Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 23: Feel...



"Đây là đâu?"

Tiểu Du lo lắng, cố nhìn thật kỹ mọi thứ xung quanh nhưng không tài nào nhớ ra nổi nơi này.

Kỳ lạ, trên người nó mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ lộng lẫy, trễ ngang vai, thân váy đính đầy những viên đá lấp lánh. Mái tóc dài hơn, có màu vàng ánh kim, uốn cong cầu kỳ giống như quý tộc châu Âu thời kỳ Phục hưng vậy. Khuôn mặt bầu bĩnh khiến người ta phải nao lòng, đôi môi nhỏ đỏ mọng, gò má ửng hồng tất cả điểm xuyết tôn lên làn da trắng mịn màng. Hàng mi dài cong vút làm nền cho đôi mắt to tròn với đồng tử màu hổ phách có chút bí ẩn, quyến rũ. Tiểu Du đẹp hệt như một nàng công chúa.

Nó đã bị vẻ đẹp sa hoa, tráng lệ của nơi này choáng ngợp. Một chiếc đèn chùm lớn ở trung tâm phát ra thứ ánh sáng hào quang lung linh huyền ảo, trần nhà là đầy những họa tiết hoa văn lạ mắt, sang trọng. Tiểu Du quay lưng lại phía sau. Bậc thang lớn có trải thảm dẫn sang hai bên để đi lên phía trên, tay vịn bằng gỗ màu nâu bóng loáng.

Dường như để ý hơn đến bức chân dung lớn treo ở chính giữa của bậc thang.

Một người đàn ông, không, có lẽ còn rất trẻ.

Trang phục toát lên sự quý phái, Tiểu Du cố nhìn thật rõ nhưng không làm sao trông thấy mặt người đó được. Thật sự không hiểu nổi?

Không bận tâm, nó tiếp tục ngắm nhìn nơi này. Vẻ đẹp tráng lệ "lấn áp" những người chiêm ngưỡng, như cung điện trong những câu chuyện cổ tích mẹ từng kể, sa hoa, sang trọng hiếm thấy.

Chợt, tiếng bước chân vang lên văng vẳng đâu đó trong không gian khiến nó giật mình, lo lắng. Cố đảo mắt tìm kiếm nhưng là tìm kiếm trong vô định. Tiểu Du nắm hờ chiếc váy, khẽ quay người lại phía sau.

Tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều, là của một người đang chậm rãi bước xuống cầu thang. Tay phải để ngang hông, tay trái vung nhẹ, bước đi khoan thai.

Mắt mở to, miệng hơi mở vì thần thái của người này, cảm giác không phải người xấu nhưng lo lắng, nó từ từ theo quán tính lùi lại.

"Anh... anh ta... là người trong bức chân dung đó sao!"

Ngẩng mặt...

Sững người...

Khẽ... chớp... mắt...

Mái tóc màu hạt dẻ ánh lên dưới màu vàng lãng mạn của khoảng không gian, đường nét trên khuôn mặt cũng dường như được khác họa rõ hơn. Đôi môi mỏng đỏ hồng, làn da trắng mịn hoàn mĩ mà mọi phụ nữ mơ ước. Sống mũi cao, đôi mắt hút hồn, đẹp nhưng vô cảm. Bộ trang phục quý tộc càng làm anh ta nổi bật hơn trong khung canh tráng lệ này.

Vẻ đẹp của người này vô cùng mị hoặc, gương mặt làm những kẻ nhìn vào cảm thấy chùn bước, vô định...

- Lịch... Phong! - Tiểu Du mấp máy không thành lời, thật sự không hiểu nổi tại sao cậu ta lại ở đây.

Hơn nữa lại còn... rất đẹp. Nhất thời bị choáng!

- Cậu... - Miệng chữ a, mắt chữ o.

Nó bắt đầu bối rối đến khó tả, quay người nhìn xung quanh xem có lối nào chạy khỏi nơi này không. Nhất thời, vấp vào phần thân váy dài mà...

Chóng vánh, cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng đỡ lấy eo mình, quay ra đã thấy Lịch Phong kè kè bên cạnh. Hoảng loạn, đẩy ra mà không được. Ở khoảng cách gần như vậy, Tiểu Du trong đầu lúc này nhất thời chỉ có duy nhất suy nghĩ:

"Đẹp..."

Cứng người, không thốt ra được lời nào. Hành động sau đây càng làm tim nó loạn lên hơn nữa.

Cậu ta kéo người nó áp vào mình.

Thình... thịch...

Khẽ liếc nhìn Tiểu Du bằng đôi mắt đầy quyến rũ...

Tim đập + mặt đỏ + Thở không nổi...

Ghé sát vào tai Tiểu Du:

- Em có cảm thấy theo dõi người khác là không tốt không? - Và sau đó bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy cằm... và...

*

- Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét long trời lở đất.

- Buông tôi ra!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiểu Du ngồi bật dậy, hai tay áp vào má. Thở hổn hển như vừa chạy marathon xong. Mấy cái gối bị đạp bay tứ phía.

Ra, tất cả chỉ là mơ...

*Tổng kết nguyên nhân :3

Tối qua, Tiểu Du cùng dì Lan xem chương trình nói về hội họa thời Phục hưng của châu Âu. OwO

Hôm qua, gây tội lỗi rất "biến thái" :v

Tiếng bước chân rần rần, dì Lan vừa nghe tiếng cháu liền phóng hết tốc lực lên, đạp cửa phòng, lao thẳng đến giường.

- Tiểu Du... sao... sao thế? - Cầm chặt tay nó.

- Huhu gì ơi - Mếu máo - Cháu gặp ác mộng, đáng sợ lắm... vô cùng đáng sợ... - Nghĩ lại cảnh cuối, rùng mình.

------Ở một nơi xa tít--------

Chàng trai "khỏa nửa thân trên"*, quần sooc, ngồi dựa vào thành giường, day day trán.

- Tại sao cảm thấy mệt mỏi thế nhỉ, giống như bị... "hãm hại"! - Nhăn nhó.

Anh ta lật chăn qua một bên, đứng thẳng dậy, kéo mạnh rèm cửa.

Ánh nắng buổi sớm mai cùng cơn gió nhẹ tràn vào căn phòng. Đứng tựa lưng vào ban công và độc thoại:

- Cái cảm giác gì đây - Ngửa cổ ra phía sau thở dài.

Tác giả: Cả đời anh cũng chẳng biết là gì đâu hí hí, chỉ tôi, chị Du và độc giả biết thôi - Cười nham hiểm.

6:00 sáng ở thành phố Mạc Trân, một ngày mới đã bắt đầu.

*khỏa nửa thân trên: cởi trần, đừng nghĩ xa nha các thím =w=

+Em đặt tên thành phố nơi họ sống là Mạc Trân (không hay lắm nhỉ). Ngày 30/5/2016, em ngồi từ 9h gõ được rất nhiều, xong lỡ tay di cái chuột cảm ứng... nó bay hết cái bản thảo luôn T^T, xong cặm cụi ngồi nặn từng chữ rồi nhớ lại, ra đc chương này, mà cảm thấy không hài lòng bằng bản đầu :]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.