Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 27: Chương 27 : Thầy hiệu trưởng dễ thương




Ngày hôm nay, ắt hẳn chính là ngày xui xeỏ nhất của đời tôi. Sau này, khi nào sinh con đẻ cái, ắt hẳn tôi sẽ kể cho chúng nghe để chúng biết đường tránh xa những kẻ có nguy cơ tiềm tàng như anh song sinh của chúng, hoặc một kẻ thiên tài nhảy cóc
" Chị!" Cái thằng loi choi nào đó nhìn tôi, cười " Chị xui thật! Anh Thái Vũ chắc cũng không vui!"
Nghe cái kiểu câu không ra đâu của cái thằng chuyên nịnh hót kia, tôi phải cố gắng lắm mới cười được một cái, nói với nó " Ừ! Hôm nay xui!"
" Người ta bảo xui thì đến bar hoặc vũ trường giải xui, chị thử chưa?" Tên mỏ nhọn tiếp tục nói -,-
" Ờ! thử sau!" tôi nhìn nó, cười đuổi khéo. Bar với chả vũ trường. Cái gì mà giải xui chứ! Đúng là cái loại mỏ nhọn chuyên nịnh hót!
**********************
Chiều, tôi thong thả bước đi trên con đường về nhà Chắc ngày hôm nay xui thế là đủ rồi, xui nữa thì tôi có mà vào sách kỉ lục Guiness mất!
Đang đi thì " choẹp!" Một âm thanh nhão nhoèn nhoẹt vang lên. VÀ cho tới tận giờ phút tôi nhìn xuống đôi giày của mình, tôi vẫn chưa định thần được.

Cha mẹ ơi! tôi vừa dẫm vào...phân chó hả?
" AAAAAAAAAAAAAAA!" Tôi kêu lên, thất thanh. Nhưng rồi nhanh chóng ngậm mồm vào, cởi đôi giày thân yêu ra, phi vào một chỗ nào đó, lấy đôi giày thể dục ra thay thế. Ghê quá! Ghê chết đi đựoc!
hóa ra là tôi nói sai! Đã xui nhiều thế rồi thì xui thêm nhiều nữa chắc.... cũng chẳng sao đâu nhỉ!
Mà rõ ràng không phải không sao cơ mà! Sao đầy trời ấy chứ! Từ sáng đến giờ bao nhiêu là xui xẻo đổ ập vào đầu, làm cho cái đầu tôi phải suy tính nhiều hơn, mà thuơng tích thì vẫn không có dấu hiệu giảm đi chút nào cả.
" Chị vào quán bar hay vũ trường ấy!" Cái giọng nói của thằng chết tiệt ban sáng lại đập vào tai tôi.
Mặc dù nếu bình thường nó mà nói với tôi như vậy, thì tôi đảm bảo nó chưa nói xong tôi đã nhét xong cái dép vào mồm nó rồi, nhưng có lẽ tôi nên đến đó! Hi vọng tiếng nhạc xập xình có thể làm cho tôi bớt phải suy nghĩ gì nữa. Tôi đầu hàng hoàn toàn trước cái sự xui xẻo đấy rồi!
**********************
Chọn ình một vị trí khuất trong vũ trường nổi tiếng, tôi ngồi im lặng, thưởng thức chai rượu mạnh mà tôi thề nếu Vũ mà biết tôi uống, nó sẽ xử mạnh tôi chứ chẳng tha!
" em ơi! Cho anh ngồi cùng bàn nhá!" Một thằng nham nhở nào đó tới trước mặt tôi, cười rõ tuơi.
Cái thằng này to gan thật! Tuy vậy, lúc ấy, tôi đã thấy mình say say rồi nên người cứ gọi là mềm ra như cọng bún. Tôi nằm gục xuống bàn, ngáy o o ( tinh thần cảnh giác thế đấy!)
Tôi đoán là chưa đầy 10' sau thì tôi tỉnh dậy, khi mà ai đó chạm vào tôi.
Cái tên sở khanh ban nãy đang chạm vào tôi. Mà tôi đnag ở đâu nhỉ? Không phải là quán bar ồn ào như ban nãy nữa
Ấy! Khoan đã! hắn đang chạm vào tôi sao? Hắn đang làm gì tôi?
Một cái cúc áo bị bung ra. Hai cáo.

Mẹ ơi!!!!!!!!!!! Không phải thế chứ? Bây giờ tệ nạn đầy rẫy ra, mà sao tôi lại không nghĩ đến nó nhỉ?
HẮn định làm gì tôi đây? Phen này... số tôi đúng là xui tận mạng mà!
" Bỏ tao ra, thằng chó chết!" tôi nói cứng.
" Em say rồi, cứ nằm yên đi, anh sẽ nhẹ tay!" Hắn nhìn tôi, cười gian xảo.
" Mẹ kiếp! Đừng động vào tao!" Chẳng hiểu sao trong tình huống đó mà tôi lại có thể tự do văng tục đến vậy.
Hắn nhìn tôi, cười cười " Cô em trông vậy mà cũng tục tĩu nhỉ! Nhưgn anh lại thích người mạnh mẽ đấy!" Nụ cười càng lúc càng man rợ hơn.
Trời ơi! Ai cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ? Ý thức đã lấy lại, nhưgn cơ thể thì cứ gọi là mềm nhũn ra, chẳng làm nên trò gì cả
" Cứu!" tôi hét toáng lên.
Tuy vậy, tôi chợt nhận ra là mình đang ở trong một nơi khá là ồn ào. Có lẽ phòng này ở trong vũ trường. Vì thế... có lẽ tôi có hét nữa thì cũng chẳng ai cứu tôi đâu!
CÁi thằng sở khanh chó chết kia nhìn tôi, cười càng lúc càng kinh hơn.

THôi xong rồi!
Thôi thì còn nước còn tát " Cứu! Cứu! Cứu!" tôi hét ầm lên, dù biết chắc chẳng có tác dụng gì.
Cái tên chó chết ấy vẫn để cho tôi hét thoải mái, vì hắn biết chắc rằng chẳng có ai rỗi hơi mà cứu tôi đâu!
Cái xã hội này đúng là nhơ bẩn, đầy những tệ nạn kinh khủng! TẠi sao tôi lại bị đầy xuống đáy xã hội thế này chứ hả trời???
Có ai cứu tôi không? tôi thề tôi sẽ mang ơn người đó suốt đời mà!
**
" Bốp!" Âm thanh vang lên trong khi tôi đang... nhắm tịt mắt lại để hét " Xin lỗi, nhưgn đây là học sinh của tôi!"
END CHAP



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.