Đường Sở Nhiêu đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, nàng hướng ra ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ nói: "Em tin tưởng giữa hai người không có gì, bởi vì em không chỉ hiểu anh, còn hiểu rõ Tiểu Y và Băng Nhi, ánh mắt hai người nhìn nhau cũng thực đơn thuần."
"Thế nhưng," Nàng xoay người, nhìn về phía Tô Kỳ, làm cho Tô Kỳ không hiểu sao có một loại cảm giác áp bách, "Em hoài nghi, quan hệ giữa hai người vì sao lại tốt như vậy, rõ ràng ngày đó ở quán cà phê hẳn là hai người lần đầu tiên gặp mặt, ngắn ngủn mấy tháng, tính ra cũng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng lại tựa như bạn cũ mười mấy năm, hơn nữa sau lần đi đến nhà anh."
Đường Sở Nhiêu vừa nói, vừa chậm rãi đến gần Tô Kỳ, nhìn thẳng mắt hắn, "Nhà cô ấy gặp chuyện không may anh gấp gáp như vậy, trên di chúc còn cho một phần cổ phần, trong ảnh chụp đút nhau ăn còn tự nhiên như vậy... Còn có rất nhiều chuyện, anh bảo em làm sao để không nghi ngờ?"
Đường Sở Nhiêu nhìn ánh mắt Tô Kỳ càng lúc càng khó tìm ra lời giải thích, trong lòng lại lạnh vài phần. Nàng đưa tay vỗ nhẹ mặt Tô Kỳ, lần đầu tiên, cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ.
"Càng buồn cười chính là, em cũng không biết mình nên hoài nghi cái gì." Đường Sở Nhiêu thẳng tắp nhìn ánh mắt hơi bối rối của hắn, "A Kỳ, anh có thể cho em một lời giải thích hợp lý không?"
"Anh..." Tô Kỳ cổ họng giật giật, lại hoàn toàn nói không ra lời, hắn không biết nên nói cái gì. Nói cho nàng chân tướng sao? Không, sau khi nói cho nàng chân tướng, nàng sẽ nhìn hắn như thế nào? Có cảm thấy chính mình lừa gạt nàng hay không? Có phải từ nay về sau không hề để ý đến mình nữa hay không? Hắn không phải đứa con của ân nhân nàng muốn giúp, chỉ là một người không có chút liên hệ nào với nàng hay với Kỳ Ngọc Dung. Hắn nhớ rõ, lần trước hắn hỏi Đường Sở Nhiêu, nếu quả thật hắn là nữ nhân, nàng có vẫn sẽ không thích hắn hay không. Đường Sở Nhiêu trả lời là: không biết. Sau khi đã biết, nàng còn có thể đối xử với hắn như bây giờ sao?
Nhưng mà Tô Kỳ cũng vô pháp nói dối. Hắn không thể cấp ra một giải thích hợp lý. Hắn cũng, không muốn lừa gạt Đường Sở Nhiêu.
"Quên đi."
Cuối cùng, vẫn là Đường Sở Nhiêu thỏa hiệp trước. Nàng không cách nào nhìn Tô Kỳ hốc mắt càng ngày càng hồng, ép buộc hắn nữa.
Nàng thu hồi tay, trở lại ghế, nhàn nhạt nói: "Em phải làm việc, anh đi ra ngoài đi."
Tô Kỳ lại không có bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm, hắn đột nhiên cảm thấy, giữa bọn họ như đột nhiên có một cái khe, sâu không lường được. Tiến thoái lưỡng nan, đại khái chính là ý tứ này.
Đường Sở Nhiêu biết, Tô Kỳ nhất định có việc gạt nàng. Nhưng nàng chung quy không đành lòng đi ép buộc hắn. Mấy ngày kế tiếp, Đường Sở Nhiêu không phải bận công sự, thì chính là vội vàng cùng luật sư nói chuyện, nàng cơ hồ không có thời gian gặp mặt Tô Kỳ.
Như vậy cũng tốt, nàng nghĩ, bọn họ đều cần lãnh tĩnh một chút.
Đường Sở Nhiêu gần đây ngay cả thời gian ăn cơm đều thực vội vàng, chuyện nàng muốn kiện Tào Phong không hiểu sao lại bị truyền thông biết, hiện tại trên mạng ngập tràn các loại đồn đãi, đổng sự cũng tìm nàng rất nhiều lần. Trong chuyện có phương diện liên quan con gái, nàng tuyệt đối sẽ không dao động. Mà ngay cả Tô Hoành ở bên trong hội đồng quản trị thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không dám làm gì bức nàng, dù sao Đường Sở Nhiêu tiếp nhận Tô thị vài năm nay, bọn họ lợi nhuận không biết tăng bao nhiêu. Chính là khổ Đường Sở Nhiêu, mỗi ngày bận như con quay, xoay chuyển không ngừng.
Lại một ngày tan tầm, Tô Kỳ nhìn nhìn đồng hồ, đã 6h. Hắn do dự hồi lâu, mới chần chừ đến văn phòng Đường Sở Nhiêu, gõ cánh cửa, sợ hãi hỏi: "A Nhiêu, về nhà đi?"
"Anh về trước đi, em phải tăng ca." Đường Sở Nhiêu đầu cũng chưa nâng, thản nhiên nói.
Tô Kỳ rầu rĩ đáp trả một tiếng, lập tức lại ánh mắt lóe lóe nhìn nàng, nói: "Anh đợi lát nữa đưa cơm tối lại đây nhé."
Đường Sở Nhiêu rất nhanh ký tên trên văn kiện, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không cần, em bảo A Lê gọi cơm ngoài rồi."
"À... Được rồi, vậy khi nào xong nói anh biết anh tới đón em?"
Không nghĩ tới, đề nghị này cũng bị Đường Sở Nhiêu phủ quyết. Tô Kỳ đành phải rầu rĩ không vui tự mình trở về nhà, chẳng khác gì quả cà trong sương giá, nhũn rục ra.
Vừa đến nhà, Đường Lạc Nhiên liền chạy tới, nhìn đến hắn như vậy, cố tình hỏi: "Ba ba không vui sao?"
Tô Kỳ gượng gạo kéo kéo khóe miệng, ôm lấy tiểu cô nương, nói: "Không có, ba ba chỉ hơi mệt chút, chúng ta ăn cơm đi, mẹ bận tăng ca."
Ăn cơm xong, tiểu cô nương dắt Tô Kỳ bảo hắn ở trên ghế sa lon úp sấp xuống, chính mình bò lên lưng Tô Kỳ, dùng nắm tay đầy thịt đấm đấm, còn nói: "Nhiên Nhiên đấm lưng cho ba ba, ba ba sẽ không mệt mỏi ~ "
Tô Kỳ bị một câu nói kia làm cho hốc mắt lên men, lại nghĩ tới Đường Sở Nhiêu gần đây đối hắn "xa cách", càng thêm ủy khuất.
Một lát sau, Tô Kỳ muốn đưa bé đi ngủ, tiểu cô nương lại thật biết điều nói: "Ba ba, hôm nay không cần kể chuyện xưa cho Nhiên Nhiên nữa, Nhiên Nhiên tự mình có thể ngủ ~ ba ba mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi ~ "
Lưu a di sau khi dọn dẹp xong bát đũa cũng trở về nhà, hiện tại chỉ còn lại một mình Tô Kỳ.
Đã 9h rồi, Đường Sở Nhiêu còn chưa về. Tô Kỳ ngồi trên ghế sa lon, lại nghĩ tới mấy ngày hôm trước hắn còn ở nơi này hôn Đường Sở Nhiêu, hiện giờ nàng thái độ lại lãnh đạm như vậy.
Toàn bộ trong phòng đều là mùi của Đường Sở Nhiêu, Tô Kỳ đột nhiên cảm thấy, ở đây nhiều hơn một giây nữa, hắn sẽ đem mình bức điên mất.
Hắn thoáng nhìn tủ rượu có một chai đã mở lại chưa hết, đó là chai Đường Sở Nhiêu lần trước mở, còn thừa lại hơn nửa bình. Tô Kỳ bước nhanh đi qua, cầm rượu, trốn ra căn phòng đang muốn bức điên hắn này.
Hắn lên sân thượng. Lần đầu tiên lên sân thượng, là thời điểm hắn vừa mới xuyên qua tới. Tô Kỳ đứng ở địa phương hắn lần trước đứng, phóng mắt nhìn lại, thành phố này vẫn thế, đèn đóm huy hoàng, xe cộ như nước. Lần trước hắn ở chỗ này, là mê mang tương lai của mình. Mà hiện tại, Tô Kỳ kéo kéo khóe miệng, cười khổ, giơ lên cái chai uống một hớp lớn. Ai biết mới ngắn ngủn mấy tháng, hắn sẽ yêu một người như vậy đâu? Tô Kỳ giờ phút này cuối cùng cảm nhận được một mặt khác của tình yêu tra tấn người. Nghĩ tới Đường Sở Nhiêu mấy ngày nay lãnh đạm, hắn quả thực nhịn không được rơi lệ. Là hắn không đúng, hắn gạt nàng, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ? Hắn cũng sợ hãi nha. Hắn lại lần nữa giơ lên chai rượu, đúng là làm như đổ rượu, chất lỏng màu đỏ không kịp nuốt theo khóe miệng tràn ra, chảy xuống theo cổ hắn, làm ướt quần áo. Mà trên mặt hắn, nước mắt từ hốc mắt tràn ra, chảy xuống đến khóe miệng, làm cho nguyên bản rượu ngon hảo hạng giờ phút này cũng trở nên đắng chát khó nuốt.
Đường Sở Nhiêu thật vất vả tăng ca xong, công tác liên tục mười mấy giờ làm cho đầu nàng cháng váng não phát trướng rồi, nàng vốn định lên tầng thượng hóng gió, thanh tỉnh trong chốc lát, không nghĩ tới lên đến sân thượng, lại nghe thấy từ trong góc truyền đến tiếng khóc nức nở.
Nàng bước tới xem thử, liền thấy một chai rượu lăn lốc một bên, mà Tô Kỳ lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn bạc, ngồi xổm trong góc, y phục cũng có dính rượu, như một đứa trẻ bị đánh chửi, lại bị người lớn ra lệnh "không được khóc", ủy khuất nức nở.
Đường Sở Nhiêu đã bao giờ gặp qua Tô Kỳ chật vật như vậy? Nàng hoảng sợ, tiếng khóc kiềm nén của Tô Kỳ làm lòng nàng đau thắt lại. Nàng cũng biết, Tô Kỳ như vậy hơn phân nửa là vì mình, lại có chút dở khóc dở cười, rõ ràng có việc giấu diếm chính là hắn, kết quả lại cứ như hắn chịu nhiều ấm ức không bằng.
Nàng thỏa hiệp thở dài, đến gần Tô Kỳ, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, vỗ về đầu tóc hắn, ôn nhu hỏi: "Làm sao? Ai bắt nạt anh? Bao nhiêu tuổi còn khóc như đứa con nít như vậy?"
Tô Kỳ bị nàng đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, nhưng vừa nhìn thấy nàng, càng cảm giác uất ức lên, khóc lại càng hung. Hắn nghẹn ngào lên án Đường Sở Nhiêu: "Em cớ làm sao không để ý đến tôi... Ô ô ô..."
Đường Sở Nhiêu giúp hắn lau nước mắt trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Em chỉ là bề bộn nhiều việc a, anh cũng biết mà..."
"Em chính là không để ý tôi!"
Tô Kỳ ủy khuất lên, cũng mặc kệ Đường Sở Nhiêu giải thích, tuy rằng nàng nói hơn phân nửa là sự thật, nhưng Đường Sở Nhiêu đối hắn lãnh đạm cũng là thật sự, không đợi nàng nói xong hắn liền đánh gãy. Đường Sở Nhiêu bị hắn đột nhiên rống lên còn có chút kinh hách, rồi lại thấy người trước mắt khóc càng thêm oan ức, thỉnh thoảng nghẹn ngào "lên án" nàng: "Em không theo tôi về nhà, không cho tôi đưa cơm, hu hu hu, còn không cho tôi đi đón ay ay ay ay ay..."
"Em chỉ là đau lòng anh, anh cũng bận nhiều việc đấy thôi, cơm tối cũng không có thời gian ăn tử tế, còn muốn đi đưa, tốn bao nhiêu thời gian a..." Đường Sở Nhiêu nở nụ cười, không nghĩ tới nàng có hảo ý còn làm cho người này hiểu lầm, "Anh nói anh, còn khóc dữ như vậy? Em còn chưa khóc đây này."
"Gạt người..."
Nghe Đường Sở Nhiêu giải thích, Tô Kỳ khóc cũng không quá lợi hại nữa, bất quá vẫn "mạnh miệng" nói.
Đường Sở Nhiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, chọc chọc quai hàm hắn bởi vì ủy khuất mà phồng lên, nghiêm túc nói: "Em đã khi nào lừa anh chưa, đừng khóc được không? Mặc ít như vậy không lạnh?"
Đường Sở Nhiêu nói chưa dứt lời, Tô Kỳ một lòng ủy khuất, hoàn toàn không cảm giác được lạnh, nàng vừa nói ra, Tô Kỳ thân thể phi thường phối hợp rùng mình một cái, nhạ cho Đường Sở Nhiêu lại cười, đứng lên, hướng hắn vươn tay, nói: "Trở về chưa?"
Tô Kỳ chậm chạp, có chút sợ hãi giữ chặt tay nàng đứng lên, để cho Đường Sở Nhiêu dắt hắn đi rồi.
Đường Sở Nhiêu lôi hắn vào nhà, không nói hai lời liền đẩy hắn đi trước phòng tắm.
"Trước tắm rửa, đừng để bị cảm, tắm rửa xong nói sau."
"À..." Tô Kỳ hiện tại hậu tri hậu giác mới có chút ngượng ngùng, Đường Sở Nhiêu nói cái gì liền làm cái nấy.
Thật sự là quá mất mặt a...
Tô Kỳ một bên tắm rửa một bên ảo não, ai mà nghĩ đến Đường Sở Nhiêu cũng sẽ lên sân thượng đâu? Còn cố tình ở thời điểm hắn khóc. Xong rồi, A Nhiêu nhất định sẽ cảm thấy được chính mình quá vô dụng, động một tí đã khóc. Hắn cố ý thả chậm tốc độ tắm rửa, thầm nghĩ đi ra ngoài làm sao đối phó với chuyện xấu hổ vừa rồi. Vì thế chờ hắn tắm xong đi ra, Đường Sở Nhiêu đã mệt lăn ra ngủ trên ghế sa lon.
Tô Kỳ rón ra rón rén tới gần nàng, Đường Sở Nhiêu khi ngủ vẻ mặt đều là mỏi mệt che giấu không được, Tô Kỳ lập tức cảm thấy được chính mình vừa nãy có phải có chút quá mức "cố tình gây sự" hay không, Đường Sở Nhiêu mấy ngày nay quả thật cũng bận tối mày tối mặt.