Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 58: Mưa xuân



Mưa lất phất trên con đường đông đúc người qua lại. Hà Nội đêm giao thừa tuy vắng mà lại vẫn đông. Mọi người đều đổ ra đường hướng những điểm bắn pháo hoa mà tới. Năm nay là năm đầu tiên Nhi được xem bắn pháo hoa, năm ngoái đúng dịp tết thì Nhi mắc cảm, cái này là vì thời tiết Việt Nam rất khác với vùng Địa Trung Hải. Năm nay Nhi không chỉ được đón tết với hai anh trai mà còn được đón tết với bạn bè và anh Thiên, điều này khiến Nhi rất hạnh phúc, cô bé năng nổ kể cho ba người bạn về Việt Nam trong năm qua trên xe.

Kyo thì cũng tìm cơ hội nói chuyện với Sơn. “Hôm nay em không đón tết với gia đình sao?” Kyo thật sự rất tò mò vì sao gia đình Sơn lại dễ dàng bỏ qua Sơn đến nhà bạn trong thời khắc giao thừa như vậy.

Sơn nhìn thấy trong mắt Kyo là sự quan tâm lo lắng, Sơn lắc đầu nhìn ra ngoài đường. “ Năm nay mọi người về quê ngoại ăn tết, đó là quê ngoại của dì không phải quê ngoại của em, vì vậy em không về mọi người vui vẻ còn không hết“.

Sơn nhớ đến năm Sơn 4 tuổi, ba và dì đưa Sơn về đó ăn tết, mọi người khen Sơn dễ thương. Lúc đó Sơn vui lắm. Nhưng khi đi qua dãy nhà ngang xuống vườn thì Sơn nghe được cuộc nói chuyện của người lớn. Hóa ra mọi người đều nói dối quan tâm cậu. Từ đó Sơn trầm lặng ít tiếp xúc với dì và hai đứa em. Cha là bác sĩ bệnh viện công nên thường xuyên bận rộn không quan tâm đến con trai cả là Sơn, nhiều khi Sơn vắng mặt cả ngày mọi người cũng không hay biết.

Kyo tuy không rõ chuyện nhà Sơn nhưng nghe giọng nói của Sơn cũng biết quan hệ của Sơn với gia đình Sơn không được tốt. Kyo đem tay mình đặt nhẹ lên tay Sơn. Cảm nhận độ ấm từ bàn tay to lớn của Kyo, Sơn nhìn sang Kyo nở một nụ cười. “Cảm ơn.” Hai người trầm lặng nhìn mưa xuân bay lất phất.

Đang đi trên con đường thì Đông kêu dừng xe, anh An ngạc nhiên dừng xe vào lề đường, Đông nhảy xuống xe chạy lại gần đó. Mọi người nhìn về phía sau thì thấy mấy người đang vây quanh bắt nạt một ai đó, vì khoảng cách ở xa nên không nhìn thấy rõ. An lo lắng cho em trai nên lùi xe lại gần, khi xe cách khoảng 50 mét vị trí Đông và những người đó thì mọi người đều thét lên “Cẩn thận“. Lúc này tiếng kêu không kịp hướng bởi Đông đang ôm lấy một người và bị những bàn chân, gậy gộc đánh tới trên người Đông. Mọi người vội vàng bước xuống xe chạy lại phía Đông. Những người thấy có nhiều người tới thì vội vàng bỏ chạy. Tử Lăng tiến tới kiểm tra vết thương của Đông và người đang nằm trong lòng Đông. Thật may vết thương không nghiêm trọng, An và Nhi đều thở phào. Khi mọi người nhìn thấy người trong lòng Đông thì đều giật mình vì người đó là người bạn học của Nhi, Đông và Sơn.

”Là Bảo Ngân“. Sơn kinh ngạc nhìn cô bạn mặt mày bầm tím. “Sao lần nào cũng gặp bạn trong tình trạng bị đánh vậy, rốt cuộc cô nàng này gây ra chuyện gì vậy?” Sơn thắc mắc nhìn Bảo Ngân đang nhìn mọi người.

Bảo Ngân im lặng cúi đầu xuống, khi nghe Đông không sao thì khẽ nói cảm ơn với Đông. Anh An lo lắng những người kia còn tới gây chuyện nên bảo Bảo Ngân đi lên xe cùng mọi người, chiếc xe 16 chỗ ngồi lại thêm một người.

”Làm sao lần nào cô nàng này bị đánh cậu cũng xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân được nhỉ Đông?” Vừa lên xe ngồi, Sơn vừa nhìn Đông đang được Tử Lăng bôi dược mà nói. Đông lắc đầu, bản thân cậu cũng không hiểu nguyên cớ gì mà dạo gần đây toàn gặp đúng lúc cô bạn học cùng lớp này gặp chuyện. Cậu càng tò mò hơn là vì sao cô nàng này toàn bị vướng vào rắc rối. Bảo Ngân thì im lặng không nói lời nào nhìn Đông rồi nhìn mọi người, khi nhìn thấy Luck thì Bảo Ngân á một tiếng kích động rồi thôi. Theo tiếng kêu của Ngân mọi người nhìn Ngân. Bị mọi người chú ý Ngân xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng thi thoảng vẫn nhìn Luck với ánh mắt kinh ngạc. 'Đây không phải là thành viên ban nhạc Lucky đang nổi tiếng trên thế giới sao?'

Khi mọi người tới điểm bắn pháo hoa trung tâm thành phố Hồ Gươm thì cũng phải chật vật tìm điểm đổ xe, đi theo con phố cổ mọi người xen qua hàng người tìm một vị trí ngắm pháo hoa. Mười người vốn đều là thanh thiếu niên thanh tú, xinh đẹp nên rất dễ bị người khác chú ý. Tử Lăng đi cạnh An, thi thoảng lại chọc An làm An cáu gắt mắng mỏ. Thiên thì luôn nắm tay Nhi đi sát bên cạnh. Kyo cũng rất lo lắng cho Sơn mà đi sát ngay bên cạnh Sơn làm Sơn cảm giác người này thật kỳ lạ, cứ như anh trai lo lắng đứa em đi lạc vậy, nhưng với ý tốt của Kyo nên Sơn cũng không phản cảm. Luck cũng nắm tay May đi bên cạnh khiến Nhi ngạc nhiên, Nhi nhìn Jame đang nhìn xung quanh mà hỏi: “Hai người họ bắt đầu từ khi nào vậy?”

Jame được Nhi hỏi thì nhìn lại Nhi nói: “Thế cậu với anh Thiên từ khi nào vây? Bọn tớ cũng không biết nhé.” Jame thở dài nhìn lên bầu trời đang có hạt mưa rơi lất phất mà nói: “Giờ còn mỗi tôi cô đơn đây?”

Nhi nhìn Jame rồi nhìn anh Thiên, sau đó quay lại nhìn Jame và nói: “Hôm nay bắt đầu nè“.

Jame nghe xong thì hướng Nhi ngạc nhiên: “Thiệt?“.

Nhi gật đầu. “Mới xác nhận mối quan hệ từ hôm nay đấy, thế họ thì từ bao lâu.” Nhi hất hàm hướng về hai người Luck và May.

”Được nửa năm nay rồi, hai đứa nó cứ tình chàng ý thiếp làm kẻ cô đơn như tôi bực mình lắm cơ“. Jame nhìn về Luck và May rồi quay đầu lại nhìn Nhi. “Có lẽ cũng phải tìm một nàng mới được.” Nhi không nói gì mà nhìn sang hướng Đông và Bảo Ngân đang ở gần đó đi song song với Jame, Bảo Ngân khi vừa nghe Nhi và Jame nói thì cũng ngạc nhiên nhìn sang Nhi, hai người tầm mắt nhìn nhau, Nhi mỉm cười với Ngân rồi quay lại nhìn đường.

Mọi người chờ đợi ngắm giao thừa dưới cơn mưa xuân. Từng chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời cũng rực rỡ như tâm hồn của những người trẻ tuổi đứng ở đây. Sau khi ngắm xong pháo hoa, anh An hỏi Bảo Ngân địa chỉ nhà để đưa về, Bảo Ngân im lặng, sau một lúc cô nàng mới nói địa chỉ. Khi tới gần nhà Bảo Ngân mọi người đều rất ngạc nhiên vì Bảo Ngân sống một mình tại chung cư.

”Nhóc tới nhà bọn anh ăn tết đi, thêm nhóc càng vui hơn.” Tử Lăng rất vui vẻ mà mời Bảo Ngân cũng tới nhà An vui tết.

”Thôi ạ, em sẽ làm phiền các anh và các bạn ạ.” Bảo Ngân tính không muốn đi.

”Sao phiền được, những người phía sau em cũng là khách tới ăn tết nhà bọn anh năm nay đó, đừng có ngại, thêm em không sao cả. Tử Lăng chỉ tay về nhóm Thiên. An đang lái xe liếc mắt khinh bỉ nhìn Tử Lăng: “Cậu cũng là kẻ ăn bám đấy“. Tử Lăng nghe, nhìn An cười.

Bảo Ngân thấy sự nhiệt tình của Tử Lăng nên cuối cùng cũng không từ chối. Mọi người vui vẻ về nhà.

”Haha, lì xì của em đâu.” Sơn vừa vào nhà đã đòi hỏi lì xì của anh An và Tử Lăng. An nhìn Sơn líu ríu như con chim non thì mỉm cười lấy ra từ túi áo khoác một tệp lì xì. An đưa từng người lì xì nhưng khi đến Thiên thì trừng mắt mà bỏ qua Thiên tới Bảo Ngân. Mọi người nhìn hành động trẻ con của An mà cười lớn.

Bốn người Kyo cũng vui vẻ lấy chồng tranh mua được lúc trước mang ra tặng cho mọi người, mọi người nhìn tranh chữ mà nhìn lại bốn người với ánh mắt không thể tin được. Sơn là người bất mãn đầu tiên mà nói ra lời: “Năm nào rồi có cái trò tặng tranh, tui muốn tiền lì xì cơ“. Kyo thấy Sơn không vui thì luống cuống tay chân. Thiên không phúc hậu mà cười nói bằng tiếng Ý: “Haha, Lui odiava (bị ghét rồi)“. Kyo quay lại nhìn Thiên: “Cậu cũng mau lì xì mọi người đi.” Kyo vui vẻ khẳng định Thiên cũng mất mặt giống mình, nhưng khi nhìn thấy tệp lì xì đỏ chót của Thiên thì Kyo chỉ biết mắng trong lòng “thằng bạn tồi.” Thiên cũng đưa một lì xì đến trước mặt An nhưng rồi rụt lại đưa cho Nhi thêm một cái, Nhi nhìn Thiên rồi nhìn An mà mỉm cười cất đi. An trừng mắt nhìn Thiên, Thiên nhướng lông mày nói bằng tiếng Việt: “Có qua có lại mới thoại lòng nhau. Tôi thích câu này“.

Thiên vừa nói xong thì tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Thiên. Kyo là người phản ứng đầu tiên, túm lấy áo Thiên mà quát lớn: “Cậu, cậu nói được tiếng Việt.” Nhớ lại cái vụ gặp cảnh sát mà mình thì vắt óc nhớ tiếng Việt mà nói chuyện thì thằng bạn này lại ngồi im không nói gì khiến Kyo giận dữ.

Thiên gạt tay Kyo khỏi áo mình: “Cậu bảo tôi câm mà, câm có thể mở miệng được sao?” Lần này Jame cười lớn nhất, khi thấy ánh mắt của Nhi và mọi người thì kể lại câu chuyện đi vào đường một chiều của cả bọn.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.