Lâm Kiều ngồi ở vị trí chữa bài thi, các bạn học đều đang chơi đùa, náo nhiệt cũng không thuộc về cô.
Lý Kỳ Kỳ nghẹn ở trong lòng đã lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, "Lâm Kiều, chuyện thảo luận trên diễn đàn là thật sao?"
Bút trong tay Lâm Kiều hơi dừng lại, gật đầu.
A?
Lý Kỳ Kỳ có chút kinh ngạc.
Vậy mẹ cậu là đả thương người khác nghiêm trọng sao?
Lời nói của Lý Kỳ Kỳ vẫn mắc trong miệng, do dự thật lâu cũng không nói ra, vì vấn đề này rất làm tổn thương người khác.
Tuy rằng mọi người đều cho rằng tên Đại Thưởng Thức Gia kia rất ngoan độc, chỉ là mục đích của hắn vẫn đạt được, hiện tại mọi người căn bản không dám tiếp xúc với cô.
Nếu cô ấy không phải bạn ngồi cùng bàn với Lâm Kiều, không biết cậu ấy ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô ấy cũng không dám tiếp xúc.
"Không sao hết, mấy việc này không lâu nữa mọi người sẽ quên thôi." Lý Kỳ Kỳ sờ mặt Lâm Kiều, nhịn không được nhéo nhéo, "Lâm Kiều, mặt nhỏ của cậu rất mịn màng nha."
Lâm Kiều bị sờ đến ngứa, nhịn không được né tránh, nở nụ cười.
Lý Kỳ Kỳ thu tay lại, duỗi người, "Có muốn cùng đi vệ sinh không?"
"Ừm, đi." Lâm Kiều buông bút trong tay xuống, đứng dậy cùng Lý Kỳ Kỳ đi về phía cửa.
Phía sau một đám nam sinh cãi nhau ầm ĩ, không cẩn thận móc vào túi đựng bút đang mở ra của Hoắc Ngập, tất cả bút bên trong đều rơi ra ngoài.
Lâm Kiều ngồi xổm xuống, giúp Hoắc Ngập nhặt bút lên, bút của anh tất cả đều là bút màu đen cùng kiểu dáng, vỏ ngoài không hề bị xước, nắp bút vẫn còn nguyên vẹn, trừ bỏ mực bút cao thấp khác nhau, thì không khác gì bút mới.
Lý Kỳ Kỳ đẩy ra nam sinh đang che phía trước, phiền vô cùng, "Đừng có mà chạy lung tung trong phòng học chứ, đụng vào người khác thì làm sao?"
"Hung dữ như thế làm gì, cẩn thận về sau không ai thèm thích!"
"Mấy cậu muốn chết hả!"
Lý Kỳ Kỳ bùng nổ tại chỗ, mấy nam sinh kia hi hi ha ha cười, xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Lâm Kiều nhặt hết bút để vào túi đựng, ngẩng đầu liền thấy Hoắc Ngập đang dựa vào bàn học nhìn cô, xem ra đã nhìn được một lúc.
Lâm Kiều đưa túi đựng bút cho anh, "Túi đựng bút của cậu vừa rơi trên đất."
Anh có vẻ không quan tâm, thuận miệng nói câu cảm ơn, cầm lấy túi để ở trên bàn, nhìn về phía bạn học đang nói chuyện với mình, không để ý đến cô.
Lý Kỳ Kỳ bên kia vừa vặn xử xong mấy tên nam sinh, bước đến nói với cô, "Đi thôi."
"Được." Lâm Kiều xoay người đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Ngập.
Anh đang cùng bạn học khác vừa nói vừa cười, cùng bộ dáng vừa đối với cô lúc nãy không hề giống nhau.
Lâm Kiều nhớ vừa rồi anh cười, vừa nhạt vừa nhẹ, giống như có chút xa cách.
Tuần học này trôi qua bình yên, tuy rằng mọi người vẫn dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô, nhưng theo thời gian quá khứ cũng dần dần phai nhạt, cuối cùng biến thành xa cách.
Hoắc Ngập giống như có khoảng cách với cô, tuy rằng không rõ ràng, nhưng trong lời nói cùng hành động đã không còn cảm giác thân thiết, cũng chỉ giống như một lớp trưởng dịu dàng ôn nhu, mà không phải em trai thân thiết.
Lâm Kiều có chút khó xử, vốn muốn tạo một mối quan hệ tốt với anh, nhưng bây giờ ở giữa lại ngăn cách một tầng, làm sao cũng không thể gần lại được.
Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì thứ bảy, cô muốn cùng Cố Ngữ Chân đi làm thêm.
Công việc bán thời gian của Cố Ngữ Chân là làm ở một trung tâm mua sắm lớn.
Họ phải mặc một bộ đồ thú dày nặng, ở bên trong trung tâm phát tờ rơi để thu hút ánh mắt người qua đường.
Không có nhiều học sinh chịu làm công việc bán thời gian này, vì bộ đồ thú rất ngột ngạt, mùa hè ăn mặc dày nặng, nóng nực, mệt mỏi lại còn vất vả.
Lâm Kiều và Cố Ngữ Chân được chia ra hai tầng lầu.
Cô mặc trên người bộ đồ gấu, cầm tờ rơi đi lên tầng trên, vừa nhấc mắt liền thấy được Hoắc Ngập đang từ xa đi tới, bên cạnh còn có một nữ sinh mặc váy, rất có khí chất.
Là chủ tịch hội học sinh lần trước đã tìm cô, Hứa Niệm.
Cả hai người đều rất đẹp mắt, đi cùng nhau vô cùng xứng đôi.
Họ đang hẹn hò sao?
Lâm Kiều nhớ tới lúc trước ở văn phòng trong trường, bọn họ thảo luận giữa trưa ăn gì, nghe qua vô cùng thân thiết.
Khó trách anh đối với việc yêu sớm không hề có phản ứng, hóa ra là đang yêu đương.
Lâm Kiều đánh giá họ, cũng không đi qua quấy rầy, xoay người đến bên kia phát tờ rơi.
Mặc bộ đồ thú vô cùng mệt, Lâm Kiều đã phát một vòng rờ rơi, chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, mới đi được vài bước liền thấy được Hoắc Ngập cách đó không xa.
Anh một mình đứng ở lan can, nhìn mấy cửa hàng phía bên dưới, Hứa Niệm vừa đi cùng anh lúc nãy không biết đã đi đâu.
Lâm Kiều nhìn cửa hàng trang sức ở bên cạnh có đầy những phụ kiện mà các cô gái thích, chắc là đang đợi cô gái nào đó mua sắm rồi?
Lâm Kiều còn đang suy nghĩ không biết có nên chào hỏi hay không.
Hoắc Ngập đã nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Đương nhiên cũng chỉ có Lâm Kiều đối diện với tầm mắt của anh, còn anh chỉ có thể nhìn thấy con mắt của gấu bông mà thôi.
Lâm Kiều thấy anh nhìn qua, vươn tay gấu lên phất phất, cười thân thiện.
Hoắc Ngập nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, vẻ mặt có chút lãnh đạm, không để ý tới cô.
Lâm Kiều mới nhớ ra rằng mình đang đội cái đầu thú, anh khẳng định không nhận ra, lại nghĩ tới xa cách gần đây, thở dài.
Có lẽ anh cũng sợ chính mình rồi?
Lâm Kiều cầm tờ rơi trong tay, đi đến bên cạnh ghế dựa ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy đồ uống từ trong túi gấu con, đang chuẩn bị vặn ra.
Một đứa bé bên cạnh chạy vụt qua, chồm tới rồi ngã lăn ra đất.
Hoắc Ngập dựa vào lan can, hờ hững nhìn đứa nhỏ ngã xuống trước mặt, nghe được một câu cẩn thận, ánh mắt khẽ nhếch, nhìn con gấu to trước mặt đang cật lực chạy tới.
Cô chạy tới hơi chậm, chờ chạy tới, đứa trẻ đã được người nhà nâng dậy.
Người nhà đứa bé nói lời cảm ơn, đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, nhìn giống người nào đó như đúc.
Lâm Kiều sau khi chào tạm biệt người bạn nhỏ, xoay người trở về vị trí, một lần nữa mở đồ uống ra, xuyên qua cái miệng to cắn lấy ống hút.
Hoắc Ngâp đứng bên cạnh lan can, nhìn cô đang cẩn thận uống nước, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười không chút để ý.
Lâm Kiều vừa mới cắn được ống hút, liền có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua, là Hoắc Ngập vừa mới đứng cách đó không xa, chắc là chờ mệt rồi, muốn ngồi nghỉ một chút.
Lâm Kiều đột nhiên nhớ tới một màn vừa nãy, anh nhìn đứa bé ngã xuống trước mắt nhưng vẫn đứng im..
Nhưng anh là một người dịu dàng, sao có thể mặc kệ được?
Lâm Kiều cắn ống hút, uống một ngụm đồ uống, chua chua ngọt ngọt rất ngon.
Ngọt như vậy cô lại nghĩ nghĩ, anh vừa rồi hẳn là thất thần, cô đôi khi cũng như vậy, sẽ nhìn một thứ rồi liên tưởng, cũng không để ý những việc xung quanh.
Người bên cạnh nhìn cô uống nước ngọt, bỗng nhiên thấp giọng kêu một câu, "Gấu nhỏ."
Lâm Kiều hơi hơi dừng một chút, quay đầu nhìn về phía anh.
Hoắc Ngập cười, "Đồ uống này nhìn qua rất ngon, xin hỏi mua ở đâu?"
Lâm Kiều dừng một chút, xoay người chỉ hướng tầng hai đối diện, "Là cửa hàng màu hồng bên kia."
Giọng cô bị bóp nghẹn trong cái đầu gấu, không phải rõ nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Hoắc Ngập nhìn theo phương hướng cô chỉ, "Uống ngon không?"
Lâm Kiều gật gật đầu.
"Cảm ơn, lúc sau tôi cũng muốn đi thử."
Lâm Kiều phát hiện vậy mà anh không nhận ra là cô.
Cô vừa nãy còn đang suy nghĩ, đột nhiên mà lên tiếng như vậy, có khi nào dọa đến anh hay không, nhưng anh thậm chí còn không nghe ra.
Việc này quá làm tổn thương trái tim của chị gái rồi.
"Hoắc Ngập." Hứa Niệm xách trong tay mấy túi đồ, từ trong tiệm trang sức đi ra, lập tức đi về phía bên này, "Chị mua được rất nhiều thứ đẹp."
Hoắc Ngập ngồi gần về phía Lâm Kiều một chút, giống như muốn chừa ra một vị trí.
Đồ thú bông Lâm Kiều đang mặc trên người rất nặng, chiếm diện tích rất lớn.
Tuy rằng cô đã tận lực ngồi sát vào trong góc, nhưng khi Hoắc Ngập ngồi gần, cô liền không còn không gian dư thừa, cô còn có thể cảm thấy được chân anh đang chạm vào chân mình.
Hứa Niệm ngồi xuống bên cạnh anh, lấy nước khoáng trong túi đưa qua, "Chị vừa thấy nước khoáng liền mua cho em một chai, tiếc rằng em không uống đồ ngọt, không thì chúng ta có thể đến bên kia uống trà sữa, nơi này có một tiệm trà sữa vô cùng ngon."
Không uống đồ ngọt sao?
Lâm Kiều nhìn đồ uống trong tay một cách kỳ lạ, lại liếc nhìn Hoắc Ngập.
"Cảm ơn." Hoắc Ngập nhận nước, tựa như không để ý đến những gì vừa rồi nói với cô.
Hứa Niệm lại lấy ra một chai nước ngọt, tự nhiên mà đưa cho Hoắc Ngập, "Chị không mở được, có thể giúp chị một chút không?"
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy giúp cô ta vặn ra, Hứa Niệm đang muốn nói chuyện, phía trước đi qua một bạn nhỏ nhìn về phía Lâm Kiều, "A, gấu nhỏ!"
Người nhà đi cùng buông lỏng tay, bạn nhỏ liền chạy tới bên này, tới trước mặt cô lại có chút ngại ngùng, "Chị gái gấu nhỏ, có thể cho em ôm một cái không?"
Lâm Kiều nhìn bạn nhỏ dễ thương như vậy không nhịn được cười một tiếng, có chút khó khăn mà ngồi xổm xuống, cho bạn nhỏ một cái ôm.
Hứa Niệm lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn ngồi một người gấu, vị trí còn gần bọn họ như vậy, "Chúng ta có muốn đổi chỗ hay không?"
Hoắc Ngập nhìn gấu nhỏ, tùy tay mở chai nước khoáng, uống một ngụm, nước từ từ chảy xuống cổ họng, như để giữ ẩm cho giọng nói của anh, "Vì sao muốn đổi?"
Hứa Niệm nhìn đứa bé đang hi hi ha ha bên kia, nhẹ giọng nói một câu, "Chị sợ em thấy ồn."
Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng Lâm Kiều vẫn nghe thấy.
Cô ôm bạn nhỏ phía sau, cũng không có ý muốn quấy rầy buổi hẹn hò của họ, duỗi tay lấy tờ rơi ở trên chỗ ngồi, nhưng lại bị Hoắc Ngập đè lên.
Một con gấu nhỏ Lâm Kiều ở bên cạnh bận rộn lấy tờ rơi, nhưng tay gấu nhỏ quá lớn, có chút vụng về, túm cũng không xong.
Hoắc Ngập giống như không nhận ra, đang cùng Hứa Niệm nói chuyện.
Mồ hôi của Lâm Kiều cũng chảy ra, vươn ra cái tay gấu, đập lên vai anh.
Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn sang, tựa hồ có chút khó hiểu, "Sao vậy?"
Lâm Kiều chỉ tờ rơi trên ghế.
Hoắc Ngập giống như lúc này mới phát hiện mình đang đè lên tờ rơi, anh đứng lên cầm lấy tờ rơi đưa qua, "Thật xin lỗi, chị gấu nhỏ."
Âm cuối của anh nói rất nhẹ, luôn có một loại cảm giác quẩn quanh răng và môi.
Lâm Kiều nghe vậy dừng một chút, nhẹ nhàng nói câu không có việc gì, liền cầm tờ rơi xoay người rời đi.
Giọng nói của cô nhỏ xíu, Hứa Niệm cũng không nghe thấy, chỉ nhìn bóng dang đi xa của gấu nhỏ, "Loại công việc này vô cùng vất vả, còn phải mặc bộ đồ dày nặng như vậy, thật không dễ dàng."
"Đúng là thật không dễ dàng.." Hoắc Ngập nhẹ nhàng lặp lại một câu, nhìn gấu nhỏ mặc váy đi xa, bộ dáng mềm mãi ngoan ngoãn, khóe môi hơi cong, nhẹ nhàng chậm rãi cười một cái, nhưng không hề có sự đồng tình.
*
Tác giả cơ lời muốn nói: A a a a, tới rồi, mặt kiêu ngạo.."