Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 23: Chương 23 : Các Người Im Lặng Giùm Tôi Coi!




Mới sáng sớm bước vào lớp mà tôi đã thấy không khí nặng như cả tảng đá đè lên vậy. Mà theo tôi biết thì nguyên tử khối của không khí chỉ khoảng 29 thôi mà, sao bây giờ lại giống như nặng 290 ( nặng hơn cả sắt, đồng,...) vậy?
Chả là ngày hôm nay, hai ông tướng kia mới sáng sớm đã lườm nguýt nhau té khói. Mà khói thì có ai muốn hít không? Nản ơi là nản!
" Nhã An!" Vừa mới bứoc vào lớp, cái tên tôi đã được vang lên một cách " trịnh trọng". Chẳng biết cái thằng trời đánh đó nó định làm gì nữa.
" Ớ!" Tôi nhìn Duy, cười như một con ngu. =.= Mới sáng sớm mà đã ám người ta vậy thì làm ăn được gì nữa!
" Cậu chọn ai?" Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt " có vẻ" đầy mong đợi. Ôi mẹ ơi! Cứ như tôi là chủ và cậu ta là chó, tất nhiên là đang chờ tôi cho ăn vậy Dạo này suy nghĩ của mình sinh động thật!
" Cậu chọn ai?" Bây giờ là giọng của Thiên Huy.
Cậu ta nói là.... chọn hả? chọn á? Chọn có nghĩa là lấy 1 loại 1 đó hả, có nghĩa là chose đó hả? Sao lại có chọn với chả lựa ở đây?
" Mau trả lời đi!" Nhật Duy nóng lòng giục.

Ôi cha mẹ ơi! Nếu tôi biết là tôi " đã chọn" thì tôi cũng sẽ không ngại ngần mà trả lời đấy chứ! Nhưng tôi nào có chọn, à nhầm, vẫn chưa chọn. Đứa nào độc mồm độc miệng tung tin vịt là tôi đã chọn thế này?
Đúng lúc ấy thì Thái Vũ lả lướt đi tới chỗ tôi, trên môi in hằn một nụ cười ám muội Nhìn nó là cũng đủ biết là đứa mỏ nhọn nào tung tin vịt rồi!
" Vũ!!!" Tôi gằn giọng, nhìn nó bằng ánh mắt hình tên lửa.
" Gọi anh gì em gái?" Nó nhìn tôi như thể " bé vô tội à nha!"
Càng nhìn nó càng tức, tôi cố nuốt nước bọt khan " Ông nói cái gì với họ hả?" Nhìn cái bộ dạng của tôi lúc này chắc đáng sợ lắm! Vừa tức, vừa cay cú, nhưng cũng gần giống như cầu cứu vậy.
" Tao bảo bọn nó là mày đã có câu trả lời!" thằng anh nhìn tôi, đáp một cách ngây ngô cứ như thể là tôi đã bảo nó thật vậy.
Tôi có bảo thế thật sao? Bảo lúc nào??? Tôi bảo bao giờ chứ! " nói láo!" Tôi gắt!
" Mày nhớ lại đi!" Vũ đập cái bốp vào trán tôi, gọi trí nhớ trở về....
FLASH BACK.
" Trẻ con trẻ cái mới có tí tuổi mà tí tởn học yêu!" Tôi lẩm bẩm **** rủa khi mà mình lâm vào cái hoàn cảnh đáng ghét này
" Thôi, uống tí nước để... lấy sức mà **** tiếp!" Thằng anh quăng cho tôi một lon bia.
Tôi đã làm gì nhỉ? Bóc lon bia ra, và uống Không ngờ rằng có ngày Nhã AN tôi lại uống bia cơ đấy!
" anh! EM có câu trả lời rồi!" Tôi cười rõ tuơi.

" Ờ! Thế mai trả lời bọn nó là OK!" Vũ phán một câu xanh rờn.
" OK!" tôi còn cười tuơi hơn cả lúc trước.
END FLASH BACK
Oái! Vũ không nói dối! Nó không nói dối! Nhưng mà... lúc đó tôi đã có câu trả lời á hả? Nhưng câu trả lời... là gì? Sao tôi lại không nhớ được nhỉ? Đau đầu quá!
" tHế câu trả lời của mày là gì?" Vũ sốt ruột thúc giục.
" Hở??" Tôi nhìn nó, ngây ngô " Em quên mất rồi!"
" BỐp!" Một quả ổi - cái thứ vốn dĩ đá quá quen thuộc với cuộc sống tôi nhưng vẫn ngày ngày làm tôi khốn đốn " VẬy để anh giải quyết nhé! Hai bọn mày!" Vũ chỉ trỏ và hai tên kia, không biết sẽ làm gì "Ai giành được em gái tao, thì cho đó!"
Nó... Nó nói cái gì? Nó cứ như tôi là món đồ chơi mà giành với chả giật vậy! Tuy vậy, tôi còn chưa nêu được ý kiến thì...
" Đi!" Nhật Duy nắm chặt cổ tay tôi, kéo.

Và cổ tay bên kia bị giữ lại cứng nhắc bởi một bàn tay khác " Cậu phải đi với tôi!" Là Thiên Huy.
Óe! Thế là hai tên ác ôn cứ đò đưa co kéo mãi. cHỉ có tôi là khổ. cái thân mỏng manh gầy gò ốm yếu tha hồ được thử độ dẻo dai. Hết kéo sang trái lại sagn phải, hết giật bên nọ lại giật bên kia. Trời ơi! Tôi có phải miếng cao su đàn hồi đâu mà! Tôi ngậm ngùi hình dung cảnh một miếng cao su đàn hồi cực tốt. Đến nó mà tôi còn không kéo kinh như vậy thì cớ chi.... Càng nghĩ lại càng thấy mình bị bạc đãi.
" dừng lại!" tôi hét ầm lên, giật cổ tay của mình ra " Tôi không phải là một món đồ chơi! các cậu... đừng bao giờ làm cái trò đó nữa!" Chẳng biết sao lúc ấy tôi lại gan đến vậy. Chỉ biết rằng máu nóng đang bốc dần lên trong cái đầu đầy khói của tôi.
" Tôi sẽ rời khỏi nơi này! Cấm ai đi theo! Khi nào cho rằng cần thiết, tôi sẽ trở về!" Đó là sáng kiến duy nhất nảy ra trong cái đầu tối tăm của tôi. VÀ tất nhiên, sau đó tôi tức giận bước ra khỏi lớp, không quên cái theo cái thằng anh chó chết - cái thằng đã khơi dậy trò chơi dã man này để hai thằng dở người kia đựoc thể hành hạ em nó.
Đúng vậy! tôi sẽ trở về nhà ba mẹ nuôi! Mặc kệ đứa nào dám cản trở hay bắt tôi ở lại, tôi sẽ không trở về đâu!
Hoặc là ít nhất cho tới khi nào tôi dám ngẩng cao đầu đối diện với cái thực tại quá đỗi độc ác này, tôi sẽ trở về! Yêu với chả đuơng. Tại sao tôi lại phải nghĩ quá nhiều về chuyện đó cơ chứ? cỨ để hai thằng nhóc kia suy nghĩ cho thông đầu đi đã rồi trở về cũng không muộn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.