Sau trận bóng với đội trường THPT Ý Yên,
mọi người vui vốn vui vẻ chuẩn bị được một bữa ăn chùa, Hùng và Bách khi biết cả đội muốn đi Quất Lâm thì cũng bày tỏ muốn đi. Vậy nên trong xe
ngoài đội bóng có thêm 6 người nữa. Bảo Ngân lớp 11 thi thoảng liếc nhìn Đông muốn nói gì đó nhưng nhiều lần ngập ngừng lại thôi khiến mọi người trên xe trêu chọc Đông số đào hoa trái có Hương phải có Ngân. Ở cuối xe Hà và Bảo Ngân lớp 10 lại nói về các câu chuyện dã sử khiến vài người
học ban A liếc mắt không thú vị chuyển dời chỗ ngồi.
Sơn hào hứng nói về chiến trường Thiên Ma với vài người, thi thoảng Nhi
cũng xen ngang vài câu. Bách vốn muốn tiến lên tán gẫu với Nhi thì bị
Phước kéo lại hỏi về kỹ thuật bóng đá. Hùng thấy vẻ mặt ỉu xìu của Bách
mà muốn cười to nhưng vì sợ cậu ta xấu hổ mà liều mình nên đành nghẹn
cười đến hai má phồng lên. Lâm ở bên cạnh tưởng Hùng có trò gì thì hỏi
liên hồi làm Hùng suýt bị sặc nước miếng. Vốn định mắng cậu ta nhưng
thấy cậu ta quan tâm lại thôi, sau đó hai người nói chuyện về hướng nhận định bóng và phương pháp tập luyện của thủ môn. Khi hai người trao đổi
nhiều khi không hẹn nhìn về phía Nhi. Khi nghe Nhi có những cú sút di
chuyển khiến Hùng muốn một lần được thử bắt bóng của cô bạn này. Hùng
cũng rất muốn được thử phần mềm luyện tập tinh thần của cả đội nên kết
bạn tài khoản trên internet với mọi người, Bách cũng hào hứng muốn chơi. Hai người không hề nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đắc ý của tất cả mọi
người. Đến sau này có cơ hội gặp lại nhau lần nữa, mọi người đều cười
lớn vì những ngày tháng đó.
Khi tới Quất Lâm, Bảo Ngân lớp 10 cùng thầy Trung đi làm thủ tục thuê
nhà nghỉ. Sơn thì háo hứng nói bữa tối phải ăn hải sản, sau đó một mình
Sơn chạy đi tìm hiểu những nhà hàng có món hải sản ngon để lại Bách và
Hùng đứng nhìn nhau:
”Liệu cậu có đủ tiền trả bữa này không?” Hùng nhìn Bách tò mò hỏi.
”Chắc bán mình đi quá, cái thằng quỷ đó thích ăn gì không ăn, đòi ăn toàn món đắt tiền“. Bách vò đầu bứt tai nhìn theo bóng Sơn.
”Đừng lo, tụi tôi không để mấy bạn phải trả tiền đâu.” Đông cũng nhìn ra lo lắng của cả hai nên tiến gần nói. Hùng quay đầu nhìn sang Đông, đây
là một cậu bạn dáng nhìn thư sinh, đeo cái mắt kính to che kín khuôn
mặt, nước da trắng với cái cằm xinh như con gái, Hùng rất tò mò nếu bỏ
mắt kính ra thì khuôn mặt đầy đủ của cậu ta có dễ nhìn như vậy không?
Đúng này mấy cô bạn gái cổ động viên là Giang, Hồng, Lan Hương và Bảo
Ngân cũng đi đến. Hùng nhìn thấy ánh mắt Lan Hương cháy rực nhìn Đông,
Hùng nhìn lại Bách, 'cũng có rất nhiều người nhìn thằng bạn mình như
vậy, bao nhiêu người tới nó đều không khước từ một ai cả, nhưng cậu bạn
tên Đông này lại trái ngược hoàn toàn, cậu ta tuy vui vẻ hòa đồng nhưng
cũng có khoảng cách nhất định với mấy bạn nữ. Duy chỉ có cô bạn tên Nhi
thì không e dè nhiều hành động thân mật vừa như bạn bè, vừa như người
thân' Hùng nhìn sang cô bạn tên Nhi đang đứng ở trên bờ tường hành lang
bảo vệ biển, hình như vừa mới xuống xe thì cô bạn đó nhận được tin nhắn
gì đó, 'không biết là do người gửi hay là do tin nhắn đó mà cô gái cười
tít mắt'. Hùng lại chú ý tới những người khác trong đội, tất cả đều có
một hành động chung là rất thích bờ biển, nhiều người vừa xuống xe là
chạy ngay xuống bờ cát.
”Đi biển là phải như vậy“. Hùng nghe thấy những người nghịch cát vừa nói.
”Đúng là dân thành phố, có gì thích chứ mà như trẻ con“. Bách ở bên cạnh Hùng lẩm bẩm nhìn những kẻ đang nghịch trên cát. Đúng lúc này lời của
Nhi khiến mọi người đều chú ý.
”Các bạn, mau chuyển đồ lên khách sạn, ăn trưa và nghỉ ngơi trong vòng 2 tiếng, sau 2 tiếng nữa mọi người tập trung ở trên bờ biển nhé.” Nhi
cười tươi nói với mấy người. Không hiểu có phải là Hùng và Bách đều thấy mấy người dưới bờ biển tự dưng đứng thẳng người như rô bốt hay không
khi nhìn thấy nụ cười của Nhi, Bách tiến lên gần để nhìn nụ cười đó thì
Sơn từ đâu lại gần nhìn Nhi và nói: “Đừng bảo bạn lại có trò gì hành
người nhé.”
”Bingo.” Nhi quay người nhìn Sơn cười, “Cảm ơn ý tưởng đi biển của bạn,
chúng ta sẽ có buổi tập bóng đá trên cát“. Nhi vỗ vỗ vai Sơn. Lời Nhi
vừa nói ra khiến tất cả những thành viên khác đều chú ý đến Sơn, tất cả cùng nhau giơ một ngón tay giữa lên trước mặt mình hướng Sơn. Sơn nhìn
Nhi rồi nhìn mọi người nuốt nước bọt.
Đông tới gần Sơn và nói: “Phải công nhận hai người có những ý tưởng rất
giống nhau, chuẩn bị lên thớt rồi bạn thân ơi“. Sau đó Đông không tiếc
tiếng cười mà cười rộ lên thu hút nhiều ánh mắt nhìn qua.
“Mày thì sướng rồi, không phải tập tành gì, được ngồi chơi xơi nước.”
Phước khinh bỉ nhìn Đông. Đông vừa nghe xong thì cúi đầu nhìn hai tay
mình, mặt méo đi, trong lòng nghĩ tới một tháng sau mới có thể tập
luyện và thi đấu thì cảm thấy buồn, không ai rõ hơn Đông việc nhìn mọi
người vui vẻ chạy theo trái bóng mà mình thì chỉ có thể nhìn. Sơn nhìn
sang Đông khoác vai Đông nói: “Cảm giác mèo thấy cá mà không thể ăn là
vậy đấy ông bạn, nghĩ tới cả năm trời không được đúng tới bóng trước kia tôi cũng như ông bây giờ đấy, ông còn nhẹ nhàng có một tháng trời, cố
gắng mà chữa lành cái tay không thể lại tật đi”. Đông xúc động nhìn
thằng bạn thân, rất muốn đấm một đấm vào ngực nó, nhưng nghĩ tới cái
tay đang trong thời kỳ nghỉ dưỡng thì gật đầu mỉm cười.
…..
Hai giờ đồng hồ sau, Hùng và Bách đã biết rõ lý do vì sao khi thấy Nhi
cười thì thành viên lại có hành động kỳ cục như vậy rồi, có thể nói Nhi
còn ác hơn cả huấn luyện viên của đội bóng trường Ý Yên nhiều. Điều càng khiến hai người này ngạc nhiên là các bạn đội bóng trường Việt Nam Ba
Lan vậy mà đều chịu khó tập luyện. Những hướng dẫn tập luyện hiệu quả ở
trên cát được Nhi áp dụng rất tốt như việc này là việc làm thường xuyên
vậy. Trên bờ biển lúc này có những thiếu niên người thì chạy, người thì
rê, dẫn dắt bóng, mỗi người một hành động. Một cô gái thi thoảng thay
đổi vai trò lúc thì đá bóng, lúc thì rê bóng, lúc thì tranh bóng. Nhìn
mồ hôi trên những thiếu niên này khiến những người mặc áo rét cũng cảm
thấy nóng bức của mùa hè.
Hùng cũng đã được chứng kiến cái cú sút mà thủ môn Lâm nói. Cũng vì vậy
cả Bách và Hùng đều nhận định cô nàng này chắc chắn từng chơi bóng cho
một đội chuyên nghiệp, còn vì lý do gì không tiếp tục thì cả hai đều rất muốn hỏi Nhi rõ ràng.
Ngồi Bảo Ngân quản lý của đội bóng thì bốn người bạn nữ đi theo nhìn
thấy cái màn này đều há miệng trừng mắt nhìn đám quái vật đang chơi đùa
với trái bóng trên cát vào thời tiết giá lạnh này. Lan Hương nhìn thầy
Trung đang ở bên cạnh: “Thầy ơi, không phải Nhi có chứng nhận bệnh tim
không thể tập thể dục sao, vậy cái người đang vui vẻ chạy nhảy kia là
sao, đó là dấu hiệu của bệnh tim à?” Lan Hương chỉ tay về hướng Nhi đang đứng mắng Sơn, thầy Trung nhìn theo hướng Nhi, thở dài nói: “Đừng có
nói với người khác nhé. Có lẽ hoạt động chút ít thì không ảnh hưởng,
nhưng lâu sẽ bị tái phát.” Hồng và Giang nhìn theo hướng Nhi như có điều gì suy nghĩ, cả hai nhìn nhau rồi cười một cái nhưng cái cười này chư
được bao lâu thì cả hai nhìn thấy Nhi dừng lại và có vẻ thở dốc, Đông
lại gần nói gì với Nhi, Nhi gật đầu và rời khỏi vòng tập luyện với mọi
người. Lúc này thì cả Hồng, Giang và Lan Hương nhìn Nhi rời đi mà có một suy nghĩ: “Cô bạn đó thực sự bị bệnh tim”.
….
Bữa tối hôm đó, đúng như mọi người ao ước là một bữa hải sản tươi ngon,
Bách và Hùng uất ức nhìn Sơn, tuy rằng chỉ phải trả tiền một phần cho
bữa ăn nhưng đó là tiêu tiền vặt của cả hai trong nửa năm qua. Sơn cảm
thấy có người nhìn mình thì cũng nhìn lại, khi thấy đó là Bách và Hùng
thì nở nụ cười tươi rói.