Là Họa Không Thể Tránh

Chương 13



Trần Thi Nam ngạc nhiên khi gặp được Hoắc Ngập ở đây, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ hút thuốc, hơn nữa còn rất thành thạo, cùng bộ dáng ôn nhu dịu dàng ngày thường không giống, rồi lại cảm thấy anh trời sinh nên là nhân cách phản nghịch như vậy.

Mạnh Thành phản ứng một lúc lâu mới chậm rãi đi vào trong, nhỏ giọng kêu một tiếng, "Anh.."

Hoắc Ngập nhìn Mạnh Thành không nói gì, anh lớn lên rất cao, cho dù đang dựa tường thì vẫn cao hơn Mạnh Thành khá nhiều.

Mấy tên nam sinh phía sau không rõ vì sao Mạnh Thanh lại sợ hãi như vậy, dù vậy cũng không dám nói lời nào, anh của cậu ta trời sinh có đôi mắt biết cười, nhưng lúc không cười lại quá mức lạnh nhạt, làm sống lưng người khác lạnh lẽo.

Hoắc Ngập nhìn cậu ta, nhẹ nhàng hỏi một câu, "Nghe không hiểu lời anh nói sao?"

Mạnh Thành nhìn anh như vậy, chân bắt đầu run lên, "Anh.. Anh.."

Hoắc Ngập nâng ngón tay kẹp điếu thuốc lên, túm tóc cậu ta lôi lại, lông mi rũ xuống che khuất vẻ lạnh nhạt trong mắt, càng thêm vẻ lạnh lùng, "Anh nói em không được chạy lung tung, em coi gió thoảng bên tai?"

"Anh, ý em không phải như vậy, em chỉ cùng bạn học tới đây chơi thôi." Đầu Mạnh Thành bị anh giữ lấy, da đầu đau đớn, bởi vì tay Hoắc Ngập dùng sức, cậu ta cũng không dám nói gì tiếp theo.

Hoắc Ngập nhìn cậu ta, giọng nói không cao, vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như cũ, chỉ là vẫn có thể nghe ra được lệ khí bên trong, "Về sau đừng để anh thấy em cùng bạn học xuất hiện ở nơi này, anh không thích người ồn ào."

Mạnh Thành nghe xong hô hấp không thuận, cậu ta nhớ lại Hoắc Ngập vào một năm.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng người ôn nhu dịu dàng như vậy rất dễ bắt nạt, chạy đến châm chọc mấy câu, kết quả còn chưa nói được vài câu, đã trực tiếp bị bóp cổ, đẩy cậu ta từ ban công lầu ba rơi xuống.

Năm đó cậu ta bảy tuổi, Hoắc Ngập chín tuổi, nếu không phải bên ngoài ban công có bể bơi, cậu ta không chừng đã bị ngã chết.

Đáng sợ nhất chính là, khi cậu ta nói ra chuyện này, tất cả mọi người đều không tin tưởng, họ đều cảm thấy là cậu ta nghịch ngợm rơi vào bể bơi, còn muốn đổ lỗi cho anh trai trong nhà!

Không một ai tin tưởng cậu ta, tất cả mọi người đều đứng về tên ác ma này, một ác ma biết cười!

Lần đó rơi từ trên cao xuống làm sợ hãi, cậu ta cả đời sẽ không quên, cả đời đều sẽ nhớ rõ không nên chọc đến người này, người này mẹ nó chính là người điên, nhất định không được trêu chọc đến anh ta!

Chỉ là hiện tại..

Mặt Mạnh Thành tái đến trắng bệch, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mắt đất.

Hoắc Ngập buông lỏng tay, nhìn Mạnh Thành ngồi dưới đất đột nhiên bật cười, có vẻ như cảm thấy rất buồn cười, anh vốn sinh ra đã đẹp, cười lên lại càng hấp dẫn, biết rõ đó là nguy hiểm nhưng vẫn nguyện ý mắc câu.

Hoắc Ngập cười nhạo, giơ tay thổi bay tàn thuốc, tất cả đều rơi xuống người Mạnh Thành, xoay người đi ra ngoài, khi ngang qua Trần Thi Nam đứng ở đầu ngõ, liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhẹ ngàng chậm rãi cười, ý cười trong mắt vô cùng sâu, đặc biệt hư.

Trần Thi Nam được anh nhìn thoáng qua, ngược lại tim đập càng thêm kịch liệt, thậm chí có chút không khống chế được chính mình.

Mạnh Thành chờ Hoắc Ngập đi xa mới đem tàn thuốc trên người phủi đi, quần áo bị thủng mấy lỗ, rõ ràng đã bị bỏng đến da thịt bên trong, đã như vậy, vậy mà một chút âm thanh cũng không phát ra?

Vài người nhìn thấy đều trợn tròn mắt, mấy người bọn họ đều đã từng nghe qua tên Mạnh Thành, tiểu tử này làm việc tàn nhẫn, trong nhà có tiền, lão Thiên Vương tới cũng chưa chắc sẽ sợ, vậy mà hiện tài tàn thuốc rơi trên người đến trốn cũng không dám trốn, mẹ nó, anh cậu ta rốt cuộc là như thế nào mới có thể sợ thành như vậy?

Hoắc Ngập ra khỏi ngõ liền đi về hướng cửa hàng tiện lợi, giữa trưa khá ấm áp, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống vẫn có chút nóng, ngẫu nhiên gió thổi qua mới mang được chút mát mẻ.

Anh đi được một đoạn, bị phơi có chút không kiên nhẫn, ngước mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng trước cửa hàng tiện lợi, mặc váy, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cô ngoan ngoãn đứng đó không bước vào, không biết đang đợi ai.

Hoắc Ngập a cười một tiếng.

Là thật sự không biết sợ đấy, một đám nam sinh hư hỏng tìm cô gây chuyện như vậy, còn dám đứng ở chỗ này?

Lâm Kiều thường thường nhìn trên đường, vừa liếc mắt liền thấy được Hoắc Ngập đang đứng cách đó không xa nhìn mình, ánh mặt trời rơi xuống trên người anh, nhẹ nhàng cười cười, mang đến hương vị mát mẻ cho mùa hè.

Cô thấy anh đang nhìn mình, gọi một tiếng, "Hoắc Ngập?"

Hoắc Ngập cất bước đi tới, "Đợi ai à?"

"Ừ." Lâm Kiều gật đầu, có chút lo lắng, "Bạn cùng phòng của tôi không biết đã đi đâu, tôi không tìm thấy cô ấy."

"Đã về ký túc xá xem qua chưa?"

"Cậu ấy không về ký túc xá, khẳng định cậu ấy đang đi tìm tôi." Lâm Kiều nghiêm túc nhìn về phía trước, sợ bỏ lỡ bóng dáng của Cố Ngữ Chân.

Hoắc Ngập duỗi tay lấy điện thoại trong túi quần đưa qua, "Có muốn gọi điện cho cậu ấy không?"

Lâm Kiều đang muốn vươn tay nhận, lại nhớ ra căn bản chính mình cũng không biết số điện thoại của Cố Ngữ Chân, thở dài, "Tôi không nhớ số của cậu ấy."

Trên đường rất yên ắng, ngẫu nhiên có tiếng cửa hàng tự động tự mở ra, mùi hương đồ ăn bên trong bay ra.

Lâm Kiều suy nghĩ có chút loạn, cô đang đói bụng, nhưng vẫn nghiêm túc chờ, chỉ là bụng lại không được nghiêm túc, "Lộc cộc" kêu ra.

Hoắc Ngập cười, cất điện thoại vào trong túi, "Đi ăn cơm trước đi, chị muốn ăn gì?"

Lâm Kiều lắc đầu, "Đứng ở đây nhìn tương đối rõ, nếu tôi đi, Cố Ngữ Chân sẽ không tìm được tôi."

Hoắc Ngập đứng bên cạnh có vẻ đang cười, xoay người bước vào cửa hàng tiện lợi.

Lâm Kiều có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Hoắc ngập đang đi vào, đến bóng dáng mà cũng đẹp như vậy, cũng không biết có phải cậu đang cười chính mình hay không?

Hoắc Ngập vào cửa hàng mua nước, khi thanh toán lại thấy một quầy thủy tinh bên trong có bánh bao và cơm nắm, anh liếc nhìn Lâm Kiều đứng ở bên ngoài đang ngó ngang ngó dọc, đôi mắt tò mò, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, giống như Bánh Trôi Nhỏ đang chờ ăn cơm.

Anh rũ mắt, nhìn về phía quầy bán, "Lấy thêm cơm nắm."

Người bán hàng đã sớm thấy soái ca này đứng ở cửa, khi đi vào nhịn không được đánh giá vài lần, khi anh cầm theo chai nước đến thanh toán, người bán hàng lại không dám ngó nhìn thêm.

Thanh toán xong, soái ca lại liếc mắt nhìn nữ sinh bên ngoài, mặt mày bỗng nhiên cong cong, cười vô cùng đẹp, xoay người đi đến bên kệ hàng, cầm thêm rất nhiều đồ ăn vặt mà những cô gái thích ăn.

Lâm Kiều thấy Hoắc Ngập đang mua đồ, liền thu hồi tầm mắt.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Ngập xách theo một đống đồ ăn vặt ra ngoài, trong tay còn cầm theo cơm nắm, anh để đống đồ ăn vặt lên chỗ ngồi, duỗi tay bóc giấy bên ngoài cơm nắm, có lẽ cũng chưa ăn cơm.

Lâm Kiều liếc nhìn một cái cũng không xem thêm, một lát sau, trước mặt xuất hiện nắm cơm nắm, bàn tay cầm cơm nắm thon dài trắng nõn, làm cơm nắm thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Hoắc Ngập cười với cô, "Vừa ăn vừa chờ đi, chị."

Lâm Kiều bị tiếng gọi chị này dọa đến ngây người, không biết vì sao khi anh gọi cô là chị, luôn làm cho người khác có cảm giác nóng bừng, giống như có cái gì đó như có như không trêu chọc.

Lâm Kiều duỗi tay tiếp nhận cơm nắm, cắn một miếng, "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ mang kẹo cho cậu ăn."

Công bằng cho hai bên, cô vẫn luôn làm rất tốt.

Lâm Kiều ăn rất ngon miệng, khi ăn cái gì cũng đều là một niếng một miếng lớn, một miếng cắn xuống làm miệng phình lên, cái miệng nhỏ nhai nhai, ăn rất có hương vị.

Hoắc Ngập mở chai nước uống một ngụm, rất có hứng thú nhìn cô ăn.

Hứa Niệm khi thấy chính là một màn này.

Vốn dĩ bọn họ đã hẹn cùng nhau ăn cơm, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng chỉ trong chớp nhoáng đã không biết Hoắc Ngập đi nơi nào.

Hứa Niệm ở trong tiệm đợi trong chốc lát, thấy anh mãi vẫn chưa trở lại, nhịn không được ra ngoài tìm một vòng, không nghĩ rằng sẽ ở cửa hàng tiện lợi tìm được anh.

Hứa Niệm thấy Lâm Kiều, có cảm giác tần suất nữ sinh này xuất hiện bên cạnh Hoắc Ngập quá nhiều.

"Hoắc Ngập, tại sao lại ra ngoài một mình vậy?"

"Thấy người quen nên tới chào hỏi một chút." Vẻ mặt Hoắc Ngập ôn hòa, thuận miệng nói một câu.

Mà Lâm Kiều đứng ăn cơm nắm một bên chính là cái cớ.

Lâm Kiều không nghĩ rằng anh sẽ ra chào hỏi với mình, còn giúp mình mua cơm nắm, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, có một người em trai cũng khá tốt, giống như thiên sứ sưởi ấm trong lòng.

Hứa Niệm đánh giá mặt Lâm Kiều, lại nhìn về phía Hoắc Ngập, "Mọi người đều đã ăn xong, mấy người Tiêu Dương còn đang đợi em, họ đều muốn trở về sớm để xử lý công việc."

Ý ở trong câu, không cần nói cũng biết.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, "Cậu nếu vội thì mau đi đi, tôi ở đây chờ một mình cũng được."

Hoắc Ngập đồng ý, nhìn đống đồ ăn vặt trên ghế, "Khi đi nhớ mang theo đồ ăn vặt."

Lâm Kiều nhìn về phía đống đồ ăn, "Cậu mua cho tôi sao?"

"Ừ, tùy tiện mua một chút." Hoắc Ngập cười dịu dàng, cầm theo nước trong tay xoay người rời đi.

Hứa Niệm nhìn túi đồ ăn vặt lớn trên ghế, cắn cắn môi, xoay người đuổi theo Hoắc Ngập.

Lâm Kiều cúi người xách túi đồ, có vẻ nặng, mua cũng không ít đâu..

Ai, còn phải nghĩ cách trả lại, làm chị thì sao lại để em trai tiêu tiền cho?

"Lâm Kiều!"

Cố Ngữ Chân ở phía xa chạy tới, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô một lần, đôi mắt đỏ bừng, "Cậu không sao chứ, vừa rồi tớ đi tìm cũng không tìm thấy cậu, làm tớ sợ muốn chết, nếu muộn chút nữa tớ chắc chắn sẽ báo cảnh sát!"

Lý Thiệp cầm theo gậy sắt không biết lấy từ nơi nào chạy nhanh tới, vốn còn đang hoảng, thấy Lâm Kiều đang yên tĩnh đứng ăn cơm, ngữ khí không tốt lắm nhìn về phía Cố Ngữ Chân, "Chơi tôi à?"

Cố Ngữ Chân vội vàng xua tay, "Không có! Tôi nói đều là sự thật, vừa rồi thật sự nguy hiểm, một đám người hùng hổ muốn đánh Lâm Kiều!"

Vẻ mặt Lý Thiệp khiếp sợ, nhìn về phía Lâm Kiều, có một loại cảm giác như đang xem Barbie King Kong, "Một mình cậu đánh chạy bọn họ?"

Lâm Kiều lắc đầu, nhớ tới chuyện này vẫn cảm thấy vô cùng phiền, cô cắn một miếng cơm nắm, "Tôi thấy chủ nhiệm giáo dục liền đi theo ông ấy, bọn họ không dám đuổi theo, bây giờ chắc cũng giải tán rồi."

Lý Thiệp vừa thấy cô ăn cơm, liền nhớ lại khi mình đói bụng lại bị mấy ông chú trong nhà đuổi ra, thật vất vả tới được trường học, lại bị Cố Ngữ Chân một đường khóc nháo thét chói tai, lăn lộn đến thần kinh suy nhược.

"Cho tôi ăn chút gì đi." Lý Thiệp tùy tay ném gậy sắt, vươn tay đoạt túi đồ ăn vặt của Lâm Kiều, ngồi xuống ghế.

Lý Thiệp an ủi mọi thứ còn khá lớn, xé rách gói bánh quy ăn chưa được hai miếng đã bắt đầu ăn khoai lát, còn lột lạp xưởng cắn một miếng, uống Khai Vượng Tử, tay nắm tay uống, nhìn giống như bị bỏ đói đã ba năm.

Lâm Kiều thấy cậu ta ăn cũng không sai biệt lắm, cắn miếng cơm nắm mình còn chưa ăn xong, "Cậu ăn xong thì nhớ trả lớp trưởng tiền, mấy đồ này đều là cậu ấy mua."

Động tác đang ăn của Lý Thiệp dừng lại, nhìn về phía cô, "Đây là Hoắc Ngập mua?"

Lâm Kiều gật gật đầu, cảm giác cậu ta hiện tại giống như trước một giây núi lửa phun trào.

Quả nhiên giây tiếp theo, núi lửa của Lý Thiệp liền bạo phát, bánh quy đầy miệng phun ra ngoài, đều rơi đến gần bên người Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân.

"Mẹ kiếp! Tên khốn khiếp đó, từ nhỏ đến lớn chưa từng mua cho tôi một hạt gạo, cho quá một hạt muối, hiện tại vừa đưa thẻ nhà ăn cho cậu, còn mua thêm cả đồ ăn vặt, tôi mẹ nó muốn cùng tên khốn vô tình vô nghĩa kia tuyệt giao!"

Editor: Q17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.