Là Người Tiếp Khách Qua Voice Chat, Không Phải Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 10



Sau khi tan tầm về nhà, Tô Hàng không thấy đói, cho nên không đi đun nước, lập tức mở máy tính.

Vừa đăng nhập vào wangwang, khung tin nhắn lập tức bật ra, Tô Hàng nhìn chằm chằm vào, hóa ra là tên Ngụy Đức Xương mất tích mấy ngày nay.

“Hiện tại có rảnh không?”

Tô Hàng bực bội, rất muốn trả lời hắn ta là không rảnh, nhưng khi ngón tay chạm đến bàn phím, lại đánh ra mấy chữ “Có rảnh”.

Bên kia gọi tới, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay Tô Hàng đã nhấn nghe.

Vừa mới nhận cuộc gọi, Ngụy Đức Xương đã ném ra một tin tức: “Tôi come out rồi.”

Tô Hàng giật mình hỏi: “Cái gì gọi là ‘Tôi come out rồi’?”

“Thì là nói với người trong nhà tôi thích đàn ông.”

“Cái gì???”

Ngụy Đức Xương không vui hỏi: “Cậu sao lại kinh ngạc thế?”

Tô Hàng khó tin lớn tiếng nói: “Vì sao cậu có thể nói ra câu ‘Tôi come out rồi’ như thể đang nói câu ‘Tôi ị xong rồi’ thế!”

Ngụy Đức Xương bị câu nói của Tô Hàng làm cho cười ha ha nói: “Sớm muộn gì đều phải come out thôi”

“Ngay cả số của người kia cậu cũng không xin được, thế mà dám come out.”

Ngụy Đức Xương nghiêm túc nói: “Hai cái này không giống nhau mà.”

“Sao lại không giống?”

“Nếu may mắn thì tôi và cậu ấy có thể bên nhau, ngốc nghếch như tôi thì làm sao nói dối mọi người được, sớm muộn gì cũng bị người nhà phát hiện. Come out kiểu gì thì cũng bị mắng bị đánh, không bằng come out trước đi, chờ được đến khi mọi người trong nhà chấp nhận,  lúc đó tôi đi cưa cậu ấy, rồi dẫn cậu ấy về nhà.”

“Cậu vì người đó mà tiêu diệt trước các trướng ngại vật?”

“Đúng vậy.”

Đáp án của Ngụy Đức Xương vô cùng đơn giản, lại khiến Tô Hàng bắt đầu ghen tị người mà Ngụy Đức Xương thầm mến. Vốn định hỏi hắn mấy ngày nay sao không lên mạng có phải bởi vì come out rồi hay không, come out rồi thì làm sao, bị mọi người đánh hay mắng, có bị đuổi ra khỏi nhà không, hôm nay vẫn lên mạng được có phải là vì…người nhà đã tha thứ rồi.

Vô số vấn đề mà Tô Hàng muốn hỏi, nhưng cậu lại không thể nói ra miệng, bởi vì người mà Ngụy Đức Xương thích không phải là mình.

Cho tới bây giờ, Tô Hàng không thể không thừa nhận, cậu có chút thích cái tên kêu Ngụy Đức Xương kia, đáng tiếc hắn ta lại có người thương rồi, hai người bọn họ không thể.

Ngụy Đức Xương không thấy Tô Hàng nói, cho nên chủ động nói chuyện với Tô Hàng.

Tô Hàng ủ rũ không đáp, trong lòng bây giờ có chút thật vọng.

“Tôi nghĩ mấy ngày nữa sẽ hẹn cậu ấy ra.”

Tuy không nói tên, nhưng Tô Hàng lập tức hiểu được ‘cậu ấy’ ở đây là ai.

“Tùy cậu.”

Ngụy Đức Xương hỏi: “Tôi lập tức nói với cậu ấy tôi thích cậu ấy có đường đột quá không?”

Tô Hàng không tập trung đáp: “Không đâu.”

Ngụy Đức Xương vẫn không yên tâm: “Cậu ấy có giống tôi không nhỉ.”

“Phải đi hỏi cậu ta mới biết được chứ.” Tô Hàng trong mong muốn người đó dị tính luyến, như vậy Ngụy Đức Xương nhất định sẽ quay lại tìm mình để ‘trị liệu tâm lý’, đến lúc đó cậu sẽ tận dụng, nói không chừng có thể ôm được hắn ta về nhà.

Chung quy tưởng tượng vẫn là tưởng tượng, Tô Hàng vẫn không thể vui lên được, Ngụy Đức Xương nói rất nhiều, cậu cũng chẳng có tâm tư mà nghe.

Đang nói chuyện thì Ngụy Đức Xương ra ngoài để nghe điện thoại, Tô Hàng cảm thấy đói bụng, liền đi đun nước để nấu mì.

Ngụy Đức Xương nghe điện thoại xong thì quay lại, lúc đó Tô Hàng đang nhàn rỗi đợi mì chín.

“Tốt quá! Được rồi!” Khi trờ lại Ngụy Đức Xương không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy.

Tô Hàng buồn bực nói: “Được rồi cái gì?”

“Ngày mai tôi hẹn cậu ấy ra ngoài, tôi muốn tỏ tình với cậu ấy.”

Hai chữ tỏ tình như là mũi kim, đâm một nhát vào trong lòng Tô Hàng, đau đến mức hít thở cũng không được. Chịu không nổi nữa cậu lập tức rút luôn phíc cắm điện, mì trên bàn cũng chín, nhưng mà hiện tại cậu thực không muốn ăn, để mì qua một bên, bò lên giường chui vào trong chăn, cuộn mình lại vô cùng đáng thương, còn dùng chăn cuốn đầu lại.

Ban đầu cậu rất ghét tên Ngụy Đức Xương, nhưng vì sao hiện tại nghe thấy hắn ta muốn tỏ tình với người khác, trong lòng lại nhói lên một cái.

Chỉ nói chuyện trong vòng một tháng, sao có thể thích người ta?

Chắc là do cô đơn quá lâu, đột nhiên có một người mỗi ngày đều nói chuyện với mình, kể cả thái độ của bản thân với hắn ta không tốt, hắn ta vẫn coi mình là bạn bè thân thiết, cho nên mới khiến cậu nuôi thành thói quen.

Khi mà mất đi thói quen này, trong lòng sẽ cảm thấy bất an.

Nghĩ đến Ngụy Đức Xương sẽ đem thói quen này cho một người khác, cảm giác ghen tị, buồn rầu nổi lên.

Tô Hàng rất muốn khóc lớn một trận, nhưng mà một giọt cũng không rơi được, trong mắt cay đến phát đau, trong lòng cũng vô cùng lo sợ, cảm giác khóc không ra nước mắt này khiến cậu phát điên lên.

Điện thoại đắt trên bàn cạnh máy tính rung lên, nhưng mà trong lúc này Tô Hàng chẳng muốn nghe chút nào, điện thoại vẫn liều mạng kêu, vừa tắt một lúc rồi lại kêu lớn.

Chắc ai đó có việc quan trọng gọi để nói với mình, Tô Hàng suy nghĩ xem là ai, nhưng nghĩ mãi không ra.

Di động vẫn kiên trì kêu, cuối cùng để Tô Hàng đành nhận thua, cậu đứng lên đi đến cạnh bàn lấy di động.

Trên mà hình là một dãy số lạ, Tô Hàng nghi hoặc tiếp máy, thật thần kỳ đầu bên kia là tiếng của Ngụy Đức Xương.

Tô Hàng ngây người, mắt nhìn vào thứ mình đang cầm trong tay, xác định đây là điện thoại di động chứ không phải tai nghe, rồi mới nói: “Cậu sao lại có số của tôi.”

Ngụy Đức Xương nói: “Nhìn trong đơn hàng.”

Thì ra là thế, Tô Hàng bình thản “A” một tiếng.

“Sao lại đột nhiên offline?”

“Chẳng sao cả.”

“Có phải tôi đã nói gì đó làm cậu không vui?”

Đúng vậy! Đêm nay mi nói câu nào ta đều không vui. Tô Hàng trong lòng nghĩ vậy mà lại nói: “Đâu có.”

“Nhưng mà, tôi cảm thấy cậu giống như đang giận tôi.”

Hắn thế mà lại nghe được, nhưng có đánh chết Tô Hàng, cậu cũng sẽ không thừa nhận: “Cậu ngày mai còn phải đi tỏ tình, sao không chuẩn bị đi, lãng phí thời gian với tôi làm gì.”

“Tại sao lại nói là lãng phí thời gian?” Ngụy Đức Xương trong giọng nói mang chút tức giận, “Có thể kết bạn với cậu khiên tôi rất vui vẻ.”

Nếu coi mình là bạn bè, nói không chừng cũng có thể mỗi ngày đều nói chuyện, Tô Hàng tính toán, cùng lắm thì không thu phí của Ngụy Đức Xương, tán gẫu miễn phí cũng tốt lắm, giữa hai người bạn nói chuyện đều miễn phí không phải sao?

Tô Hàng trong lòng tốt hơn một chút, Ngụy Đức Xương lại nói: “Lúc trước không cẩn thận mới vào nhầm, tuy rằng cậu là tiếp khách kiểu kia, nhưng mà tôi rất thích giọng của cậu, nghĩ rằng tìm người nói chuyện phiếm một chút cũng chẳng sao, cho nên mới làm phiền cậu, bắt cậu nghe tôi lải nhải đến tận bây giờ.”

“Biết thế là tốt.” Tô Hàng hơi hơi nhếch miệng.

Ngụy Đức Xương cười: “Giọng của cậu rất giống với cậu ấy, nếu cậu ấy cũng giống cậu thích đàn ông, cũng chấp nhận nghe tôi lải nhải như vậy thì thật tốt.”

Còn cho là bản thân là bạn bè của hắn ta, sẽ không giống như người kia, không nghĩ tới mình hóa ra chỉ là thay thế cho người kia, cảm xúc được Tô Hàng kìm nén cuối cùng cũng bộc phát với Ngụy Đức Xương.

Tô Hàng để điện thoại trước mặt, miệng kề sát vào, không thèm nghe bên kia Ngụy Đức Xương nói gì: “Tôi không muốn giống cậu ta! Cậu về sau đừng tìm tôi nói chuyện! Cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”

Nói đến đây chút, Tô Hàng cúp máy, chuẩn bị tắt nguồn.

Ngón tay chưa kịp chạm vào phím tắt nguồn, chuông lại vang lên, Tô Hàng không nhìn số, nghe máy sau đó rống to: “Đã nói là đừng có gọi cho tôi nữa cơ mà!”

“Tô Hàng đầu của cậu mang đi nhúng nước hả!! Nghĩ tôi là ai?”

Trong điện thoại chuyền đến tiếng gầm gừ của Tô Tình, Tô Hàng vội nhìn lại màn hình, phát đây là số của Tô Tình mới nói: “Đã trễ thế này gọi điện thoại cho tôi làm cái gì, tôi đang ngủ.”

“Cậu lừa tên ngốc hả, hiện tại mới có hơn mười giờ, cậu không phải cái loại sinh vật đến rạng sáng mới ngủ sao?” Tô Tình hừ hừ vài tiếng, “Nói chuyện rõ ràng tỉnh như sáo, làm gì giống vừa bị đánh thức.”

Tô Hàng bị mấy tiếng hừ hừ của cô làm cho da đầu run lên: “Đại tiểu thư đột nhiên gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?”

“Đương nhiên có việc, ngày mai cậu đi với tôi… đi với tôi đến…”

Sao lại có thể nói lắp? Chắc chắn đây không phải Tô Tình mà Tô Hàng biết, trừ khi…

“Có phải lại muốn tôi đi xem mắt với cậu?”

Tô Tình ấp úng, hơn nửa ngày mới nói được: “Coi như vậy đi, đêm mai bảy giờ, vẫn là quán cafe lần trước, cậu đừng quên.”

“Biết rồi biết rồi.” Tô Hàng đuổi người.

Nhưng Tô Tình lại chưa muốn cúp máy: “Lúc nãy cậu tức giận cái gì thế?”

Sợ bị cái cô gái đáng sợ này phát hiện ra gì đó, Tô Hàng nhanh chóng trả lời: “Không có gì.” Không đợi Tô Tình tiếp tục đặt câu hỏi, cậu vờ mệt, ngáp vài cái rồi cúp máy, tắt nguồn rồi đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.