu chỉ biết trị bệnh cứu người chỉ e sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Bởi vậy, gặp được chuyện gì cũng phải nghĩ nhiều chút.

Tựa như ở trong hoàng cung, những ngự y sống trong đó không chắc chắn có y thuật tốt nhất nhưng chắc chắn là người thức thời nhất"
"Có đạo lý" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nghĩ nghĩ, vô cùng đồng ý với Tôn An.
"Tạ Tụ để ở chỗ ngươi ta rất yên tâm.

Nhưng huynh ấy bình sinh thích y thuật nhất.

Nếu các hạ có thời gian, đừng ngại giao lưu với Tạ Tụ nhiều hơn, cũng đừng giấu diếm gì cho riêng mình"
Như vậy, Tạ Tụ hẳn sẽ sống rất vui vẻ.
Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải người hô phong gọi gió khi làm việc rồi lại yêu cầu người yêu mình phải ở nhà giúp trượng phu dạy nhi tử.
"Khúc cung chủ yên tâm.

Ta không có đồ đệ, nếu Tạ công tử không chê, ta chắc chắn sẽ dốc sức truyền thụ tất cả những gì ta biết" Tôn An chắp tay thi lễ.
"Cứ vậy đi"

Khúc Cửu Nhất để lại một câu rồi biến mất rất nhanh.
Tính thời gian thì đại hội võ lâm cũng sắp kết thúc rồi, y nên về làm chủ sân khấu thôi.
Tuyết Tiêu Tiêu cầm kiếm đứng cùng với lão Tam.
Lão Tam vốn còn đang không ổn nhưng sau hành động của Tuyết Tiêu Tiêu thì trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn.
Hắn vậy mà bị mấy câu nói đơn giản của lão Nhị làm cho tinh thần sa sút? Thực sự không nên.
Cũng chẳng biết sau khi Tiêu Tiêu nhìn thấy nghĩ như nào về hắn.
"Chuyện của hôm nay về rồi ta sẽ tính sổ với chàng.

Nam nhân Tuyết Tiêu Tiêu ta coi trọng, nếu cứ mãi nhút nhát vậy thì ngại quá, ta cũng chỉ có thể đổi người" Tuyết Tiêu Tiêu hơi nhướng cằm, kiêu ngạo nhìn lão Tam, "Chàng biết đấy, người thích ta nhiều lắm, chỉ cần ta vẫy một ngón, không có nam nhân không thích ta mà?"
"Đương nhiên" Lão Tam lại cảm thấy nguy cơ dâng lên trong lòng, cuối cùng bất chấp những gì lão Nhị nói trước đó, tập trung cầm kiếm, chỉ chờ để đối phó kẻ địch với Tuyết Tiêu Tiêu.
Lão Nhị nhìn lão Tam khôi phục được sự tự tin chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng không khỏi cảm thán Toái Ngọc Cung quả là nơi địa linh nhân kiệt, tư chất như Tuyết Tiêu Tiêu gả tới Hồng Liên đạo bọn họ làm chưởng môn phu nhân cũng đủ, không ngờ lại coi trọng lão Tam?
Vận may của lão Tam thực sự tốt quá mức.
"Cũng được.

Nếu các ngươi thực sự muốn chết cùng nhau, cứ việc tới đây" Lão Nhị bày ra tư thế nghênh chiến, "Chỉ là nếu các ngươi có bị thương hay tàn tật, cũng đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn"
"Có lời gì muốn nói thì ngươi cứ giữ lấy sau này rồi nói" Tuyết Tiêu Tiêu xuất kiếm đầu tiên, trực tiếp khơi mào trận chiến.
Người dưới đài đồng loạt hướng hết sự chú ý về đài đấu.
Quá xuất sắc!
Trận đấu hôm này cho họ thấy được sự đối chiến giữa các cao thủ đỉnh cấp, những thứ này nào phải ở đại hội võ lâm nào cũng thấy được? Cho dù bây giờ xem không hiểu cũng không sao, chỉ cần nhớ cho kỹ, chờ tới sau này không có việc gì lại cân nhắc một chút, cũng có lợi cho võ công của mình.
Đặc biệt là những người dùng kiếm trong giang hồ, càng vô cùng kích động nhìn kiếm pháp mà Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam dùng.
Kiếm pháp hai người họ thoạt nhìn đơn thuần không có gì quá xuất sắc nhưng kỳ diệu ở chỗ khi hỗ trợ lẫn nhau, nàng công chàng thủ, nàng tới chàng đi, kiếm thế như kết một chiếc lưới dày nhỏ, khiến người khác không dám lơi là cảnh giác.
Nó chưa chắc kinh diễm cỡ nào nhưng chẳng có một chút sai lầm nào cả.
Võ công tới cực hạn rồi lại quay về trạng thái ban đầu.
Càng là công pháp cao thâm thực ra càng đơn giản, đối với cao thủ mà nói, những chiêu thức hoa lá hẹ cũng chỉ là sự gò bó, khắc địch chiến thắng, thực ra chỉ cần đâm kiếm vào ngực đối phương là được.
"Kiếm pháp này thực sự kỳ diệu, sao ta không hề có chút ấn tượng nào?" Trong mắt của chưởng môn phái Trường Phong liên tục nổi lên tia sáng, nhìn Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam song kiếm hợp bích ở dưới vậy mà có thể đánh ngang tài ngang sức với một tông sư, quả thực hận không thể lên hỏi một chút, kiếm pháp này rốt cuộc có nguyên lý gì?
"Ta cũng là lần đầu tiên thấy được kiếm pháp như vậy"
"Nhìn không ra, cũng chẳng biết là vị cao nhân nào sáng chế ra?"
Mấy chưởng môn các phái cũng sôi nổi gia nhập vào cuộc thảo luận, hiển nhiên vô cùng hứng thú với kiếm pháp này.
Đừng thấy bây giờ tông sư xuất hiện nhiều nhưng có thể trở thành đệ tử tông sư vẫn là vạn người mới có một.
Nhưng nếu có thể dạy dỗ ra được đệ tử như lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu, cũng vẫn có hy vọng.
Tới lúc ấy, hai người cùng luyện kiếm pháp như vậy có thể phát ra được sức chiến đấu cấp tông sư, Đã chia đều khó khăn với tông sư rồi, sao có thể không hấp dẫn người khác cho được?
Hơn nữa, có song kiếm hợp bích thôi thì có phải còn có nhiều người nữa không?
Ba người, bốn người, năm người?
Chỉ cần đủ người thì không chừng có thể áp đảo thắng địch!
Suy nghĩ này rất nhiều người có nhưng để sáng tạo ra được loại võ công như vậy không phải tông sư thì không được.
Bởi vì chỉ có tông sư mới có thể đối phó với tông sư, mới có thể sáng tạo ra thứ võ công thần kỳ như vậy.
Bên trong môn phái bọn họ, tuy rằng cũng có cao thủ tông sư thế hệ trước nhưng bọn họ chẳng màng thế sự, chẳng có hứng thú gì với việc sáng tạo võ công cả.
Không phải bất cứ tông sư nào cũng đều biết sáng tạo võ công.
Thứ này cần sự tích lũy tương đương và kiến thức hiểu biết mới được.
"Kiếm pháp này do cung chủ chúng ta tạo ra" Sử Vô Song kiêu ngạo nói với Cố Thiếu Bình, đồng thời cũng để chưởng môn các phái khác nghe rõ ràng, "Tất cả kiếm pháp hiện giờ các đệ tử Toái Ngọc Cung ta luyện, tất cả các công pháp đều do cung chủ chúng ta tạo ra.

Nếu có tư chất xuất chúng đặc biệt, cung chủ chúng ta sẽ xem xét sửa chữa để công pháp thích hợp với người đó hơn"
Giống như bộ kiếm pháp này của Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam, cung chủ chỉ tốn khoảng ba ngày đã viết được nó.
Dù sao võ công thiên hạ đều giống nhau.
Đối với Khúc Cửu Nhất, việc tự mình ra một bộ đề cho học sinh tiểu học có đúng một khó khăn là phải dùng cách của học sinh tiểu học để giải ra được.
Chỉ cần tìm được phương pháp là có thể một lần hiểu trăm.
Các đệ tử Toái Ngọc Cung đồng loạt tỏ ra kiêu ngạo.
"Cung chủ chúng ta là giỏi nhất!"
"Hừ, môn phái Trung Nguyên các ngươi chỉ biết quý trọng đồ cổ, ngày nào cũng cầm kiếm pháp tổ truyền luyện tới luyện lui, còn có người không muốn dạy cho các đệ tử, sao sẽ tiến bộ được?"
"Đúng vậy"
"Toái Ngọc cung bọn ta không giống với các ngươi.

Cung chủ nói, chúng ta phải sửa cũ thành mới, bỏ cũ lập mới mới có thể phát triển cùng với thời đại được"
"Làm đệ tử Toái Ngọc Cung thực sự quá sướng!"

....
Ngại quá, chúng ta cũng biết làm đệ tử Toái Ngọc Cung rất sướng.
Nhưng chính các ngươi đâu có nhận người, hơn nữa chỉ nhận nữ.
Chúng ta cũng rất bất đắc dĩ.
Không ít đệ tử giang hồ nhìn đệ tử Toái Ngọc Cung với ánh mắt vô cùng ghen ghét.
Có một chưởng môn tốt thực sự là việc hệ trọng.
Lão Nhị trên đài đánh cũng đã hơi tức giận.
Tuy rằng hắn dùng bí pháp của Hồng Liên đạo mới thăng cấp tông sư nhưng có thể trở thành tông sư đồng nghĩa với việc tư chất và căn cốt của hắn cũng chẳng thấp.

Nếu không sao hắn phải che giấu thực lực, ngây ngốc ở Hồng Liên đạo?
Bây giờ, hắn thi triển hết thực lực, theo ý của hắn, hắn muốn dứt khoát giải quyết lão Tam này, đồng thời thu phục được lòng thành của mọi người ở Lê Hoa sát.
Nhưng không ngờ là Tuyết Tiêu Tiêu này lại khó chơi như vậy?
Đặc biệt là bọn họ song kiếm hợp bích, kiếm pháp tinh diệu tới mức không có chỗ xuống tay với họ, chỉ có thể cầm cự tiếp.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù hắn có thắng thì chỉ e người Lê Hoa sát cũng sẽ vì lão Tam mà có nhiều thay đổi.
"Lão Tam, ngươi thực sự cho rằng sát chủ Lê Hoa sát nhặt ngươi về để nuôi ngươi sao?" Lão Nhị một tay bắt được kiếm của lão Tam, lạnh lùng nói, "Nếu ta nói, hắn mới là hung thủ khiến ngươi tan cửa nát nhà thì sao?"
"Tuyết Tiêu Tiêu, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tên thật của lão Tam là gì sao? Lão nhị quay đầu nhìn về phía Tuyết Tiêu Tiêu.
Kiếm trong tay Tuyết Tiêu Tiêu hơi ngừng lại, cũng chẳng đâm xuống tiếp.
Nếu có thể mượn cơ hội này nghỉ ngơi một lúc cũng được.
"Có ý gì?" Tuyết Tiêu Tiêu hỏi.
"Lê Hoa sát cũng chỉ mới thành lập được 20 năm, sao có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy tìm được nhiều sát thủ có tư chất xuất chúng như vậy về làm việc cho mình? Lại còn có thể để họ trung thành hết mực với mình? Ngươi cho rằng, thực sự chỉ cần tùy tiện nhặt mấy hài tử về là được?"
Tuyết Tiêu Tiêu nghe vậy lắc đầu, "Đương nhiên không được.

Phần lớn mọi người không hợp luyện võ, tư chất luyện võ tốt càng là ngàn dặm chọn một"
Đệ tử Toái Ngọc Cung họ vì sao coi trọng căn cốt của phụ thân hài tử như vậy, chẳng qua là vì nếu tùy tiện tìm một nam tử sinh hài tử, hài tử sinh ra vốn chẳng hợp để luyện võ.
Ngược lại, nếu căn cốt của phụ thân hài tử xuất sắc, vậy hài tử sinh ra có khả năng luyện võ lớn hơn nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao các môn phái giang hồ để cho các đệ tử ưu tú trong môn liên hôn với nhau.
Bởi vì mọi người đều biết, tùy tiện thu đồ đệ thực sự phải xem may mắn mới có thể thu được người hợp tâm ý mình.
"Cho nên, sát chủ Lê Hoa sát vì thực hiện dã tâm của mình cố ý đi tìm những nhân sĩ võ lâm có danh khí không lớn hoặc là đã từng có danh khí lớn nhưng gia đình sa sút, xem bọn hắn có hài tử hay không, căn cốt như nào, rồi giết người đoạt tử!"
Lời này vừa ra, không chỉ lão Tam ngây ngẩn cả người mà những sát thủ trẻ tuổi khác của Lê Hoa sát cũng ngơ ra.
"Ta cũng vì báo thù nên mới giấu mình gia nhập Hồng Liên đạo.

Ta vốn không phải trông như này nhưng vì không để người khác hoài nghi, ta vẫn nhẫn nhịn để cổ trùng ăn mòn, cứng rắn thay đổi dung mạo của chính mình" Lão Nhị sờ mặt mình, trên khuôn mặt là sự thống hận vô cùng, "Bởi vì ta cần phải mai phục mới có thể giết chết sát chủ Lê Hoa sát để báo thù!"
Thấy lão Tam mặt mông lung, lão Nhị cất tiếng cười to, "Lão Tam, ngươi vốn dĩ mang họ Âu Dương, "Thanh Hoa kiếm" Âu Dương Trân là mẫu thân của ngươi"
Thanh Hoa kiếm, Âu Dương Trân?
Cái tên này khiến chưởng môn phái Trường Phong lập tức đứng lên.
"Mẫu thân ngươi từng là nữ hiệp vang danh nhất trên giang hồ nhưng khi còn trẻ, chưa gả người đã có thai.

Bà ta sao cũng chẳng chịu nói ra phụ thân của đứa bé, rồi thoái ẩn giang hồ"
"Lão Tam, nếu ngươi còn nhớ, ngươi nên nhớ rằng mẫu thân ngươi từng đưa ngươi tới sống ở một thôn xóm.

Lúc ngươi ba tuổi là lúc sát chủ Lê Hoa sát tra ra thân thế của ngươi, phát hiện căn cốt ngươi tuyệt hảo, là kỳ tài luyện kiếm ngàn dặm mới có được.

Hơn nữa, bên cạnh ngươi chỉ có một mình mẫu thân ngươi chăm sóc cho nên mới ra tay với ngươi"
"Thật đáng thương thay mẫu thân ngươi.

Mang theo một đứa con riêng như ngươi khó khăn mưu sinh ở ngoài, cuối cùng còn phải mang theo ngươi chạy trốn, cuối cùng bị sát chủ cắt nát tâm mạch mà chết.

Nhiều năm qua đi như vậy, ngươi chẳng qua cũng chỉ nhận giặc làm cha, tăng tính nực cười cho câu chuyện mà thôi"
Lời của tác giả:
Khúc Cửu Nhất: tác giả được lắm, sao tình tiết máu chó gì trong tiểu thuyết võ hiệp ngươi cũng viết một lần là sao?
Tác giả: Thế con nói ta nghe, võ hiệp không viết cái này ta viết cái gì?
Chút tâm hự của edit: Hê chuyên mục tác giả này hay nên toi dịch nhá, cũng chẳng biết bả là nam hay nữ nên để ta ngươi cùng văn phong với cổ đại luôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.