“Cuối cùng cũng đã sắp xếp xong. Giờ thì thẳng tiến tới phòng bếp nhà ông thôi nhỉ.” Sơn vui vẻ lau mồ hôi trên trán.
“Ừm, cảm ơn Sơn nhiều lắm.” Đông cũng lau mồ hôi, cười nói.
Hai người bước ra khỏi phòng mới của Nhi vừa nói chuyện. Phòng mới của
Nhi nằm ở tầng 2 ngay gần phòng của anh An và Đông. Căn phòng này vốn
không phải phòng khách cũng không có người sử dụng. Hàng năm đều được bổ sung đồ mới, lúc đó cả An và Đông đều cảm thấy kỳ lạ, không lẽ bố mẹ
mình là âm dương sư, pháp sư, phù thủy hay là người nhìn thấy linh hồn
mà cả hai anh em không nhìn thấy, căn phòng này là của linh hồn kia. Có
lần anh An cũng đã hỏi nhưng chỉ được đáp lại một câu: “Căn phòng này là của em gái các con”. Chưa từng gặp mặt cô em gái nào, nên cả hai cũng
nghĩ chắc là tương lai bố mẹ sinh thêm em gái cho hai người. Nhưng hàng
năm đều được sắm mới mọi thứ mà không thấy đứa em nào được sinh ra khiến cả hai đều chỉ có thể nhìn trời cảm thán sở thích của bố mẹ mình.
“Mà có chuyện này, tôi không hỏi thì cứ áy náy trong lòng. Chuyện Nhi là em gái ông là thế nào vậy?” Sơn gãi gãi mái tóc gần thái dương lúng
túng nhìn Đông. “À, nếu không thể nói thì đừng có nói. Mình không muốn
vì vậy mà bạn khó xử đâu.”
“Cũng đâu có gì mà phải khó xử.” Đông cười nhìn Sơn. Sau đó, cậu kể lại chuyện vì sao Nhi lại là em gái mình.
“Bố ông cũng kỳ lạ ghê. Sao lại có vụ trao đổi như vậy. Nhỡ không có đứa con thứ ba thì lấy đâu ra mà trao đổi. Người đàn ông kia cũng kỳ lạ
chẳng kém, giúp đỡ người ta với điều kiện trao đổi kỳ lạ vậy.”. Sau khi
nghe xong câu chuyện, ngón tay cái và ngón tay trỏ của Sơn véo cằm mình
và nói.
“Ừ, khi còn nhỏ cứ tới ngày sinh nhật mình, mình thường thấy mẹ mua 2
chiếc bánh kem, mình cứ thắc mắc sao mẹ lại mua 2 chiếc bánh, nhìn mẹ
lúc nào cũng suy tư cả. Mình không hiểu gì cả. Bây giờ thì mình đã hiểu
tất cả.” Đông nhìn xa xăm nhớ lại chuyện cũ.
Nhìn Đông như vậy, Sơn gật đầu rồi vỗ vai Đông, cười nói: “Nhưng dù sao
giờ ông đã là anh trai rồi, có thêm một cô em gái chắc sẽ thương yêu lắm đây. Mai là thứ bảy rồi, hôm nay và tối mai tôi qua nhà ông ngủ lại
nhé. Có thiết bị GOW, chúng ta phải thức đêm chơi”
“Ừ, nếu ông xin phép gia đình mình rồi thì ok. Tối nay hoàn thành hết
bài vở của tuần sau rồi chơi.” Đông cười, hai con nghiện game ở với nhau thì sẽ có chuyện gì đây, dĩ nhiên là xuất hiện bốn cặp mắt gấu trúc
rồi.
“Hả?” Sơn trố mắt nhìn thằng bạn, “Sao ông vẫn nhớ tới sách vở vậy, tôi
chưa từng nhìn thấy con nghiện game nào lại vẫn còn có thời gian nghĩ
tới học hành như ông cả?”
Đông không nói gì mà chỉ liếc con mắt sang Sơn. Sơn gãi gãi tóc gần thái dương nhìn thằng bạn mà cười. Khi cả hai bước tới cửa phòng bếp thì
thấy Nhi đã chuẩn bị chút bánh, nước và hoa quả. Cả hai chạy nhanh đến
chiếc bàn và tranh nhau bánh ngọt. Cuộc chiến tranh bánh kết thúc, Sơn
nhìn Nhi phía đối diện đang từ tốn uống nước mà nói
“ Nhi à, tối nay mình qua đêm ở nhà hai bạn, mình muốn rủ tên này kiểm
tra lại trình độ bóng đá của cả hai.” Sơn chỉ tay về hướng Đông, nói
tiếp: “ Đã lâu không tập chắc là mình chậm lắm rồi. Nếu tập luyện lại
cũng sẽ mất thời gian, còn 1 tháng nữa là phải gửi danh sách các đại
diện tham gia đội bóng lên Liên đoàn bóng đá quốc gia rồi. Không biết có theo kịp mọi người không nữa.” Sơn âu sầu nói.
“Hì, chẳng phải bạn vẫn lén lút tập đá bóng khi rảnh đấy thôi. Có gì mà
lo lắng vậy.” Nhi cười khúc khích nhìn cái dáng chống cằm giả bộ âu sầu
của Sơn nói.
“Sao bạn biết.” Sơn ngạc nhiên nhìn Nhi.
“Nhìn đôi giày thể thao của bạn luôn mòn, nếu bình thường không tập thể
thao hoặc ít tập thể thao thì bạn có thể dùng trong 6 tháng. Nhưng mình
thấy bạn thường xuyên thay đôi giầy mới, chắc tầm 3 tháng là bạn thay
một đôi mới. Hơn nữa, bạn luôn ngủ gục trong lớp học, điều đó chứng tỏ
đêm bạn không ngủ đủ giấc. Bạn đi xe buýt đi học, nhưng khi tới trường
mồ hôi bạn luôn ướt đẫm áo. Điều đó chứng tỏ bạn hay chạy bộ tới
trường.”
“Mình thay giầy thể thao thường xuyên vì chạy theo mốt mới. Việc ngủ
không đủ giấc là do mình ham chơi game, mồ hôi ướt đẫm là do xe buýt
đông chen lấn. Như vậy không đủ thuyết phục.” Sơn nói. “Bạn nên nhớ rằng các buổi thể dục mình luôn bị thầy phê bình vì kém cỏi nhé”
“ Bạn đang cố nghĩ ra mọi lý do từ chối việc mình luôn luyện tập chăm
chỉ. Nhưng mình có thể nhận biết rất rõ, như mình đã bảo mình thấy đôi
giày của bạn rất nhanh mòn, một người sử dụng thường xuyên muốn nhanh
mòn phải sử dụng trong 6 tháng, mà điểm mòn của bạn còn ở điểm đầu đôi
giầy. Bạn giải thích vì sao như vậy không?” Nhi cười nhìn Sơn. “Hơn nữa
tuy rằng trong các buổi tập thể dục bạn luôn lề mề nhưng nếu thật sự kém như vậy thì nhịp tim bạn sẽ đập nhanh, mồ hôi sẽ chảy nhiều. Nhưng bạn
lại không hề có những biểu hiện này, mồ hôi của bạn chảy không nhiều như các bạn nam khác trong lớp, các bạn khác vì nhịp tim không ổn định mặt
sẽ đỏ, chân hơi run thì mặt bạn vẫn bình thường chứng tỏ hô hấp của bạn
tốt, nhịp tim bạn điều hòa, chân mình không hề có dấu hiệu của sự mệt
mỏi. Bạn đừng bảo tuyến nội tiết hay tuyến mồ hôi của bạn tốt, nếu tốt
thì tại sao đi xe buýt thì ướt đẫm mà tập thể dục lại không ướt đẫm…..”
“Đúng là quan sát tinh tế. Mình không thể tìm lý do gì cho việc đó rồi.” Sơn cười. “Còn điều này mình muốn hỏi, mình nghĩ bạn rất khỏe mạnh,
tại sao lại có cái chứng nhận sức khỏe bị tim vậy? Bạn lười trốn giờ thể dục là sao?”
“Cái này à, không phải mình trốn, bạn biết trong các môn thể thao mình
ghét nhất môn gì không?” Nhi nhìn Sơn đang lắc đầu nói tiếp. “Đó là môn
bơi”
“Hả”. Lần này không chỉ Sơn ngạc nhiên mà Đông cũng ngạc nhiên. Nhi nhìn ra sự thắc mắc của cả hai bèn nói:
“ Mình không thích mặc áo tắm, nhìn thật ngu ngốc, lại thêm cái tụi con
trai rình rập như mèo rình chuột nữa. Từ trước đến nay mình không thích
mặc ít đồ, cơ thể mình lạnh”.
Sơn và Đông sau khi nghe lời giải thích thì gật đầu. Đúng là trong các
giờ bơi, tụi con trai nhìn con gái như mèo rình chuột thật, bản thân Sơn cũng nằm trong đám đó, Sơn xấu hổ cười nhìn Nhi. Đông thì cười cười, em gái mình thuộc dạng truyền thống đây mà, vừa là hủ, vừa là trạch, lại
vừa là hàng cổ. Trên đời này chắc cũng chỉ còn em gái mình là hàng hiếm
thôi.
….
Buổi tối hôm đó, sau khi cùng học nhóm xong, ba bạn trẻ đã cùng nhau tập chạy và tập di chuyển bóng, giữ bóng và chuyền bóng ở phía sân tập sau
nhà. Một người đang nhàn nhạ đứng ở bên cạnh nhìn hai người đứng trước
cầu môn.
“Oầy, sao ông không để tôi đá vào cầu môn một quả nào vậy?” Sơn tức tối
vì suốt buổi chưa thể đá vào lưới một quả nào cả. “Mắt ông cận mà sao
lại có thể nhìn tinh như vậy nhỉ?”
“Thôi, chúng ta dừng tập thôi. Cũng muộn rồi.” Nhi nói. “Sơn à, anh Đông đâu có cận, anh ấy đeo kính trang trí đó.” Nhi cười và giải thích.
“Hả, thật á.” Sơn nhìn sang Đông. Cậu nhanh nhẹn tháo kính và đeo vào
mắt mình. “Đúng thật nhỉ. Sao ông lại phải đeo kính vậy? Sao lâu nay tôi không biết nhỉ?”
“Thì tại nếu mình không đeo kính trông mình giống con gái hơn, thế thì
sẽ bị nhầm lẫn.” Đông giải đáp nghi vấn của thằng bạn. “Tại ông không để ý có những lúc tôi bỏ kính ra khi chơi game đấy thôi”.
“Ồi trời, dù có đeo kính cũng vẫn bị nhầm đó thôi. Có khác gì đâu cơ
chứ.” Sơn lắc lắc tay phía trước mặt mình và nói. Sau đó Sơn nhìn về
hướng Nhi, thấy Nhi đang chăm chú viết gì đó, cậu lại gần.
“Nhi đang làm gì vậy?” Sơn hỏi
“Đây là những nhược điểm cần khắc phục của cả hai. Tuy Sơn đã có kinh
nghiệm 7 năm chơi bóng song vẫn có những nhược điểm nhất định. Còn anh
Đông thì kinh nghiệm 4 năm rồi, giỏi ở tất cả các vị trí, nếu chuyển
sang vị trí tiền vệ sẽ phát huy hơn là vị trí thủ môn.” Nói rồi, Nhi đưa 2 quyển tập cho cả Sơn và Đông. “Trong đây đã ghi chép đầy đủ những
nhược điểm đó và phương pháp luyện tập để khắc phục những nhược điểm đó. Cả hai coi nhé.”
Sơn nhìn vào tập rồi nhìn Nhi và Đông. “Làm sao Nhi biết được?”
“Vừa rồi mình đã quan sát cả hai, cùng với những tin tức mình thu được nên rút ra những nhận xét này.” Nhi trả lời.
“Hả, chỉ trong vòng 2 giờ đồng hồ quan sát thôi á.” Sơn ngạc nhiên
“Ừ, nếu tập luyện chăm chỉ thì sẽ khắc phục nhanh những nhược điểm đó
thôi. Với lại ngày mai vào game, cả hai kết bạn với em, em sẽ tìm dữ
liệu về game Bóng đá để cả hai rèn luyện cả tinh thần, mỗi ngày 90 phút” Nhi nhìn đồng hồ điểm 22h mà nói. “Muộn rồi mình nghỉ ngơi thôi.” Nói
rồi, Nhi là người đầu tiên bước vào nhà trước. Còn lại Đông và Sơn, hai
người đang đứng sững sờ ở phía sau.
“Em gái ông là thiên tài à? Làm sao mà có thể chỉ quan sát có chút xíu mà đã phát hiện ra được.” Sơn nhìn Đông hỏi.
“Có vẻ là đúng đấy. Em ấy có thể biết mình chơi bóng từ khi nào, chơi
giỏi ở vị trí nào, thật đáng ngạc nhiên.” Đông nhìn theo hướng Nhi nói.
“Vậy là Đông mới chơi có 4 năm thật ư, tức là khi sang tới Đức mới chơi sao.” Sơn hỏi
“ Ừ.”
“Kể tôi nghe chuyện ông đến với niềm đam mê bóng đá đi.”
“Mình từ bé đã mơ ước sẽ học tại đại học Hamburg. Năm lớp 5, bố mình có
cho mình làm một bài test và mình đã hoàn thành với số điểm 97. Đó là
một bài kiểm tra đầu vào của một trường Trung học thuộc Hamburg, Đức. Vì vậy, năm lớp 6 mình đã chuyển đến Đức.”
“Mới 11 tuổi đã tự mình sống và học ở Đức rồi sao. Ông tài thiệt.” Sơn nhìn Đông, lòng đầy thán phục.
“Không, mình đi học trước một năm nên lúc đó mình mới có 10 tuổi.”
“Thật á, vậy ông kém tui tới tận 3 tuổi à, vậy phải gọi là anh đi nghe
chưa.” Sơn nắm quả đấm vào ngực Đông, cười nói. “Kể tiếp đi coi nào.”
“Ừm, vào ngày nhập học đầu tiên, trường mình có một buổi thi đấu giao
hữu với trường thị trấn bên cạnh. Không may là lúc đó thủ môn bên đội
bóng trường mình bị chấn thương mà không có ai để thay thể. Lúc đó, mình đứng ngoài sân bóng đã quan sát cách di chuyển của hai đội bóng. Mình
chỉ vô tình hét lên cảnh báo các bạn ấy cẩn thận phòng thủ. Đội trưởng
đội bóng trường mình vì đang bí người, thấy có người giúp đỡ, nghĩ là
mình biết chơi bóng đã kéo mình vào sân ở hiệp 2. Lúc đó mình đã bảo là
mình không biết chơi. Nhưng chẳng có ai tin mình cả.” Đông cười và hồi
tưởng lại. “Khi đứng trước bảo vệ cầu môn, mình đã hỏi là nhiệm vụ của
mình là bắt được bóng à. Cả đội cười ồ bảo ‘vậy ra bạn không biết bóng
đá thật à’, mình đã trả lời là không biết. Các bạn ấy bảo chỉ cần không
để bóng vào lưới là được. Ngày hôm đó, cả hai đội đã hoà với tỉ số 1-1.
Các bạn đội bóng thị trấn bên cạnh cứ khen ngợi là bên mình có thủ môn
giỏi. Sau lần đó, các bạn ấy đã rủ mình tham dự đội bóng. Mình đồng ý.
Và thế là mình đã trở thành cầu thủ bóng đá như vậy đấy.”
“Vậy, phải nói ông cũng là thiên tài nhỉ. Bây giờ thì mình công nhận hai anh em ông giống nhau rồi.” Sơn khoát vai bạn, “chúng ta nghỉ thôi, vào nhà thôi.”
“Vậy Sơn thì sao? Bạn cũng nói cho mình nghe chuyện bóng đá và chấn thương của bạn đi”. Đông nhìn Sơn.
“Cái này thì phải kể đến cuộc thi cầu thủ bóng đá nhí rồi, bên cạnh nhà
mình có ông chú là dự bị đội tuyển bóng đá quốc gia, ổng tham gia đội
bóng 10 năm mà cả 10 năm đều không được chính thức ra sân. Hồi đó, ổng
thấy mình đi học về, tay cầm tờ báo nhi đồng nói về cuộc thi, ổng hỏi
mình có tham gia không? Mình bảo mình không biết chơi bóng, bố mẹ cũng
không cho chơi vì ham chơi sẽ học dốt. Ổng bảo đi học về sang nhà ông,
ông ấy sẽ dạy mình. Thế là mỗi chiều đi học về mình đều tập luyện với
ông. Đến khi tham gia cuộc thi, mình đạt điểm tối đa. Từ đó mình tiếp
tục chơi bóng với ông và ở trường. Năm lớp ba, trường mình chính thức có một đội bóng, mình tham gia với các bạn ấy. Tụi mình chơi với nhau, học với nhau đến tận năm lớp 8. Bố mẹ mình cũng không phản đối vì cho rằng
như vậy cũng coi là một hoạt động ngoại khóa tốt cho sức khỏe…”
Sơn nhìn xa xăm lên bầu trời. “Cuộc thi năm lớp 8, mình là một trong
những đứa trẻ được chú ý nhất trong suốt cả giải đấu học sinh, chuyện
chấn thương là va chạm khi ở giải đấu vòng loại, đến vòng chung kết thì
bị nặng hơn. Ngày hôm đó sau khi kết thúc hiệp một, chân mình đau ê ẩm,
cảm giác như xương bàn chân bị vỡ. Bác sĩ cứu hộ đã bảo phải đưa mình đi bệnh viện ngay. Đến bệnh viện thì gặp bố mình hôm đó đang trực, thấy
mình được đưa vào thì vội vàng tiến hành kiểm tra. Sau đó, vì chấn
thương đó ảnh hưởng trong 6 tháng không được vận động, mình bắt buộc nằm trên giường 4 tháng. Cũng vì chấn thương đó mà mình nghỉ học cả một học kỳ năm lớp 9 nên không đủ điều kiện thi tốt nghiệp trung học. Lại thêm
một năm mình ôn thi vào 10 trường Amsterdam không thành công. Chính vì
vậy năm vừa rồi mình làm thêm một nguyện vọng là trường mình đấy.”