La Phù

Chương 203: Chẳng có gì đáng sợ. Cầu vàng xé rách hư không



Hiện tại, Lạc Bắc đã hiểu được từ rất lâu rằng vạn pháp đều quy về một mối, trăm sông đổ về biển. Cho dù là công pháp của huyền môn, yêu tộc, tu ma thì chỉ có phương pháp khác nhau còn đạo lý đều giống nhau. Tất cả những cảnh tượng uy nghiêm chỉ khi nào có tu vi cực kỳ cao thì mới có thể thi triển được.

Phải có tu vi cực cao thì mới có thể thi triển ra pháp quyết có đủ cảnh tượng như thế này.

Rất nhiều pháp quyết nội đan đạo pháp, thân ngoại hóa thân khi tu luyện tới mức cuối cùng ngưng tụ được Nguyên Anh đại thành và hóa thân thường sẽ tạo ra hình tượng của Đạo tôn, phật đà, ma thần như trong điển tịch ghi lại. Hiện tại, thậm chí Lạc Bắc còn nghĩ tới đây không phải là hình tượng do công pháp cố tình ngưng tụ mà có lẽ đó là hình ảnh của những người có tu vi cực kỳ cao thời thượng cổ.

Người như vậy đối với những người trên thế gian thường được coi là Tiên, Phật.

Hiện tại, tu vi của Tiếu Vong Trần như vậy chỉ sợ còn mạnh hơn cả Khuất Đạo Tử, ít nhất đã bước chân vào cảnh giới ngưng tụ được thân ngoại hóa thân, là nhân vật số một trong thiên hạ.

Mà một điều thần diệu nữa của mặt nạ Cưu Bàn Đồ tăng trưởng đó là có thể khiến cho tâm thần người ta phân ra làm hai. Người tu luyện thân ngoại hóa thân sau khi hóa thân ra khỏi thân thể thì toàn bộ tinh khí sẽ ngưng tụ trong hóa thân còn thân mình sẽ biến thành cái thây khô, không thể đối địch. Nhưng nếu có cái mặt nạ này thì khác. Mặt nạ Cưu Bàn Đồ tăng trưởng có thể làm cho tinh thần phân ra hòa vào với thân thể. Như vậy nếu hóa thân không thể địch lại thì ngay cả thân thể cũng có thể thi triển pháp thuật và điều khiển pháp bảo.

Vì vậy mà cho dù cái mặt nạ này không có tác dụng tăng phúc thì chỉ với điểm đó cũng đủ khiến cho những người tu luyện pháp quyết Thân ngoại hóa thân liều mạng cướp đoạt.

Nếu có được cái mặt nạ này thì thực lực của người như Tiếu Vong Trần sẽ tăng lên gấp đôi.

“Chỉ tiếc rằng ngươi không thể nào ngờ được cái mặt nạ này chỉ là hàng giả mà Bích Căn sơn nhân tiện tay làm thôi.”

Lạc Bắc cười lạnh một tiếng. Một đòn của Thi thần không trúng mục tiêu, nhìn thấy Tiếu Vong Trần cũng không phản kích nên Lạc Bắc không hề ra tay thêm.

Dù sao thì hiện tại tất cả đều bị nhốt trong trận pháp, cơ bản không thể ra ngoài được. Nhân tiện cứ để xem hiện tại Tiếu Vong Trần không ra tay là có ý gì.

Sau khi cười lạnh, Lạc Bắc liền nhìn Tiếu Vong Trần mà trầm giọng nói:

- Các ngươi dùng trăm phương ngàn kế để tạo ra điều này chỉ là muốn có dược cái mặt nạ của ta. Có điều chỉ với ba người các ngươi mà muốn đoạt nó khỏi tay ta hay sao?

- Tu vi của ngươi không tầm thường. Con Thi thần cũng đúng là khó chơi nên ta không hề coi thường ngươi. - Tiếu Vong Trần cười nói:

- Có điều nếu ta đã tự mình xuất cung ra tay với ngươi thì chắc chắn sẽ không để cho ngươi thất vọng. Ta còn có một chút đại lễ nữa để dành cho ngươi.

- Cái gì?

Đám người Lạc Bắc đều rùng mình. Bởi vì khi Tiếu Vong Trần nhắc tới hai từ đại lễ liền duỗi tay, gật đầu với Ngụy Tử Kỳ được bao phủ bởi chiếc áo bào.

- A! Vừa rồi ta còn có một điều lừa ngươi. - Lâu Dạ Kinh chợt cười nói:

- Quỷ vương Ngụy Tử Kỳ còn đang bế quan. Nếu không, hắn sẽ cùng với chúng ta đánh đổ phong thái của Yêu vương ngươi. Đây cũng không phải là Ngụy Tử Kỳ có điều danh hiệu của hắn nếu so với chúng ta thì còn vang dội hơn nhiều. Hắn tên là Bàn Ma Hoàng.

- Bàn Ma Hoàng?

Lạc Bắc chưa hề nghe thấy cái tên này cho nên cũng không có cảm giác gì khác biệt. Nhưng Thái Thúc lập tức biến sắc.

- Yêu vương! Trước tiên ngươi cứ tiếp xúc với hắn trước. Qua một canh giờ, chúng ta sẽ lại tới để tiếp đãi Yêu vương.

Tới lúc này, Tiếu Vong Trần và Lâu Dạ Kinh đều nở nụ cười đắc ý. Lâu Dạ Kinh đột nhiên chỉ tay một cái. Một đạo chân nguyên xanh biết liền bắn vào trong người được phủ bởi chiếc áo choàng. Cùng lúc đó, Tiếu Vong Trần giơ tay ném. Một tia sáng vàng xuất hiện. Ngay lập tức dưới chân hai người xuất hiện một cây cầu lớn màu vàng rộng chừng hai mươi trượng, dài tới hơn mười trượng, không hề có lan can. Trên bề mặt của cây cầu có điêu khắc vô số những lá bùa to bằng hạt đậu. Bên dưới cái cầu cũng chợt xuất hiện một con sông đen ngòm cuồn cuộn chảy trong hư không. Thậm chí còn vang lên cả tiếng nước chảy. Trong nước sông tản ra đầy tử khí kinh người khiến cho không thể nhận ra nó chảy từ nơi nào tới đây.

Lâu Dạ Kinh và Tiếu Vong Trần bước lên cây cầu màu vàng. Trong nháy mắt cả cây cầu và con sông liền biến mất như chưa bao giờ xuất hiện, mang theo cả hai người.

- Có chuyện gì thế này?

Ly Nghiêu Ly vô tình nắm chặt tay lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

- Xé tan hư không. Không ngờ cái cầu đó cũng là một thứ pháp bảo để độn tẩu. - Hạnh Hiên của tộc Long Nghê cũng thốt lên kinh ngạc.

Hạnh Hiên là người tinh thông trận pháp nhất trong tộc Long Nghê. Sở dĩ Lạc Bắc đưa y theo chính là vì đề phòng đám người Nại Hà Ma cung giở trò đối với trận pháp.

Nhưng hiện tại cho dù Hạnh Hiên không trả lời Ly Nghiêu Ly thì Lạc Bắc cũng có thể cạm nhận được cây cầu mà Tiếu Vong Trần phóng ra là một thứ pháp bảo xé rách không gian. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được pháp lực dao động xé rách hư không từ trận pháp trên cây cầu.

Hơn nữa, nghe lời nói của Tiếu Vong trần thì cái pháp bảo này không chỉ trốn đi mà còn có thể quay lại.

- Thái Thúc! Ngươi biết người này? Rốt cuộc thì y là ai?

Những suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu rồi tinh thần của Lạc Bắc tập trung hoàn toàn về phía người mặc áo bào đen mà quay sang hỏi Thái Thúc.

- Hắn chính là Bất Tử Dạ xoa vương.

Thái Thúc cũng nhìn nam tử mặc áo bào đen, đồng thời sắc mặt cũng hơi tái.

- Bất Tử Dạ xoa vương? Không ngờ lại là hắn.

Lần này, Lạc Bắc cũng hơi giật mình. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng động vang lên, cái áo bảo của người mặc áo đen chợt nổ tung.

Bên dưới lớp áo bào không ngờ là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú có mái tóc đen dài tới eo.

Có điều trên người y phủ kín bởi những hoa văn màu đỏ nhìn cái thì giống như ngọn lửa, cái thì giống như sợi tơ máu hết sức ghê người. Mà hai mắt của người đó chỉ toàn là màu đen, không hề có lấy một chút lòng trắng. Trên cái trán của y cũng xuất hiện một dải hoa văn màu đen giống hoa văn trên trán Dạ xoa ma vương mà Điển tịch của Mật tông ghi lại như đúc.

- Toàn bộ...các ngươi...đều...phải...chết!

Trong lúc đám người Lạc Bắc nhìn thấy rõ khuôn mặt của y thì người đó cũng ngẩng cao đầu mà nói với giọng lạnh lùng, không hề có chút tình cảm.

Cũng lúc đó, một tiếng nổ vang lên, khoảng rừng cách đó chừng trăm trượng lập tức bốc cháy ngùn ngụt.

Toàn bộ khu rừng cách đám người Lạc Bắc chừng trăm trượng vậy mà bị pháp lực dao động đốt cháy.

Người này còn chưa thi triển pháp quyết gì chỉ mới do pháp lực dao động mà đã giống như ngọn lửa trên trời rơi xuống đốt cháy cả khu rừng gần đó.

Hơn nữa, giống như ngủ say được đánh thức, pháp lực dao động trên người y càng lúc càng mạnh khiến cho thế lửa càng mạnh thêm. Ban đầu nó mới chỉ làm cho khu rừng bốc cháy nhưng sau đó ngọn lửa cứ từng đám từng đám bốc lên khiến cho trong nháy mắt, gần như toàn bộ núi rừng trên hòn đảo bị đốt, chim thú từ trong rừng lao ra gần như phần lớn bị cháy đen.

Hóa ra đây mới là đòn sát thủ của Tiếu Vong Trần và Lâu Dạ Kinh. Đây đúng là một cái lễ lớn.

Pháp lực dao động tạo ra uy thế như vậy gần bằng với Thất Hải Yêu Vương thú. Nhưng sau khi hơi thở của Lạc Bắc tưởng như dừng lại thì trong lòng hắn lại trở nên yên tĩnh.

Bất tử Dạ Xoa Vương!

Bàn ma hoàng!

Mặc dù trước đây hắn chưa từng nghe qua tên người này nhưng khi nghe Thái Thúc nói tới danh hiệu của y thì Lạc Bắc cũng biết được Bàn Ma Hoàng là người như thế nào.

Bất Tử Dạ xoa vương! Cái tên này gần như trong giới tu đạo ai cũng biết. Khi Lạc Bắc còn ở Thục Sơn cũng đã được nghe truyền thuyết về người này.

Tương truyền hắn là đệ tử thân truyền của Kim cương trí thượng nhân ở Mật tông Cống Cát Tự. Hắn có thiên tư kinh người. Mười ba tuổi đã đọc thuộc, ngâm nga tất cả điển tịch của Cống Cát Tự. Tới khi mười bảy tuổi, hắn không nghe lời dạy tự chui vào trong tàng kinh thần sơn để tu luyện Niết Bàn dạ xoa phục ma kinh. Trong lúc tu hành do gặp rủi ro mà bị tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi bị tẩu hỏa nhập ma, mất đi suy nghĩ lại không thể chết, tu vi tăng mạnh, trở thành một thứ Ma vương chỉ biết giết chóc trong điển tịch của Mật tông. Sau khi ra khỏi Tàng kinh thần sơn của Cống Cát tự, hắn liền giết gần như toàn bộ cả Cống Cát tự. Ngay cả trâu gà chó ngựa của người dân trong phạm vi ngàn dặm xung quanh cũng không còn lấy một mống. Sau đó, Thập Diệp Tự, Hoa Giáo của Mật tông liền phái cao thủ đuổi giết kết quả lại mất vài tên cao thủ. Tới mức độ này, các môn phái của Mật tông không còn giấu dược nữa nên phải cầu viện tới Sắc Lặc tông đồng thời thông báo y tu luyện Niết Bàn Dạ xoa phục ma kinh cho dù bị đánh chết thành tro mà tinh thần không biết mất thì cũng sống lại. Hơn nữa một lẫn sống lại, chân nguyên chỉ giảm đi một chút. Trừ khi là đánh chết y mười bảy lần mới có thể làm cho y chết hẳn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.