Tô Kỳ bên này đang cùng vài nhân viên mở họp, đột nhiên thấy Mạc Y hoang mang rối loạn đẩy cửa tiến vào, thấy có nhiều người như vậy, không cho phép thanh minh đem Tô Kỳ kéo đi ra ngoài, lưu lại phòng họp mấy người hai mặt nhìn nhau.
Tô Kỳ đầu đầy sương mù, mặc cho Mạc Y lôi kéo, còn giúp nàng thuận thuận lưng, hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Mạc Y chạy hụt hơi, gấp gáp la lên: "Sở Nhiêu tỷ... chị ấy, chị ấy đã biết..."
"Biết..." Tô Kỳ biểu tình cứng đờ, tay đang giúp nàng thuận lưng cũng dừng lại, cơ hồ có chút không dám tin tưởng, một hồi lâu, mới gian nan phun ra vài từ: "Làm sao mà..."
"Chị chủ quán nhắn tin bảo tôi thấy chị ấy trạng thái không đúng lắm, tôi có chút lo lắng, gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy nói đang trên đường đi nghĩa trang công cộng, còn nói..." Mạc Y nhìn bạn thân biểu tình càng ngày càng khó coi, do dự mãi vẫn là nói ra nguyên văn của Đường Sở Nhiêu: "Ghét nhất chính là bị người thân cận gạt mình..."
Tô Kỳ cả người như mất đi khí lực, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Mạc Y đúng lúc ôm lấy hắn.
Mạc Y thấy bạn thân như đột nhiên mất đi sinh khí, vội an ủi nói: "Tô Tô, cậu cũng là bất đắc dĩ thôi, hồn xuyên sống lại loại chuyện huyền huyễn như vậy, nói ra chưa chắc đã tin mà... Cậu hảo hảo cùng chị ấy giải thích một chút, Sở Nhiêu tỷ ôn nhu như vậy, sẽ hiểu cho cậu... Dù sao chị ấy yêu chính là Tô Kỳ hiện tại này, là cậu a!"
Tô Kỳ như đột nhiên tìm về chủ kiến, hắn mạnh mẽ buông ra Mạc Y, xoay người hướng cửa thang máy chạy tới, trong thanh âm lại vẫn có run rẩy vô pháp khống chế: "Tôi đi tìm nàng!"
Đường Sở Nhiêu cũng không có ở trước mộ Tô Kỳ được bao lâu, nàng gần như là chạy trốn khỏi nghĩa trang. Tô Kỳ lừa nàng. Nàng không dễ gì vượt qua sợ hãi trong lòng, nghĩ muốn tái làm lại từ đầu hưởng thụ tình yêu, đem toàn bộ bản thân giao phó cho hắn, chính là hóa ra, hắn không phải hắn, mà là nàng. Đường Sở Nhiêu trở lại xe, lau khô nước mắt trên mặt, tự giễu nở nụ cười. Cư nhiên là như thế. Cho nên ngày đó, hắn sợ hãi xem phim kinh dị, sẽ bị dọa khóc; hắn làm nũng tự nhiên chẳng khác gì một cô gái; hắn hỏi nàng, nếu quả thật hắn là nữ nàng còn có thể yêu hắn không...
Còn có thể yêu hắn sao?
Đường Sở Nhiêu không biết. Nếu tình yêu được thành lập trên nền tảng nói dối, đó vẫn là tình yêu sao? Nàng nên đối đãi như thế nào với một người yêu mà hiện giờ hết thảy đối với nàng đều là bí ẩn?
Đường Sở Nhiêu lấy điện thoại di động ra, mở máy. Không ngoài sở liệu, đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Tô Kỳ. Nàng mặt không chút thay đổi bỏ qua nhắc nhở, tìm một cái tên rất ít khi liên hệ, phát tin nhắn qua.
"Giúp tôi tra một người, Tô Kỳ, nữ, năm trước xảy ra tai nạn xe qua đời, muốn mọi tư liệu về cô ấy."
Phát xong tin tức, Đường Sở Nhiêu liền lại đóng di động, phát động xe, tiếp tục chạy về phía trước.
Phần mộ của Kỳ Ngọc Dung cách nghĩa trang công cộng không xa, chỉ là càng sát vùng ngoại ô. Chẳng bao lâu, Đường Sở Nhiêu đã tới rồi.
Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ sợ hãi đi gặp Kỳ Ngọc Dung như thế. Bình thường vài phút lộ trình, nàng lần lữa đi mất mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng mới đến trước mộ Kỳ Ngọc Dung. Lần trước, là thời điểm thanh minh, nàng và Tô Kỳ cùng đi. Mà hiện tại...
Đường Sở Nhiêu đôi mắt sưng đỏ lại một lần nữa chứa đầy nước mắt, nàng thẳng tắp ở trước mộ Kỳ Ngọc Dung quỳ xuống, khóc không thành tiếng.
Xin lỗi, Kỳ a di, lời đã đáp ứng người, con không có làm được...
Tô Kỳ gần như là đem SUV chạy như đua xe, dọc đường đi không biết bao nhiêu lần vượt đèn đỏ bao nhiêu lần bị mắng, mà chờ đến lúc hắn đuổi tới nghĩa trang công cộng, cũng không thấy xe Đường Sở Nhiêu ở bãi đỗ xe. Nơi này hắn chưa đến bao giờ, đáng tiếc, hắn cũng vô tâm tư đi phun tào mộ mình, vội tìm nhân viên canh giữ, cấp bách hỏi: "Chú, vừa nãy có phải có một nữ nhân rất xinh đẹp rất khí chất đến hay không?"
"Nga? Nàng có phải búi tóc không?"
"Đúng đúng đúng, búi tóc!"
Nhân viên trông coi thấy Tô Kỳ vội vã như vậy, vội nói: "Có một người, lại đây xem một cái cô nương, đi được 20 phút rồi, nhìn nàng khóc thật thương tâm." Nhân viên trông coi vốn gặp người không nhiều, gặp phải nữ nhân có khí chất như Đường Sở Nhiêu, khó tránh khỏi để ý nhiều hơn một chút.
20 phút... Tô Kỳ đi trên đường cũng không nhìn đến xe Đường Sở Nhiêu, nhưng hắn cũng không biết liệu mình có chạy gấp rút quá không chú ý xe đối diện hay không, cũng không chắc được Đường Sở Nhiêu rốt cuộc đi nơi nào. Hắn ủ rũ, thấp giọng nói cảm ơn, xoay người đi rồi.
Lấy điện thoại di động ra lại gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu, vẫn là tắt máy. Tô Kỳ tê liệt ở chỗ ngồi, hốc mắt liền đỏ. Nghĩ Đường Sở Nhiêu khả năng không bao giờ gặp lại mình nữa, hắn liền ủy khuất vô cùng. Vốn hắn gắng sức chạy một mạch nãy giờ, nghĩ muốn hảo hảo cùng Đường Sở Nhiêu giải thích, kết quả không nghĩ tới không gặp được, còn không biết người ta đi đâu rồi. Nghĩ như vậy, Tô Kỳ liền nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn vẫn luôn luôn không ngừng đánh tới điện thoại Đường Sở Nhiêu, mấy chục phút sau, rốt cục buông tha, ghé vào tay lái gào khóc.
Một lát sau, Mạc Y gọi điện thoại lại đây, như bừng tỉnh Tô Kỳ, hắn xoa xoa nước mắt, đón điện thoại.
"Uy? Tô Tô? Thế nào rồi?" Mạc Y cũng gấp hết sức, không biết làm sao bây giờ.
Tô Kỳ hút hút cái mũi, nghẹn ngào nói: "Tôi không tìm được nàng... Hu... Mạc Mạc, làm sao bây giờ..."
"Oái cậu trước đừng khóc a, " Mạc Y vừa nghe, cũng gấp ghê gớm, bất quá nàng so với Tô Kỳ bây giờ vẫn còn minh mẫn hơn một chút, "Cậu nhanh ngẫm lại chị ấy còn có thể đi đâu, thật sự không được thì trở về nhà chờ, chị ấy hẳn là không thể không trở về nhà!"
"Nga... Nhưng mà tôi có chút sợ..." Tô Kỳ trong lòng loạn thành một đoàn, cỗ dũng khí xông ra vừa nãy lúc này đều đã héo hết rồi, người ta tiếng trống thứ nhất hăng hái thứ hai giảm xuống thứ ba cạn kiệt, hắn đây thì mới lần thứ hai đã kiệt quệ rồi.
"Cậu đừng có túng a cha!" Mạc Y sắp không ổn rồi, khuê mật này của nàng bình thường đều đáng tin, chính là gặp phải chuyện thật sự lớn liền sẽ phạm túng, cứ phải bắt nàng mắng một trận mới chịu.
"Quên đi, cậu cũng đừng chạy lung tung, nhanh về nhà chờ! Nói cho cậu biết, không cho phép túng! Cậu nếu không nắm chặt cơ hội hảo hảo cùng chị ấy nói rõ ràng, đến lúc đó người ta không cần cậu xem cậu đi đâu khóc!"
Tô Kỳ bị nàng rống một trận, cũng bình tĩnh một ít, xoa xoa nước mắt, đáp trả một tiếng, cúp điện thoại, liền lái xe chạy về nhà.
Ngược lại không nghĩ tới, lúc Tô Kỳ về đến nơi, Đường Sở Nhiêu đã ở nhà. Đường Lạc Nhiên đi Cố gia cùng muội muội chơi đùa, hai ngày nữa mới trở về.
Hắn mở cửa thấy Đường Sở Nhiêu ở trên ghế sa lon, ánh mắt liền sáng, nhưng lại nghĩ tới chuyện kế tiếp có thể xảy ra, lại cúi đầu, tiến lại gần, cũng không dám dựa vào thân cận quá, sợ hãi hô: "A Nhiêu..."
Hắn trộm đánh giá Đường Sở Nhiêu, gặp ánh mắt của nàng sưng sưng, vô cùng đau lòng, cũng không dám nhiều lời, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, làm như chờ xử lý. Đường Sở Nhiêu biểu tình quá lạnh.
Đường Sở Nhiêu nhìn Tô Kỳ sợ hãi cách nàng nửa thước ngồi xổm xuống, không có biểu tình gì. Nàng không biết nàng nên có dạng biểu tình gì.
Đường Sở Nhiêu thanh âm cũng giống như biểu tình của nàng, tựa như không mang theo cảm xúc, "Tô Kỳ, 12 tuổi cha mẹ vì sự cố qua đời, tốt nghiệp Z đại vào một xí nghiệp nước ngoài, công tác ba năm thăng phó tổng giám, năm ngoái gặp tai nạn xe, qua đời, đúng không?"
Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấp giọng đáp ừ.
"Ha, " Đường Sở Nhiêu cười lạnh một tiếng, "Đã như vậy, lại còn dám nói chưa từng lừa gạt tôi?"
"Tôi không phải cố ý..." Tô Kỳ ủy khuất thực sự, "Loại chuyện này ai mà tin a..."
"Quên đi, tôi hiện tại muốn biết Tô Kỳ nguyên bản đi đâu." Đường Sở Nhiêu ánh mắt lợi hại như xuyên thấu qua khối thân thể này, nhìn thẳng đến linh hồn Tô Kỳ. Nàng phải làm rõ được vấn đề này.
"Tôi không biết... Lúc tôi tỉnh lại, sàn nhà đều là rượu, có thể là trúng độc cồn... Tôi nghe hắn nói một câu dùng thân thể hắn thì phải giúp hắn đem Tô thị cướp về... Tôi cảm thấy được hắn có thể đã qua đời... Nhưng mà lúc nhớ tới mẹ hoặc nhìn đến Tô Hoành ba người bọn họ thì cảm xúc lại dao động rất lớn, những thứ này có lẽ là đều là tâm tình của hắn... Cho nên tôi cũng không biết hắn có còn tại hay không..."
Tô Kỳ cố nén nước mắt, sợ hãi nhìn nàng, lòng tràn đầy hy vọng Đường Sở Nhiêu sẽ tin tưởng hắn.
Theo cách nói của Tô Kỳ, vậy đây là một lần trùng hợp, không thể dùng khoa học giải thích. Nếu quả thật hắn nói là sự thật, vậy nguyên chủ chết cũng không liên quan đến Tô Kỳ này. Đường Sở Nhiêu trong lòng thở dài một hơi, nàng vẫn là tin tưởng Tô Kỳ. Nếu thật là Tô Kỳ này đoạt thân thể của nguyên chủ, nàng liền thật không biết làm sao bây giờ. Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Còn muốn tiếp tục giúp hắn đem Tô thị cướp về sao? Tô Kỳ kia đã không còn, vậy thì hết thảy còn có ý nghĩa gì? Mà nàng, lại nên lấy thái độ như thế nào đi đối đãi hắn? Nàng lẳng lặng nhìn Tô Kỳ, giống như hy vọng từ trên người hắn có thể nhìn ra một đáp án.
Đường Sở Nhiêu trầm mặc thật lâu cùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi vào trong mắt Tô Kỳ, liền biến thành không tín nhiệm. Tô Kỳ tâm đều lạnh, hắn ngẩng đầu, nhìn nàng bi thương cười, hỏi: "Cô không tin tôi?"
Hắn không thể tin được, hắn một năm nay moi tâm đào phổi, vẫn không đổi được tín nhiệm của Đường Sở Nhiêu. Sao hả? Ở trong mắt nàng hắn còn là cái loại người sẽ cố ý đoạt thân thể người khác?
Đường Sở Nhiêu ánh mắt trở nên phức tạp, nàng cũng không phải không tin, nhưng mà, nàng không biết có nên trả lời hay không. Trả lời sau, lại nên như thế nào đây?
Tô Kỳ nhìn Đường Sở Nhiêu, trầm mặc của nàng làm cho hy vọng còn sót lại trong mắt hắn đều biến mất hầu như không còn. Tô Kỳ tự giễu cười cười, đứng lên, tâm như tro tàn, nói: "Đường Sở Nhiêu, tôi đã đào cả trái tim tôi ra đưa hết cho cô, cô còn không tin tôi sao? Tùy cô nghĩ thế nào cũng được."
Lập tức, hắn bước nhanh đi hướng cửa, rời khỏi căn phòng này, cũng không quay đầu lại.
Đường Sở Nhiêu theo bản năng muốn lên tiếng giữ lại hắn, nhưng vẫn đem lời nuốt xuống bụng. Nàng còn đang ở trạng thái hỗn loạn, không thích hợp làm quyết định. Nàng nghĩ, cả hai đều cần thời gian, từ từ bình tĩnh bình tĩnh.