Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 90: Cầu thủ bất đắc dĩ



“Chúng tôi hiện nay đã có kết luận về chuyện tám cầu thủ đội bóng đá trường THPT Việt Nam-Ba Lan có chất Doping trong máu. Kết luận này chỉ tháo gỡ việc nghi ngờ lãnh đạo nhà trường cho học sinh sử dụng chất gây nghiện trong thi đấu nhưng việc này là sự trả thù cá nhân hay là sao thì còn phải tiếp tục điều tra. Tuy không phải là cố ý nhưng để công bằng trong các trận đấu sắp tới, chúng tôi sẽ hủy bỏ tư cách tham gia mùa giải này đối với tám người.”

Trong một căn phòng có bốn thanh tra viên ngồi tại bàn họp. Đối diện với họ có ba người, hai thiếu niên và một người đàn ông đeo mắt kính.

“Trường anh được quyền thêm tìm thêm cầu thủ khác hoặc giữ nguyên số lượng mười cầu thủ trong các trận đấu tới.”

Ba người cùng nhìn các thanh tra viên rồi lại nhìn nhau. Người đàn ông đeo mắt kính tay nâng mắt kính nhìn bốn thanh tra viên hỏi:

” Về cầu thủ tham gia đó có bị giới hạn về tuổi tác và giới tính không?”

Bốn thanh tra viên hơi ngạc nhiên về câu hỏi này của thầy giáo đeo mắt kính ngồi trước mặt họ, cả bốn nhìn nhau to nhỏ một hồi.

Một người trả lời: “Chỉ cần là học sinh đang theo học trường các anh, giới tính … trong quy định thi đấu không phân biệt giới tính, cho dù các anh khép hai đội bóng đá nam nữ trường mình vào cũng không sao cả.”

Tuy nói vậy nhưng thanh tra viên cũng biết trường học này chỉ có mỗi một đội bóng đá nam, câu hỏi của thầy giáo này khiến cho anh hơi thấy ngạc nhiên.

“Vậy thì…” Trung nhìn về Nhi và Đông. “Nhi, em tham gia trận đấu đi.”

“Dạ.”

Nhi đưa tay chỉ vào mặt mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thầy Trung.

Đông ở bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn thầy Trung. Những thanh tra viên khác cũng ngạc nhiên không kém.

“Đúng là em.” Thầy Trung gật đầu xác định lại câu nói của mình. “Bình thì không thể được rồi, thằng bé đó chỉ có thể là quản lý, không tập luyện thì không thể đá được, Bảo Ngân thì càng không được. Chúng ta cũng không thể mượn bất kỳ một thành viên của các bộ môn thi đấu khác. Tính ra..” Thầy Trung lấy tay nâng mắt kính của mình và nói: “Chỉ có em là phù hợp với yêu cầu.”

Nhi nghe xong lời của thầy Trung thì hơi trầm ngâm, cả đội đã đi vào trong trận đấu này, không lẽ chỉ để đội hình 10 người hay sao. Nhi lặng im suy nghĩ, những người khác ở trong phòng cũng im lặng chờ đợi ý kiến của Nhi.

“Em đồng ý.” Nhi cũng không để mọi người chờ đợi lâu mà gật đầu.

“Vậy…” Thầy Trung sau khi có câu trả lời của Nhi thì nhìn lại các thanh tra viên. “Làm phiền các anh thêm cầu thủ này vào danh sách thi đấu giúp chúng tôi.”

Các thanh tra viên nhìn Nhi một hồi sau đó cũng gật đầu, chỉ là một quản lý nho nhỏ của đội bóng cũng không ảnh hưởng tới trận đấu nên họ cũng không để tâm vào sự thay đổi của đội bóng này.

“Đúng rồi, anh là đại diện của trường, chúng tôi cũng muốn gặp Huấn luyện viên của đội bóng để xác nhận ký vào biên bản làm việc.”

Một thanh tra viên lên tiếng. Lời anh ta vừa nói nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của cả ba thầy trò Trung. Thầy Trung hơi nâng kính, tay chỉ vào Nhi và nói:

“Nhi, em ký tên vào biên bản rồi chúng ta trở về nào.”

“Chúng tôi bảo là huấn luyện viên của đội bóng, không phải là quản lý viên”

Một thanh tra viên vội vàng lên tiếng ngăn Nhi đứng dậy khỏi ghế ngồi đi về phía bàn làm việc.

“Em là huấn luyện viên của đội bóng.”

Nhi dừng bước ở trước bàn làm việc và nói với cả bốn thanh tra viên ở trước mặt.

“Em ấy đúng là huấn luyện viên của đội bóng đá trường chúng tôi.” Thầy Trung như sợ các thanh tra viên trước mặt không tin nên cũng xác nhận ngay lời Nhi nói.

Các thanh tra viên lần lượt nhìn nhau tỏ vẻ kinh nghi, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ bảo để học sinh này tham gia thi đấu rồi nhìn lại Nhi và nghĩ tới bảng thành tích từ giải đầu thành phố đến giải đấu khu vực thì không ai có thái độ khinh thường học sinh trước mặt họ.



Sau khi bàn bạc thống nhất xong, các thanh tra viên rời khỏi căn phòng. Thầy Trung cũng dẫn hai học sinh trường mình đi về nơi nghỉ ngơi của cả đội bóng.

Khi vừa mới bước chân vào phòng, Sơn nhìn thấy Nhi và Đông liền vội vàng chạy lại, những người khác cũng trông chờ cả ba.

“Thế nào rồi?” Sơn hỏi.

“Chúng ta ra sân với 11 cầu thủ, còn các bạn khác bị cấm thi đấu năm nay rồi.” Đông giải thích.

“Hả?” Tất cả đồng loạt chú ý tới cụm từ “Cấm thi đấu”

“Sao lại như vậy, khó khăn lắm mới vào chung kết, vậy mà lại gặp phải chuyện này.” Long Phi lấy tay cào cào mái tóc khiến mái tóc rối tung.

“11 người ra sân là sao?” Hà là người đầu tiên phản ứng với thông tin mà Đông đưa ra.

“Mười người trong phòng này và Nhi nữa là 11 người.” Đông tung một quả bom cho cả đội.

Nhi cười cười nhìn tất cả đang hóa đá. Cũng thật may là Nhi thường xuyên tập luyện với mọi người cho nên mọi người cũng đã quen thuộc. Tất cả ngẩn người nhìn Nhi người sắp trở thành một cầu thủ bất đắc dĩ.

“Chúng ta vẫn giữ đội hình như cũ, có điều, tớ sẽ thay thế vị trí của Thao là hậu vệ” Nhi không để mọi người ngẩn ngơ lâu hơn một phút đã nói.

“Ơ, sao không phải là tiền đạo?” Sơn thắc mắc, mọi người trong phòng cũng gật đầu tán thành ý kiến.

“Bộ các bạn quên Nhi trốn học thể dục với lý do là bệnh tim à, cho bạn ấy trở thành tiền đạo không phải vạch áo cho người xem lưng sao?” Long Phi bĩu môi nói với mọi người.

“Ờ nhỉ.” Lời Long Phi khiến tất cả bình tĩnh nhìn lại Nhi.

“Tới bây giờ tớ vẫn thắc mắc vì sao Nhi trốn thể dục đấy?” Lời Long Phi nói lại một lần nữa nhận được cái gật đầu đầy tán thành của mọi người ở trong phòng.

“Vì nhỏ ghét bị mọi người nhìn khi mặc đồ bơi.” Sơn không phúc hậu cười lớn.

Nhi lại nhận được ánh mắt nhìn của mọi người chỉ biết cười cười.

“Haz, tiếc nhỉ, dáng Nhi đẹp vậy, nếu mặc bikini sẽ rất tuyệt.” Long Phi sáng mắt nói khiến mọi người gật đầu huề theo.

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi hay là đi xem các bạn đội bóng rổ thi đấu. Sáng mai chúng ta có trận đấu đầu tiên đấy.” Đông không lỡ nhìn Nhi xấu hổ trước mặt mọi người bèn nói.

Mọi người rất nhanh giải tán khỏi phòng. Chuyện một đội bóng mới tinh lọt vào chung kết bóng đá quốc gia có gần một nửa đội bóng bị đình chỉ thi đấu rất nhanh bị truyền tới tai các đội bóng khác, mỗi người một lời truyền tai nhau khiến đội bóng trường THPT Việt Nam – Ba Lan rất nổi tiếng, mặc dù là họ nghi ngờ đội bóng này chất lượng đá kém chỉ biết sử dụng chất kích thích trong thi đấu nhưng cũng có những người không tin vào lời đồn thổi. Những cầu thủ trường THPT Lê Hồng Phong – Thái Nguyên ngược lại đều nghi ngờ có kẻ cố ý phao tin làm hại đội bóng trường này, khi nhìn thấy đồ ăn thức uống được mang tới, tất cả đều nghi hoặc liệu bên trong có chứa đựng chất cấm hay không.

Sơn sau khi nghe những lời bộc bạch của họ thì cười rộ lên, nhưng cậu cũng không thể nói cho họ biết là chuyện này vốn là trả thù cá nhân. Theo lời thầy Trung, cuộc điều tra vẫn đang tiếp diễn, bên thanh tra mới chỉ kết luận là không phải do trường gây ra chứ chưa nói chắc chắn có phải là sự trả thù cá nhân của Vân hay không, cho nên sự nghi hoặc của trường Lê Hồng Phong cũng không hẳn là một việc thừa thãi. Suy đi tính lại, Sơn và các bạn trong đội bóng đều quyết định cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi, đến khi ra sân sẽ chứng tỏ cho bọn họ biết sự thật là như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.