Ba ngày sau, tôi nhận được tin Đổng Thiến Thiến đã thành công trở thành trợ lý của Tịch Phong.
Mà Úc Thừa Hạo lại chọn một nam trợ lý trầm tĩnh thành thật.
Sau đó là một khoảng thời gian bận rộn, kịch bản được gửi tới Úc Thừa Hạo không ngừng, tôi chọn cho anh ấy những bộ kiếp trước có rating và danh tiếng cũng không tệ, bùng nổ, giúp anh ấy nhanh chóng đứng vững chân trong giới điện ảnh.
Úc Thừa Hạo là một người theo đuổi diễn xuất, không dễ dàng nhận những bộ phim tệ, không nghĩ đến việc kiếm được tiền nhanh chóng, bất kể là vai chính hay vai phụ thì anh ấy đều cống hiến hết mình. Mặc dù anh ấy không hot nhanh bằng lưu lượng nhưng danh tiếng cũng đang dần tăng lên.
Tịch Phong cũng giống tôi là người trở về từ bảy năm sau, đương nhiên là biết phim nào có thể hot.
Nhưng anh ta lại giống như kiếp trước, chuyên chọn phim thanh xuân thần tượng thoải mái để diễn, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền. Trong quá khứ tôi từng đề nghị anh ta chuyển hướng sang diễn viên phái thực lực có kỹ thuật diễn nhưng anh ta còn làm ầm lên, trách cứ tôi không tin tưởng mị lực của anh ta.
Nhưng nhờ có nỗ lực nâng anh ta lên của Tần Lôi, lại thêm bảy năm tu luyện khí chất thần tượng của kiếp trước, ngược lại anh ta hút không ít fans, còn có chút thành tựu.
Phong cách đóng phim của hai người không giống nhau, vốn dĩ rất khó để tranh giành nguyên với nhau.
Mãi cho đến khi phim điện ảnh “Lá Khô” bắt đầu tuyển diễn viên.
Mà chính bộ phim này đã giúp Úc Thừa Hạo nhận được danh hiệu ảnh đế đời trước.
11
“Lá Khô” là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng Trương An Ca.
Đời trước, vì để tìm nam chính phù hợp nhất, Trương An Ca đã từng phát động một cuộc thử vai toàn quốc, thậm chí ông còn không ngại nâng đỡ người mới.
Vì vậy, Úc Thừa Hạo khi đó không có danh tiếng mới có cơ hội tham gia, sau khi trải qua các cuộc sàng lọc, anh ấy mới đoạt được vai nam chính.
Nhưng thực tế trước khi chọn lọc toàn quốc, Trương An Ca đã tổ chức một vài buổi thử vai cho các diễn viên đã ra mắt nhưng vẫn không tìm ra được ứng cử viên ưng ý nên ông mới mở rộng phạm vi sàng lọc đến người mới.
Mà bây giờ, chính là thời điểm các diễn viên tập trung thử vai.
Đạo diễn nổi danh tuyển diễn viên, mọi người đều vắt não để được mời tham gia buổi thử vai.
Tôi cũng đưa hồ sơ của Úc Thừa Hạo qua, thuận lợi nhận được lời mời đến buổi thử vai.
Không ngờ, buổi thử vai ấy Tịch Phong cũng tới.
Bên cạnh còn có trợ lý Đổng Thiến Thiến của anh ta.
Tuy hai người họ cách xa nhau nhưng nhìn ánh mắt đưa tình thế kia, rõ ràng là đã ở bên nhau.
“Nhan Anh, cô xấu thật đấy, biết rõ Úc Thừa Hạo vì diễn bộ phim này mới chết còn dám đưa anh ta đến thử vai.”
Khóe môi Tịch Phong tràn đầy khiêu khích, nhìn như đang nói chuyện với tôi, nhưng thực tế là đang làm nhiễu loạn trạng thái của Úc Thừa Hạo.
Tôi không khách khí đốp lại anh ta:
“Cống nào không đóng kín thế, sao lại để cho anh bò ra ngoài rồi? Chỉ được mỗi cái mặt thôi, không thể tiết kiệm một chút lỡ mất thì sao?”
Úc Thừa Hạo ở bên cạnh cười thành tiếng.
Đổng Thiến Thiến ban đầu không lên tiếng, nhưng nghe “anh trai” của mình bị người ta trào phúng, cô ta tức giận giậm chân:
“Mấy người không được phép nói anh trai nhà tôi như thế, anh trai nhà tôi có khuôn mặt tuấn mỹ vô song, có mấy triệu fans chứng thực rồi!”
“Cô nói mấy lời này không thấy xấu hổ à?” Tôi cười thành tiếng: “Nếu như tôi nhớ không lầm, trước đó cô cũng từng tham gia phỏng vấn làm trợ lý của Úc Thừa Hạo đúng không? Bức thư cô viết cho anh ấy, tôi đọc thấy rất cảm động đấy.”
Ánh mắt Tịch Phong lập tức trở nên âm trầm, quay sang chất vấn Đổng Thiến Thiến:
“Cô cũng từng viết thư cho Úc Thừa Hạo? Không phải cô nói chỉ viết riêng cho tôi thôi à?”
Đổng Thiến Thiến cụp mí mắt, tủi thân nói: “Anh, anh tin bọn họ mà không tin em ư?”
Trà xanh lên tiếng, tôi nghe mà tê cả da đầu:
“Ồ? Vậy đây là cái gì?”
Tôi lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp bức thư của Đổng Thiến Thiến.
Từng câu từng chữ, đều là viết tay.
Tịch Phong liếc mắt một cái là có thể nhận ra chữ của cô ta.
“Anh, về nhà em sẽ giải thích với anh, anh đừng quên chính sự ở đây.”
Tịch Phong bị nhắc nhở, cũng nguôi giận, như bất đắc dĩ nhìn về phía Úc Thừa Hạo:
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, mau bỏ nhân vật này đi, nếu vẫn cố diễn, anh sẽ không còn mạng đâu.”
Anh ta cố ý dừng một chút, đợi Úc Thừa Hạo hỏi.
Úc Thừa Hạo lại không trả lời, hoàn toàn không tò mò về lời anh ta nói, chỉ lạnh nhạt nói:
“Không phiền anh phải bận tâm, tự tôi sẽ cân nhắc.”
Tịch Phong còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này, trợ lý đạo diễn bước ra, chia cho mỗi diễn viên một đoạn của kịch bản để diễn thử.
“Mỗi người có một phân đoạn khác nhau, mọi người nhớ phải giữ kỹ nha.”
Tôi thấy Úc Thừa Hạo đã thuận lợi nhận được kịch bản nên ra ngoài nghe điện thoại, để anh yên tâm chuẩn bị.
Sau khi trở lại, tôi phát hiện vẻ mặt Úc Thừa Hạo không đúng lắm.
“Có vấn đề gì à?” Tôi hỏi anh ấy.
Úc Thừa Hạo cau mày: “Hình như tôi bị đổi kịch bản rồi.”
Tôi kinh hãi, lập tức cầm kịch bản trong tay anh ấy lên xem.
Đời trước, tôi có xem phim điện ảnh “Lá Khô” nên có hơi ấn tượng với lời thoại trong đó nên rất dễ nhận ra, đây căn bản không phải lời thoại của “Lá Khô”, mà chỉ là một đoạn hài kịch tầm thường.
“Phải làm sao bây giờ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Úc Thừa Hạo nói: “Tôi nhận kịch bản còn chưa kịp xem đã bị Tịch Phong đi ngang qua va vào vai. Kịch bản rơi xuống đất, là Đổng Thiến Thiến nhặt lên đưa cho tôi.”
“Ý anh là Đổng Thiến Thiến đổi kịch bản của anh?” Tôi giận dữ đứng dậy: “Vậy thì tìm cô ta lấy về.”
Úc Thừa Hạo kéo tôi, bình tĩnh nói: “Trước đó tôi đã hỏi rồi, họ không nhận. Huống chi, nội dung kịch bản của mỗi người khác nhau, không có cách nào chắc chắn.”
“Vậy để trợ lý đạo diễn đưa lại đoạn khác cho anh.”
“Không được, đạo diễn Trương An Ca rất coi trọng thái độ đóng phim. Vừa mới đưa kịch bản đã làm sai, ấn tượng đầu tiên chắc chắn rất kém, dù diễn tốt cũng không thể lấy lại được.”
“Vậy làm sao đây? Anh cũng chưa xem kịch bản, diễn gì đây?”
Tôi không khỏi sốt ruột thay Úc Thừa Hạo, vốn tưởng rằng đời trước anh được chọn làm nam chính “Lá Khô” thì đời này sẽ không có vấn đề. Không ngờ Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến bám dai như đỉa, ấy vậy mà còn làm ra chuyện như thế.
Nhưng mà, không chờ Úc Thừa Hạo trả lời đã nghe thấy trợ lý đạo diễn tới gọi người:
“Người đầu tiên, Úc Thừa Hạo, vào đi.”
Tôi gấp đến độ mồ hôi đầy trán: “Nhanh thế?”
“Yên tâm.” Úc Thừa Hạo xoa tay tôi, trấn an nói: “Tôi có cách.”
12
Úc Thừa Hạo đi vào phòng thử vai.
Tôi không hiểu ra sao, anh ấy căn bản chưa từng xem kịch bản thật, có thể có cách gì chứ?
Chắc không đến nỗi mở miệng diễn bừa đâu ha.
Hay là… kịch bản thử vai vốn không phải là “Lá Khô”, đạo diễn muốn thông qua kịch bản hài kịch bình thường để sàng lọc?
Tôi ôm hy vọng, thầm cầu nguyện, nhưng Tịch Phong lại không chịu để tôi yên.
Anh ta đi đến bên cạnh tôi, nhếch miệng nói:
“Nhan Anh, hình như cô rất căng thẳng, Úc Thừa Hạo chưa chuẩn bị xong à?”
“Tôi thấy vừa nãy anh ta không hề đọc kịch bản, có phải là từ bỏ rồi không? Tiếc thật đấy, kịch bản “Lá Khô” hay như vậy, chỉ đọc đoạn ngắn thôi mà tôi còn thấy cảm động, sao Úc Thừa Hạo lại không thèm đọc thế?”
Cả người tôi cứng đờ, nói như vậy, nội dung của buổi thử vai thực sự là “Lá Khô”.
Chút hy vọng của tôi đã triệt để tan thành mây khói.
“Tịch Phong.” Tôi cố nén cơn tức giận nhìn anh ta: “Anh vẫn luôn cố chấp với phim thần tượng thanh xuân như vậy, sao tự dưng lại có hứng thú với thể loại phim điện ảnh như “Lá Khô”? Anh cố ý tới quấy rối đúng không?”
Tịch Phong mỉm cười như tiểu nhân đắc chí:
“Đúng vậy, cho dù tôi không diễn được tôi cũng sẽ không để Úc Thừa Hạo thực hiện được.”
“Khi đó cô chọn anh ta, không phải bởi vì anh ta là ảnh đế tương lai sao? Bây giờ anh ta vuột mất bộ phim này, đã không còn danh hiệu đó nữa rồi, cô chọn anh ta còn có ý nghĩa gì chứ?”
Mưu đồ xấu xa của anh ta rõ như ban ngày.
Kịch bản là do anh ta và Đổng Thiến Thiến tráo không sai vào đâu được.
Tôi cười lạnh:
“Úc Thừa Hạo không phải anh, anh ấy được gọi là ảnh đế không phải vì may mắn mà do dùng thực lực giành lấy. Coi như không có “Lá Khô” thì cũng có phim khác.”
“Huống chi, anh dựa vào đâu mà cho rằng anh ấy sẽ vuột mất “Lá Khô” chứ?”
Vừa dứt lời, cửa lớn phòng thử vai mở ra.
Người ra ngoài không phải Úc Thừa Hạo vừa kết thúc buổi thử vai mà là trợ lý đạo diễn.
“Các vị diễn viên, để mọi người đợi lâu rồi, có tin tức muốn thông báo cho mọi người.”
Trợ lý đạo diễn cất cao giọng, mang theo áy náy và mừng rỡ:
“Đạo diễn Trương An Ca nói, ông ấy đã tìm được nam chính trong lòng mình rồi, không cần xem những người khác diễn nữa. Mọi người có thể ra về rồi, làm phiền mọi người rồi, chúng tôi vô cùng xin lỗi.”
Trợ lý vừa nói xong, xung quanh lập tức xôn xao.
“Sao lại không thử vai nữa? Không phải là có gì bên trong đấy chứ?”
“Cậu nói xem là ai được chọn? À, chắc là Úc Thừa Hạo? Anh ấy thật sự là diễn viên phái thực lực mà.”
“Lấy địa vị của đạo diễn Trương An Ca, ông ấy còn khinh thường chuyện can thiệp nội bộ, ông ấy có đầy đủ quyền lên tiếng.”
“Trời ơi, phải diễn tốt như thế nào mới có thể khiến đạo diễn quyết định ngay vậy…”
Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến vừa nãy vẫn còn diễu võ dương oai, bây giờ sắc mặt lại ngay lập tức trắng bệch.
Tôi cười đến độ không ngậm được mồm, trong tiếng bàn luận của đám đông, tôi cảm thấy vô cùng tự hào.
Qua một lúc lâu, Úc Thừa Hạo mới ra khỏi phòng thử vai, đi cùng còn có đạo diễn Trương An Ca.
Vẻ thưởng thức anh ấy lộ rõ trên mặt đạo diễn:
“Tôi vốn cho rằng nhân vật nam chính này sẽ khó tìm nhất, đã chuẩn bị xong kế hoạch lâu dài rồi. Nhưng sau khi xem Úc Thừa Hạo diễn, tôi lập tức biết, tôi đã tìm được rồi.”
Đạo diễn cười híp mắt nhìn tôi, đưa tay bắt tay tôi:
“Cô chính là quản lý của Úc Thừa Hạo đúng không? Không có vấn đề gì thì tuần này chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
Tôi kiềm chế lại nội tâm đang điên cuồng hò hét vì vui mừng, nho nhã lễ độ nói:
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, cảm ơn ngài đã tán thưởng Thừa Hạo.”
Đạo diễn Trương An Ca đích thân tiễn tôi và Úc Thừa Hạo rời đi, cả đoạn đường ông nói về bộ phim, nói về nhân vật, Úc Thừa Hạo đều đáp trả trôi chảy.
Để lại Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến kinh ngạc, vắt óc cũng không nghĩ ra kế hoạch của họ có vấn đề chỗ nào.