La Phù

Chương 214: Chặn giết bị phá hỏng



Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Trác Trầm Đạo mặc dù có tốc độ thi pháp cực nhanh nhưng Ma Tâm chủng đạo của Lâu Dạ Kinh lại có thể phóng ra hai đạo pháp thuật cùng lúc. Nếu chỉ luận về tốc độ thì Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu chắc chắn là hơn. Lúc trước, Lâu Dạ Kinh chống lại Thái Thúc mà không địch lại cũng không phải vì tốc độ thi pháp mà bị bức phải lấy nhanh đánh nhanh, cơ bản không thể phóng được pháp thuật có uy lực mạnh. Mà trên người Thái Thúc lại có Thái hư nghê y, nên nếu không phải là pháp thuật mạnh thì không thể làm cho nàng bị thương. Vì vậy mà Thái Thúc có thể thoải mái tấn công.

Còn hiện tại trên người Trác Trầm Đạo cũng không có cái pháp bảo giống như Thái Hư nghê y, lại e ngại những người còn lại của Nại Hà ma cung. Vì vậy mà mặt đối mặt khiến cho Trác Trầm Đạo rơi vào thế hạ phong.

- Ha ha! Ai bảo Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của các ngươi là pháp thuật nhanh nhất trên thế gian?

Lúc trước, Lâu Dạ Kinh bị Thái Thúc đánh cho tối tăm mặt mũi. Hiện giờ đối mặt với Trác Trầm Đạo cũng tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu mà chiếm được thượng phong nên cảm thấy rất sáng khoái. Trong tiếng cười, hai tay y liên tục bắn ra những tia sáng vàng về phía Trác Trầm Đạo.

- Còn chưa bó tay chịu trói?

Trong tiếng cười lạnh của Tiếu Vong Trần, một đóa hoa giống hệt như vừa rồi lại nở rộ.

Bình thường hai bên đấu phép với nhau, những pháp thuật giống nhau đều hết sức cố gắng ít khi lặp lại bởi vì nó khiến cho đối phương rất dễ biết đặc tính pháp thuật mà phá vỡ. Nhưng pháp quyết của Tiếu Vong Trần thì không ngại điều đó. Bởi vì gần như tất cả pháp thuật của y đều có hiệu ứng khiến cho chân nguyên của đối phương cắn trả.

Hiện tại, Tử Tiêu Cửu lôi thần vương thuẫn của Trác Trầm Đạo chỉ còn có ba mặt. Hơn nữa y đã bị Lâu Dạ Kinh kìm chân nên cơ bản không có thời gian mà phóng ra một cái Tử Tiêu Cửu Lôi thần vương thuẫn nữa. Nhìn thấy đóa hoa đỏ như máu xuất hiện, Nam Ly Việt e sợ ngăn cản không nổi mà rơi vào đường cùng nên đành phải giơ tay vẽ một cái. Một tia sáng bạc lại đánh cho đóa hoa hóa thành tro bụi, đồng thời, thân thể của Nam Ly Việt cũng giống như bị một cái chùy nện trúng mà lắc lư.

Tiếu Vong Tần, Ngụy Tử Kỳ và Lâu Dạ Kinh phối hợp với nhau quả là không thể chê vào đâu được. Ngay vào lúc Tiếu Vong Trần làm cho chân nguyên của Nam Ly Việt bị kiềm chế thì Ngụy Tử Khốc giơ tay vẽ một cái. Một cái huyết ảnh chợt hiện ra trước bức tường của Nam Ly Việt. Huyết ảnh khẽ động như giơ một cây búa to chém lên trên bức tường. Lần này ánh lửa phụt ra, đồng thời trên bức tường xuất hiện một cái lỗ rộng tới ba thước. Cùng lúc đó, Lâu Dạ Kinh cũng không để ý tới Trác Trầm Đạo, vung tay bắn một tia sáng màu vàng xuyên qua bức tường tới ngực Nam Ly Việt.

Một vầng ánh sáng màu đỏ từ chiếc áo của Nam Ly Việt tản ra chặn đứng ánh sáng vàng của Lâu Dạ Kinh. Nhưng lực lượng ẩn chứa trong ánh sáng vàng cũng khiến cho Nam Ly Việt phải kêu lên đau đớn, đồng thời Bích Vân Trùng cũng trầm xuống.

- Không thể ngờ được các ngươi có thể làm cho ta bị thương.

Khóe miệng Nam Ly Việt rỉ ra một đường máu. Vào lúc này, tình trạng của y và Trác Trầm Đạo có thể nói là hết sức bất lợi nhưng y vẫn nở một nụ cười kiêu ngạo và dữ tợn.

Nụ cười như vậy, Lạc Bắc cũng đã từng nhìn thấy ở Ảo Băng Vân.

Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc hơi nhíu mày rồi quay đầu đi. Không chỉ có y mà tất cả những người Ma cung bao vây Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo đều cảm nhận được một làn hơi thở cực kỳ nguy hiểm đang bay nhanh tới đây. Vì vậy mà tất cả đều quay lại nhìn.

Trong nháy mắt khi mọi người quay đầu lại thì âm thanh Phạn ngữ chợt cuồn cuộn vọng đến. Đám mây trên đỉnh đầu mọi người chợt ngưng tụ lại một chỗ tạo thành cái phễu. "Ầm!" Trong cái phễu từ đám mây kéo xuống đó chợt có một bàn tay to tản ra ánh sáng màu vàng. Bàn tay đó bắt Phật ấn nhưng móng tay sắc bén giống như bàn tay ma đè xuống đám người Tiếu Vong Trần.

Khí thế của bàn tay đó tưởng như có thể bóp chết đám người Tiếu Vong Trần trong tay. Nhưng sắc mặt Tiếu Vong Trần vẫn bình thản. Y giơ tay bắn ra một tia sáng màu hồng trúng bàn tay to khiến cho nó bị đánh nát một nửa.

- Bất Nhạc thiền sư. Khổng Nhượng Thiện. Khổng Nhượng Đạo. Không ngờ các ngươi dám tới đây?

Trong tiếng cười lạnh, từ phía sau mọi người có ba bóng người từ từ xuất hiện.

Bên trái là Bất Nhạc thiền sư của Đại Đồng Tự. Lão mặc một chiếc áo cà sa màu vàng, đầu đội vòng vàng. Cái bàn tay to kia cũng là do lão phóng ra.

Ở giữa và bên phải đều là hai người có vóc đáng cao gầy, ước chừng cao hơn Bất Nhạc Thiền sư một cái đầu. Cả hai đều mặc đạo bào màu đỏ, lông mi dày, cằm nhọn. Nhìn khuôn mặt cả hai giống như đúc. Bọn họ chính là cặp huynh đệ song sinh là cao thủ nổi danh của Chính Nhất đạo.

Ba người ở phía cuối của Nại hà ma cung liền xoay người nghênh đón Bất Nhạc Thiền Sư.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng địch trong trẻo chợt vang lên trong tai mọi người.

Tiếc địch đó nghe giống như những đứa mục đồng vẫn thổi, du dương trong gió tuy nhiên âm thanh của nó lại từ trong tầng mây trước mặt mọi người vọng xuống.

Một con trâu trắng đạp trong hư không từ trong mấy xuất hiện. Con trâu trắng đó cũng có kích thước giống như những con trâu bình thường nhưng nhìn nó như được tạo ra từ ngọc. Trên đôi sừng của nó có những cái hoa văn rất đẹp. Trên lưng con trâu trắng là một nam tử thanh niên thần sắc tự nhiên, cầm trong tay một cây sáo.

Mà bên cạnh nam tử thanh niên và con trâu trắng là một người trung niên có sắc mặt âm trầm mặc áo dài đen.

- Vân Mông Sinh! Tân Vô Cực.

Vừa nhìn thấy hai người đó, Tiếu Vong Trần, Ngụy Tử Kỳ và Lâu Dạ Kinh hơi thay đổi sắc mặt.

Vân Mông Sinh và Tân Vô Cực đều là người Đại Tự Tại cung.

Đại Đồng tự và Chánh Nhất đạo cũng đều là phái lớn nhưng gần trăm năm nay không hề xuất hiện nhân vật nổi tiếng. Tu vi Bất Nhạc Thiền sư, Khổng Nhượng Đạo, Khổng Nhượng Thiện không là gì trong mắt của Tiếu Vong Trần nhưng Đại tự tại cung thì lại khác.

Danh tiếng của Đại Tự tại cũng trong các môn phái tu đạo cũng không vang đội lắm tuy nhiên không phải là không có thực lực.

Thanh danh của họ không hiển hách đó là vì môn nhân của họ ít khi đi lại trên thế gian.

Đám người Tiếu Vong Trần hiểu rất rõ thực lực của Đại Tự Tại cũng hiện tại trong số huyền môn thì chỉ sợ là gần với Côn Luân, Thục Sơn. So với Nga Mi không chừng còn mạnh hơn.

Pháp thuật của Đại Tự Tại cung hết sức huyền diệu. Mà hai người Vân Mông Sinh và Tân Vô Cục ít nhất cũng phải cùng cấp bậc với Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo.

- Đón của ta một kiếm.

Vân Mông Sinh ngồi trên lưng trâu giơ tay vuốt ve cái địch mà mỉm cười. Nhưng Tân Vô Cực thì cơ bản chẳng hề nói nhiều, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt y rồi một vầng kiếm quang màu trắng vọt thẳng về phía Lâu Dạ Kinh.

"Kiếm cương này sử dụng Kiếm ý và chân nguyên ngưng tụ chân khí quý thủy để ngưng tụ ra."

Lạc Bắc và Thái Thúc có thể cảm nhận được kiếm quang mà Tân Vô Cực phóng ra không phải phi kiếm mà là giống như Kiếm cương trong suốt của Lạc Bắc, chỉ dùng Kiếm ý và chân nguyên ngưng tụ thành. Hơn nữa, hai người liền cảm nhận được trong Kiếm cương của Tân Vô Cực còn có nguyên khí quý thủy dao động. Hiển nhiên là kiếm quang đó chỉ dùng Kiếm ý và chân nguyên lấy nguyên khí quý thủy quanh người để ngưng tụ ra. Nếu là nguyên khí quý thủy ở trên mặt biển hay trong nước thì uy lực của thứ kiếm quyết này càng mạnh hơn.

- Kiếm cương của y không ngờ còn có thể thay đổi phương hướng trên không trung.

Lạc Bắc sử dụng Kiếm ý và chân nguyên ngưng tụ ra kiếm cương Phá Thiên Liệt mặc dù có thể phát ra cùng lúc hay có thể từng đạo một nhưng sau khi phóng ra thì giống như bắn tên, không thể thay đổi phương hướng. Nhưng Lạc Bắc và Thái Thúc có thể thấy kiếm quang mà Tân Vô Cực phóng ra liền tránh khỏi tia sáng màu vàng của Lâu Dạ Kinh mà đánh tới người y.

Lâu Dạ Kinh nhìn thấy Kiếm cương vọt tới cũng không nôn nóng, hai tay hợp lại phát ra một đám mây vàng bao phủ y vào bên trong. Kiếm cương chém qua đám mây khiến cho nó tản ra nhưng Lâu Dạ Kinh cũng bình an vô sự.

- Giỏi! Đón tiếp ta một kiếm.

Đạo kiếm cương thứ nhất thất bại, Tân Vô Cực hừ một tiếng rồi đột nhiên chộp một cái phóng ra cả ngàn tia sáng như một cơn mưa xối xả giã xuống bên dưới.

- Đúng là một tên cuồng.

"Tại sao y lại có thể phóng ra nhiều Kiếm cương đến vậy?

Ý nghĩ đó chợt thoáng xuất hiện trong đầu Lạc Bắc.

Môt đòn đó của Tân Vô Cực không ngờ bao phủ tất cả mọi người vào bên trong. Hơn nữa Lạc Bắc có thể cảm nhận được những tia kiếm quang kia đều tản ra khí kim thiết, hoàn toàn là phi kiếm thật chứ không phải là Kiếm cương.

- Hắn tu luyện kiếm quyết khác biệt. Uy lực của y cũng không hề thua kém gì Phá Thiên Liệt của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.