La Phù

Chương 223: Nhân cơ hội để ép



Nếu là những người còn lại trong bát đại yêu đạo thì vào lúc này, Lạc Bắc cũng không thất thần như thế. Nhưng khi Hắc Phong lão tổ nói tới bát đại yêu đạo có nói trong số đó thì người có tu vi cao nhất là Vân Hạc Tử.

Luận tu vi thì Vân Hạc Tử chính là người đứng đầu trong bát đại yêu đạo.

Hành vi của Hắc Phong lão tổ không theo lẽ thường nhưng là một người quang minh lỗi Lạc Bắc. Lão đã nói thì không bao giờ sai. Thậm chí, Hắc Phong lão tổ còn nói với Lạc Bắc mặc dù lão cùng với Vân Hạc Tử được tôn là bát đại yêu đạo nhưng cho dù có giết được Khuất Đạo Tử rồi biến thành Thi thần tướng linh thì lão cũng chưa phải là đối thủ của Vân Hạc Tử.

Nguyên nhân của Hắc Phong lão tổ không thích Vân Hạc Tử đó là y hành sự hết sức âm độc, hơn nữa lại thích gái đẹp.

Hiện tại, từ khi Vân Hạc Tử xuất hiện, ánh mắt của y gần như lúc nào cũng chỉ nhìn về phía tiểu Trà. Điều này làm cho Lạc Bắc phải biến sắc.

- Đúng thế! Ta chính là Hoan Hỉ đạo nhân Vân Hạc Tử.

Vân Hạc Tử thoáng thấy Lạc Bắc biến sắc liền cười nói:

- Trận đại chiến ở Lang sơn cũng là do ngươi gây nên? Ngươi cũng không phải tầm thường. Không ngờ có thể trốn thoát khỏi tay Huống Vô Tâm.

- Đúng thế. Đó là do Huống Vô Tâm tự ra tay chặn giết ta.

Lạc Bắc chợt nghĩ ra một ý liền nói:

- Không chừng vào lúc này y vẫn còn đang tìm ta.

- Vậy thì ngươi không cần phải lo lắng.

Vân Hạc Tử lắc đầu:

- Huống Vô Tâm đã đi về phía Nam. Với thân phận và tu vi của y sẽ không quay lại giết ngươi.

"Người này cũng ở gần đó."

Nếu bình thường khi nghe nói Huống Vô Tâm đã đi xa, Lạc Bắc chắc chắn phải vui sướng. Bởi vì đối mặt với đám người Nam Ly Việt mặc dù Lạc Bắc không địch lại nhưng cũng không tới mức như đối mặt với Huống Vô Tâm. Nhưng lúc này, Lạc Bắc không hề có lấy một chút vui sướng. Bởi vì hắn cố ý nói như vậy là định để mượn hơi Huống Vô Tâm dọa Vân Hạc Tử. Nhưng Vân Hạc Tử lại âm thầm rình ở xung quanh biết Huống Vô Tâm đã đi. Hơn nữa, ánh mắt của y làm cho Lạc Bắc có cảm giác như bị đối phương xuyên thấu suy nghĩ.

- A! Đúng rồi.

Vân Hạc Tử như nghĩ ra điều gì đó liền nói với Lạc Bắc:

- Nếu ngươi đã biết tới thanh danh của ta thì cũng biết ta lợi hại như thế nào. Tiểu mỹ nữ này là bằng hữu của ngươi, ngươi thay ta khuyên tiểu mỹ nữ để cô ấy theo ta. Ngươi cũng rõ, một thứ linh hoa như cô ấy trong mắt của huyền môn chính đạo thì đó là yêu tộc, phải bị tiêu trừ. Chỉ cần cô ấy theo ta thì không gặp nguy hiểm nào nữa. Hơn nữa ta còn có thể song tu với cô ấy, dậy cô ấy đạo pháp.

- Cô ấy là bằng hữu của ta, ta sẽ giúp đỡ cô ấy. Nếu cô ấy đồng ý thì ta không ngăn cản. - Lạc Bắc nhìn Vân Hạc Tử:

- Nhưng nếu cô ấy không muốn thì ta sao phải giúp ngươi thuyết phục?

- Tiền bối Vân Hạc Tử.

Tiểu Trà nghe Lạc Bắc nói vậy thì chớp mắt rồi gật đầu mà lên tiếng:

- Ta biết tu vi của ngài rất lợi hại. Ta cũng cảm kích sự giúp đỡ của ngài. Nhưng ta thực sự không muốn đi theo ngài, cũng không có gì yêu cầu ngài. Ngài hãy trở về đi, ta không thay đổi ý định đâu.

- Thật không? Thật sự ngươi không có chuyện gì cầu khẩn ta? - Vân Hạc Tử mỉm cười.

- Hắn nói ngươi có chuyện cần cầu khẩn là sao? - Lạc Bắc cau mày, hỏi nhỏ tiểu Trà.

- Có lần ta và tiểu Ô Cầu bị người huyền môn đuổi giết nên được y cứu. Sau đó y nói muốn ta làm đạo lữ nhưng ta không muốn... Sau đó y lại nói nếu một ngày ta có việc cầu y mà y thay ta làm được thì ta trở thành đạo lữ của y. Nhân y đối với ta có ân cứu mạng, hơn nữa ta quyết tâm không cầu gì y cho nên ta đồng ý. Sau đó, y thường xuyên tới đây, có điều chỉ hỏi một tiếng rồi đi. Chúng ta cũng không có chỗ nào để đi nên đành phải ở lại đây... - Thái Thúc nói nhỏ vào tai Lạc Bắc.

- Vân Hạc Tử quả nhiên là gian tà. Không ngờ y lấy ân cứu mạng ra để ép. Chẳng trách mà Hắc Phong lão tổ nói y không xứng đứng trong bát đại yêu đạo.

Sau khi nghe rõ, Lạc Bắc chợt nổi giận.

Chỉ sợ y ra tay cứu tiểu Trà cũng là vì ham sắc đẹp của nàng. Nếu là một người khác dẫn tiểu Ô Cầu theo thì có khi tiểu Ô Cầu đã bị y giết chết mà lấy nội đan.

Hơn nữa cho dù tiểu Trà có muốn đi thì chỉ sợ cũng không thoát khỏi sự đeo bám của y. Nói không chừng, Vân Hạc Tử đã thi triển một thủ đoạn gì đó quanh khu rừng này. Nếu không thì làm sao mà Lạc Bắc vừa tới thì y cũng xuất hiện?

Mặc dù ngoài mặt thì y lấy lễ đối đãi với tiểu Trà nhưng trên thực tế cũng coi như giam cầm tiểu Trà ở đây từ từ làm cho nàng thay đổi suy nghĩ.

- Hiện giờ ngươi còn chưa khỏi, đừng có xung đột với y.

Tiểu Trà cảm nhận được cơn tức của Lạc Bắc liền nắm lấy vạt áo của hắn mà giật khẽ. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nói một cách kiên quyết với Vân Hạc Tử:

- Ngài đi đi. Ta đúng là không có việc gì cầu ngài.

- Nếu như vậy thì ta đi.

Vân Hạc Tử cũng chẳng tức giận gật đầu rồi quay người. Bỗng nhiên, y như nghĩ tới chuyện gì đó mà cười với Lạc Bắc:

- Đúng rồi! Ta quên mất. Mặc dù Huống Vô Tâm đã đi nhưng vẫn còn vài tên nữa đang tìm ngươi. Theo ta thấy thì sớm hay muộn chúng cũng tới đây mà thôi.

- Ngài muốn thừa cơ hội ép cô ấy cầu khẩn ngài giúp đỡ ta? - Ánh mắt Lạc Bắc trở nên lạnh lùng.

- Ép? Nếu ta muốn dùng sức thì tiểu mỹ nữ đã trở thành người của ta từ lâu rồi. Vân Hạc Tử ta chưa bao giờ dùng sức mạnh đối với nữ nhân. Có điều nếu ngươi nói vậy thì cũng có thể đúng. - Vân Hạc Tử như không để ý tới nét mặt của Lạc Bắc mà nói:

- Có điều đó cũng là ý tốt của ta. Ta thấy hiện tại chân nguyên của ngươi đã hết. Nếu mấy người...tiểu nhân kia tới đây thì ngươi chắc chắn không địch lại được. Trên đời này còn có cái gì quan trọng hơn sự sống? Cho dù ngươi không sợ chết, chết là xong nhưng còn tiểu mỹ nhân và con rắn nhỏ này chắc chắn sẽ bị chúng hạ độc thủ. Ngươi nhẫn tâm để cho cô ấy chết cùng với ngươi? Không phải ta nói ngoa nhưng ngoại trừ Hoàng Vô Thần và Huống Vô Tâm ra thì những người khác ta không coi vào đâu. Tiểu mỹ nhân! Chỉ cần nàng mở miệng nói một câu ta giúp hắn thì ta cam đoan những người đó không động tới một sợi lông của hắn được. Hơn nữa, nàng cũng có thể được tu luyện đạo pháp thượng thừa. Đây cũng là chuyện trăm lợi chứ không có hại.

Câu nói cuối cùng, Vân Hạc Tử lại quay sang nói với tiểu Trà.

- Ta chưa từng có thói quen đàm phán điều kiện với người khác. - Lạc Bắc nói với giọng lạnh lùng:

- Ý tốt của ngài, ta xin ghi nhớ.

- Nếu như vậy cứ coi như ta chưa nói gì. - Vân Hạc Tử cũng chẳng nói nhiều lời, chỉ cười cười rồi bay lên đứng trên một cây đại thụ cao tới vài chục trượng rồi nhắm mắt dưỡng thần.

- Đã như vậy tại sao ngài còn không đi? - Lạc Bắc nhìn Vân Hạc Tử không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Không có gì. - Vân Hạc Tử nghe Lạc Bắc hỏi vậy liền mở mắt:

- Người như ta mặc dù thương hương tiếc ngọc nhưng cũng thích một thân thể toàn vẹn. Tiểu mỹ nữ như thế này nên ta phải ở đây xem. Nếu không các ngươi xảy ra chuyện gì thì không ổn.

- Ngươi nói năng bậy bạ. - Lạc Bắc nổi giận.

- Thế nào? Ngươi định ra tay với ta hay sao? - Vân Hạc Tử lắc đầu cười cười:

- Cho dù chân nguyên của ngươi hồi phục hoàn toàn cũng không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa ngươi còn có ngươi phải ra tay. Nếu muốn ra tay thì không tới lượt ta.

Lạc Bắc chợt biến sắc. Bởi vì khi Vân Hạc Tử vừa mới dứt lời thì trống ngực hắn đã đập mạnh. Vài luồng pháp lực dao động đang lao tới chỗ thung lũng này.

- Vân Mông Sinh! Bất Nhạc Thiền sư, Khổng Nhượng Thiện và Khổng Nhượng Đạo.

Mặc dù kiệt quệ chân nguyên nhưng Lạc Bắc vẫn nhạy bén đối với sự thay đổi linh khí cùng với pháp lực dao động xung quanh. Nhất là mấy thứ pháp lực dao động khác nhau kia khiến cho hắn có thể đoán ra được người tới là ai.

- Là người Côn Luân sao?

Núi rừng khắp nơi đều là tai mắt của tiểu Trà cho nên nàng cũng phát hiện. Nàng hơi kinh hoảng nói với Lạc Bắc, đồng thời vô tình liếc nhìn Vân Hạc Tử.

"Có lẽ những người này do Vân Hạc Tử cố tình dẫn tới đây. Nếu không thì chướng khí dầy như thế này làm sao mà họ có thể xác định được vị trí của ta một cách dễ dàng như vậy?

Vừa thấy tiểu Trà nhìn về phía Vân Hạc Tử rồi lại nhìn thấy lão mỉm cười như nắm chắc phần thắng, Lạc Bắc càng thêm tức giận, nhất thời không nghĩ ra được cách nào.

Chỉ trong mấy hơi thở, một cơn cuồng phong đột nhiên thổi tới khiến cho núi rừng ào ào, rất nhiều cây cối bị gãy. Chướng khí bên trong sơn cốc cũng bị cuồng phong thổi sạch mà trở nên quang đãng.

- Quả nhiên là ở đây.

chướng khí che lấp thung lũng bị cơn gió thổi sạch khiến cho đám người Vân Mông Sinh và Lạc Bắc đều nhìn thấy đối phương.

Tính tình của Lạc Bắc hết sức cứng cỏi, phản ứng cũng nhạy bén. Hơn nữa, tu vi của hắn bây giờ không còn tầm thường, có thể coi là nhân vật trác tuyệt trên thế gian. Nhưng bây giờ, chân nguyên của hắn đã kiệt quệ, đối mặt với Vân Hạc Tử cho dù liều chết để cho tiểu Trà và tiểu Ô Cầu đi trước thì Vân Hạc Tử cũng vẫn sẽ bám theo. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lạc Bắc không nghĩ ra được một cách nào khả dĩ.

- Không biết vị này là ai?

Trong lúc Lạc Bắc đang suy nghĩ thì đám người Vân Mông Sinh chia ra thành bốn góc vây Lạc Bắc vào giữa.

Hóa ra Nam Ly Việt biết việc lần này rất quan trọng, hơn nữa nhân vật như Huống Vô Tâm tính tình thay đổi thất thường. Ngoại trừ một vài người ra thì trong mắt y có lẽ người trong thiên hạ chẳng khác nào con kiến. Cho dù gã là đệ tử của lão, nhưng nếu không bắt được Lạc Bắc thì không chừng trong cơn tức mà bị lão đánh chết. Hơn nữa, lúc trước, gã cũng đã thấy thực lực của Lạc Bắc mạnh tới mức độ nào. Cho nên mặc dù Nam Ly Việt có được Hạo Thiên Kính thì đầu tiên y vẫn đi tìm một chỗ luyện hóa viên Càn Khôn Nhất nguyên đan rồi sau đó lại mời thêm mấy cường giả khác giúp. Y lại lệnh cho đám người Vân Mông Sinh đi xung quanh tìm Lạc Bắc.

Đám người Vân Mông Sinh đều là những nhân vật không tầm thường, suy nghĩ cũng không phải là ngu. Thấy Nam Ly Việt không đi tìm mà lại ra lệnh cho bốn người họ đi tìm Lạc Bắc, tất cả có cảm giác như biến thành tay sai cho y. Mặc dù uy thế của Huống Vô Tâm rất lớn đám người Vân Mông Sinh không dám trái nhưng bọn chúng vẫn có sự e ngại đối với Lạc Bắc.

Thật ra Lạc Bắc cũng đã đoán đúng. Đám người Vân Mông Sinh có thể đến được đây cũng là do Vân Hạc Tử để cho họ cảm nhận được hơi thở của Lạc Bắc. Nhưng đám người Vân Mông Sinh lại không biết Vân Hạc Tử, hay lão với Lạc Bắc có quan hệ như thế nào. Bọn chúng chỉ cảm nhận Vân Hạc Tử có tu vi cực cao. Vì vậy mà khi nhìn thấy Vân Hạc Tử, thì trong bốn người, Vân Mông Sinh là người có tu vi cao nhất lại là người của Đại Tự tại cũng cho nên y vô tình lên tiếng hỏi.

Trực giác của bốn người cho họ biết nếu Vân Hạc Tử mà là người bên Lạc Bắc thì bốn người họ không hề có lấy một chút lợi thế.

Nghe thấy Vân Mông Sinh lên tiếng hỏi, Vân Hạc Tử cười cười:

- Tại hạ là Hoan Hỉ đạo nhân Vân Hạc Tử.

- Là lão.

Đám người Vân Mông Sinh đều là những người có kiến thức trác tuyệt cho nên biết Vân Hạc Tử là ai. Vì vậy mà tất cả đều biến sắc.

- Các ngươi muốn đối phó với Lạc Bắc?

Thấy bốn người kia biến sắc, Vân Hạc Tử liền cười cười, nói ngay:

- Các ngươi cứ yên tâm. Ta và hắn không liên quan gì tới nhau. Ta chỉ ưa thích tiểu mỹ nữ bên cạnh hắn mà thôi. Các ngươi cứ tự nhiên ra tay, ta không nhúng tay vào. Chỉ cần tiểu mỹ nữ đó để cho ta là được.

- Tiền bối Vân Hạc Tử, sao ngài lại nói vậy.

Vân Hạc Tử nói thế hoàn toàn dẹp bỏ sự băn khoăn của đám người Vân Mông Sinh. Sắc mặt tiểu Trà lập tức trắng bệch, trở nên giận dữ. Nhưng Vân Hạc Tử nói thế hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Lạc Bắc. Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, Lạc Bắc hết sức bình tĩnh. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, thầm nhủ hôm nay mà có thể trốn thoát thì người đầu tiên mà hắn cần ra tay đó chính là Vân Hạc Tử.

- Vân Hạc Tử quả nhiên là người có tu vi cực cao, coi sắc như mạng.

Vừa nghe thấy Vân Hạc Tử nói vậy, đám người Vân Mông Sinh cảm thấy vui mừng. Huống Vô Tâm hành sự luôn xem trọng ân uy. Hiện tại Lạc Bắc đã bị Huống Vô Tâm đánh cho trọng thương, bên người lại không còn cao thủ nào khác nên đây chính là thời cơ bắt hắn tốt nhất. Chỉ cần có thể bắt được hắn thì nhất định sẽ được Huống Vô Tâm thưởng cho.

- Nếu Vân Hạc Tử đạo hữu có thể nể mặt chúng ta thì chúng ta xin thiếu ngài một chuyện nhân tình. - Vân Mông Sinh liền chắp tay nói với Vân Hạc Tử.

Vân Hạc Tử cười nhạt một tiếng rồi chắp tay sau lưng, làm như không liên quan tới mình:

- Các vị cứ tự nhiên.

- Lạc Bắc! Nếu ngươi ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì không chừng ta có thể vì ngươi mà cầu xin tha cho ngươi một mạng. - Vân Mông Sinh thấy Vân Hạc Tử gật đầu liên quay sang quát Lạc Bắc.

- Buồn cười. Muốn đánh thì đánh đi.

Việc đã tới nước này, cũng không còn đường để lui nên Lạc Bắc cười lạnh:

- Các ngươi là tay sai của Côn Luân. Trong suy nghĩ của Huống Vô Tâm thì các ngươi có khác gì con kiến, có tư cách gì mà cầu xin cho ta. Đúng là lừa người.

- Hỗn láo. Tới giờ mà tên tiểu bối ngươi vẫn còn ương ngạnh.

Lời nói của Lạc Bắc hoàn toàn là sự thật. Nhưng hầu là sự thật thì đám người Vân Mông Sinh lại khó có thể chấp nhận được. Nếu bình thường có lẽ cả bốn người còn e ngại tu vi của Lạc Bắc nhưng hiện tại hắn đang bị trọng thương lại ăn nói không chút nể nang, chọc đúng nỗi đau của họ. Vì vậy mà trong bốn người, Bất Nhạc thiền sư là người đầu tiên không nhịn được, trong tiếng hét phẫn nộ, một cái bàn tay to tản ra ánh sáng màu vàng xuất hiện chộp lấy Lạc Bắc.

"Oành!"

Bàn tay to mới hạ xuống được mấy trượng, trên bề mặt của nó liền nổ tung vô số âm lôi khiến cho bàn tay vỡ ra thành bốn năm mảnh. Đó là do Khuất Đạo Tử sử dụng Ngũ Âm Thần Lôi Giám phá pháp thuật của Bất Nhạc Thiền sư.

- Bất Nhạc thiền sư. Ngươi có tư cách gì để dạy ta? Chỉ một cái phái nhỏ, với tu vi như thế lại là chó săn thì đừng nói là ngày thường, cho dù hiện tại thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. - Sau khi Khuất Đạo Tử sử dụng Ngũ Âm Thần Lôi Giám đánh tan bàn tay to của Bất Nhạc thiền sư, Lạc Bắc liền cất tiếng cười lạnh:

- Nếu ngươi dám đánh với ta một trận, ta sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống đất mà xin.

- Không ngờ trên đời lại có một thứ tiểu bối ngông cuồng như ngươi. - Bất Nhạc thiền sư nổi trận lôi đình, mặt mũi tím tái hét to:

- Được! Để ta đánh một trận với ngươi xem ngươi có thủ đoạn gì.

- Bất Nhạc thiền sư! Ngài cần gì phải để ý tới hắn. Không nên trúng kế khích tướng của hắn.

Bất Nhạc thiền sư vừa mới nói xong thì Vân Mông Sinh cũng nhìn Lạc Bắc rồi cười lạnh, giơ tay vẽ một cái. Một cái cây hoa cúc to bằng bát ăn cơm màu vàng kim lao thẳng về phía Lạc Bắc.

Hai tay Khuất Đạo Tử khẽ nhấc lên, một vầng ánh sáng chín màu bắn trúng cây hoa cúc. "Ầm!" Một làn sóng không khí tản ra. Vầng sáng của Khuất Đạo Tử phát ra va chạm với cây cúc màu vàng liền tan vỡ. Tuy nhiên cây hoa cúc chợt hóa thành bốn đóa hoa rồi chân nguyên từ trong đó lao thẳng về phía Lạc Bắc.

"Soạt! Soạt!" Trong nháy mắt, Lạc Bắc phát ra bốn đạo kiếm cương đánh nát bốn đóa hoa cúc đang lao về phía mình. Có điều gương mặt của hắn sau tấm mặt nạ cũng trắng bệch.

Pháp thuật của Đại tự tại cũng quả nhiên là vô cùng huyền diệu. Lúc trước, trong trận đại chiến ở Lang Sơn, pháp thuật của đám người Huống Vô Tâm và Tiếu Vong Trần quá mạnh nên uy lực pháp thuật của Vân Mông Sinh không được thể hiện. Tuy nhiên hiện tại chỉ có một mình Lạc Bắc nên uy lực của nó đã được thể hiện ra ngoài.

Pháp quyết của Đại Tự tại cũng mà Vân Mông Sinh tu luyện mặc dù không giống như pháp quyết của Tiếu Vong Trần khiến cho người ta bị pháp lực của mình phản lại. Nhưng pháp thuật của y sau khi phát ra thì không bị mất đi mà thậm chí còn có thể sinh ra thứ pháp thuật có uy lực kém hơn một chút. Pháp thuật như vậy muốn ngăn chặn là điều vô cùng khó.

Hiện tại, mặc dù Lạc Bắc phát ra bốn đạo kiếm cương chặn lấy một đòn của Vân Mông Sinh nhưng hắn cũng thấy rõ là với chân nguyên của mình không còn khả năng thi triển pháp thuật, chỉ có dựa vào Khuất Đạo Tử. Còn sở dĩ Lạc Bắc dùng lời kích Bất Nhạc thiền sư cũng là định để cho Khuất Đạo Tử một chọi một đối phó với đám người Bất Nhạc thiền sư thì không sao nhưng nếu lấy một địch bốn, cho dù có thêm Thi thần cũng không địch lai. Nhưng đám người Vân Mông Sinh không chỉ có pháp thuật huyền diệu mà suy nghĩ cũng vô cùng nhạy bén nên lên tiếng nhắc nhở Bất Nhạc thiền sư, cơ bản không để cho Lạc Bắc thực hiện được mưu kế của mình.

Như vậy cho dù hắn có liều mạng thế nào thì cũng không thể địch lại được bốn người này.

Trong tích tắc, tiểu Trà cắn răng vung hay tai lên. Mấy tiếng nổ chợt vang lên trong không gian rồi mấy trăm cái dây leo to chợt xoắn lại biến thành một người cây cao mấy chục trượng vung hai tay lên đánh Vân Mông Sinh.

Cùng lúc đó, tiểu Ô Cầu đang cuộn mình sau thân cây cũng lập tức vọt tới bên cạnh Lạc Bắc và tiểu Trà, tức giận ngẩng cao đầu. Nhưng cùng lúc đó, một tia sáng màu vàng chợt giáng trúng ngực Lạc Bắc khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả cái mặt nạ cũng rơi xuống.

- Bây giờ ta muốn xem ngươi còn kiêu ngạo tới đâu.

- Trước tiên cứ tạm đối phó với vật thi luyện của y. Không cần phải đánh chết hắn.

Âm thanh của Bất Nhạc thiền sư và Vân Mông Sinh gần như vang lên cùng một lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.