La Phù

Chương 235: Bách độc sơn nhân



Trên đời này, có rất nhiều loại pháp quyết khác nhau... Pháp quyết nội đan, pháp quyết thân ngoại hóa thân, pháp quyết thân thể thành thánh, ngay cả pháp quyết ngoại đan dạo pháp không được nhiều người để ý. Trong số nhiều pháp quyết tu đạo như vậy, pháp quyết tu luyện thân thể thành thánh là thứ pháp quyết có số lượng người tu luyện ít nhất.

Bởi vì tuyệt đại đa số công pháp loại này tu luyện đến cuối đều biến bản thân mình thành một thứ vũ khí lợi hại nhất, dùng chân nguyên của của mình, thân thể đi giết địch. Dùng thân thể của mình, đối chọi với thuật pháp và pháp bảo của đối thủ, rất nhiều người tu đạo cao cao tại thượng đều không thích điểm ấy. Nếu như vung tay lên, một cái tâm niệm có thể phóng ra một đạo thuật pháp cực kỳ lợi hại, so vọt tới trước người đối phương đánh đối phương một quyền, đá đối phương một cước, thật sự thoải mái tiêu sái nhiều lắm.

Tuy nhiên mỗi loại công pháp đều có chỗ lợi hại của mình, Cố Lưu Vân trong nháy mắt chịu đựng hai đạo thuật pháp của Lạc Bắc, đồng thời biểu hiện ra tu vi tuyệt cao vượt qua mọi người, và cũng phát huy uy lực loại công pháp này một cách vô cùng tinh tế.

Trên người của hắn hiện đầy vết thương kinh tâm động phách, chân nguyên từ trong những vết thương tản ra rất nhiều. Thế như sinh mệnh chi hỏa cũng đang tận tình thiêu đốt, khiến cho cả người y giống như một ngôi sao băng nóng bỏng không thể ngăn cản, cho dù ngăn cản ở trước mặt là một ngọn núi lớn, cũng sẽ bị hắn phá tan, nghiền nát trong nháy mắt.

Trong nháy mắt, thời gian gần như dừng lại, Tiểu Trà đứng dưới vài luồng pháp lực ba động, mặc dù được thuật pháp của Khuất Đạo Tử che chở, nhưng nàng vẫn giống như một gốc cây trong trận cuồng phong, hoa lá lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.

Một đạo lực lượng chân nguyên bị tứ tán kéo theo một luồng gió mạnh xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của nàng, khiến cho trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục không vương một chút bụi trần bị rạch một vết thương nhỏ màu hồng. Vài hạt huyết châu li ti, chảy xuống. Ánh mắt của nàng nhìn Cố Lưu Vân tràn đầy hào quang cuồng nhiệt như sao băng cùng với Lạc Bắc bị pháp thuật của Vân Hạc Tử giam cầm, tưởng như bình tĩnh nhưng lại mang theo đau thương nồng đậm.

Cố Lưu Vân chẳng tiếc tổn thương bản thân ra tay với Lạc Bắc, cũng không phải là vì chính mình, cũng không phải vì Côn Luân, mà vì Ảo Băng Vân đối với Cố Lưu Vân, trong quá trình tu đạo dài dằng dặc, tiểu cô nương kia thường xuyên chạy đến chỗ mình nói chuyện.

trong suy nghĩ của Tiểu Trà thì y cũng không coi là một người xấu.

Đối với Tiểu Trà cái gọi là tốt xấu cũng không có giới hạn tuyệt đối, chỉ là tương đối mà thôi.

Trên thực tế lúc Lạc Bắc ra tay, Tiểu Trà có chút kinh hoảng và sợ hãi, có chút hận chính mình hại Lạc Bắc, nhưng trong nháy mắt khi Lạc Bắc ra tay, nàng ngược lại bình tĩnh lại, bởi vì nàng biết rõ, nếu là mình thì nàng cũng sẽ làm như vậy.

Cho nên thời điểm nàng nhìn Cố Lưu Vân cùng Lạc Bắc, ánh mắt chỉ có sự đau thương nồng đậm.

- Ngươi có lý do của mình là vì người khác vậy thì hành động của hắn có gì sai?

Thời điểm đối mặt Ảo Băng Vân, đối mặt Vân Hạc Tử, thậm chí hiện tại đối mặt với Cố Lưu Vân, Lạc Bắc làm sao có lựa chọn, hắn chỉ không muốn người bên cạnh mình bị thương tổn...tất những điều hắn làm chỉ là để còn sống mà thôi.

Thế nhưng phần lớn thời gian của hắn muốn sống tốt đẹp cũng là điều không thể!

Cho nên Lạc Bắc mới có thể vì việc nghĩa không chùn bước đi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, nhưng bây giờ còn có cái gì có thể thay đổi kết quả sau cùng?

Pháp thuật Thất Xảo Di Thiên đại pháp chí cường, bù vào chỗ thiếu hụt trước đây của Lạc Bắc, làm cho Lạc Bắc thực sự trở thành nhân vật sóng vai cùng rất nhiều cường giả trên thế gian, nhưng tu vi của Cố Lưu Vân lại quá mức kinh người, quan trọng chính là dường như y không thèm để ý đến sinh tử của mình, chỉ cần hoàn thành mục đích của mình đánh bại Lạc Bắc.

Khi mà Cố Lưu Vân bất chấp sinh tử, thì với một đối thủ như vậy ngay cả Huống Vô Tâm đều muốn tránh.

Còn cái gì có thể chống lại được hắn?

Đúng vậy, Lạc Bắc còn có bổn mạng kiếm nguyên, một trong những vũ khí uy lực kinh khủng nhất trên đời, nhưng còn hai tia sáng đen kia của Bách Độc Sơn Nhân!

Bốn người Vân Hạc Tử, Bách Độc Sơn Nhân, Cố Lưu Vân, Lạc Bắc đều tự phát động công kích mạnh mẽ nhất của mình, ngay cả cường giả như Nam Ly Việt cùng Vân Mông Sinh đều bị đẩy ra ngoài.

Đây là lực lượng thuần túy!

Cơ bản Lạc Bắc cũng không có cách nào ngăn cản tia sáng màBách Độc Sơn Nhân phát ra. Chúng giống như hai ngọn núi nhỏ nghiền ép chính mình.

- Ba

Một tiếng nổ rất nhỏ vang lên, thân thể Cố Lưu Vân làm hơn mười đạo Tử Lôi Phá Thần Trùy tỏa ra, đồng thời lao về phía Lạc Bắc, đồng thời một tia sáng đen của Bách Độc Sơn Nhân đánh vào hậu tâm của Lạc Bắc.

Giống như một cơn mưa lớn rơi xuống vùng đất khô cạn đã lâu và tràn đầy tro bụi, quần áo sau lưng Lạc Bắc trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Lực đánh mạnh mẽ hội tụ làm cho một làn sóng không khí nhanh chóng khuếch tán ra một đóa sen màu đen. Một đám hoa văn màu đen nhìn thấy mà giật mình, lan tràn trên da của Lạc Bắc với một tốc độ khó có thể tưởng tượng.

Một đám hoa văn màu đen tràn vào kinh mạch cùng mạch máu dưới da của Lạc Bắc! Hiện tại những kinh mạch cùng mạch máu này trong nháy mắt bắt đầu thối rữa.

Nhưng vào lúc này, trong bầu trời bao la chỉ có đầy những đám mây cuồn cuộn cùng với những hạt trong suốt rơi xuống gần như ngưng trệ trên không, Nam Ly Việt cùng Vân Mông Sinh chưa nhúng tay vào chiến cục của bốn người, đột nhiên sinh ra biến hóa kinh thiên động địa!

Một tia sáng màu đen khác được Bách Độc Sơn Nhân phát rađúng vào lúc này đột nhiên phóng về phía trước, nhưng không phải đánh trúng hậu tâm của Lạc Bắc, mà thoáng hóa thành một vòng tròn, đánh lên trên người Cố Lưu Vân.

Một tia sáng màu đen đó chính là do vô số cổ trùng màu đen nhỏ đến cực điểm cùng lực lượng pháp thuật ngưng tụ mà thành.

Những cổ trùng màu đen trong cơ thể của Bách Độc Sơn Nhân, không biết trải qua rèn luyện gì, nhưng khi kết hợp với lực lượng chân nguyên của hắn thì gần như trở thành một loại kiếm nguyên.

Một ít cổ trùng màu đen vẫn còn sống, cũng không phải vật chếtkhi chúng đến sau lưng Lạc Bắc, tự thân cổ trùng màu đen dường như cũng thoáng cái phát ra lực lượng pháp thuật không thuộc về Bách Độc Sơn Nhân.

Lực lượng mãnh liệt tán phát ra, không có ngôn ngữ nào có thể hình dung một đạo pháp thuật này của Bách Độc Sơn Nhân huyền diệu quỷ dị như thế nào, cũng không có ngôn ngữ nào có thể hình dung tốc độ của một tia sáng màu đen này.

Tia sáng màu đen này dường như so với ánh mắt còn nhanh hơn, đâm xuyên qua hư không, làm cho không khí chung quanh nổ thành từng vết rạn vòng tròn trong suốt, đâm thẳng vào ngực Cố Lưu Vân.

Ánh mắt nóng bỏng, như sao băng thiêu đốt chưa từng có từ trước đến nay, thân thể Cố Lưu Vân tưởng như không gì có thể ngăn cản đột nhiên run lên. Trong nháy mắt tia sáng màu đen với lực lượng cực mạnh đâm vào lồng ngực của hắn khiến cho cho lồng ngực của hắn lõm xuống, nhưng tia sáng màu đen lại không từ phía sau lưng của hắn lao ra, mà như mũi tên biến mất bên trong thân thể của hắn.

Lúc đầu cho dù trên người tràn ngập mấy trăm đạo vết thương, nhưng da thịt của hắn vẫn sáng bóng như đá cẩm thạch. Lão tu luyện công pháp thân thể thành thánh đến cảnh giới như vậy, cả người đã hoàn toàn biến thành một thứ pháp bảo cực mạnh, một thanh hung khí đủ uy hiếp thiên địa! Nhưng khi một đạo hắc mang này chui vào thân thể của hắn, làm da thịt sáng bóng như đá cẩm thạch của lão trong nháy mắt giống một vùng đất bị khô cạn nước, da thịt cũng lập tức khô nứt...Lộ ra huyết nhục bên trong đã bị khô héo... Từng mảnh da thịt cùng huyết nhục trên ngực hắn đều rớt xuống, trong nháy mắt tạo thành một cái lỗ lớn, như có một loại lực lượng khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt làm tan rã chân nguyên của hắn, đoạn tuyệt khí huyết cùng sinh cơ của thân thể hắn.

- Ngươi!

Một tiếng tiếng thét chói tai vô cùng sắc nhọn được kích động bởi lực lượng chân nguyên gần như làm cho không gian vỡ vụn.

Nam Ly Việt điên cuồng hét lên như không thể tin vào mắt mình.

Kể cả Lạc Bắc, Tiểu Trà cũng không thể ngờ, Bách Độc Sơn Nhân lại ra tay với Cố Lưu Vân!

Vốn được Côn Luân sở dụng, bọn người Nam Ly Việt mới đưa Bách Độc Sơn Nhân đến đây, không ngờ lão lại giúp Lạc Bắc!

Nếu như Bách Độc Sơn Nhân muốn giúp Lạc Bắc, vậy tại sao lại dẫn bọn hắn đến nơi đây?

Không có hắn, bọn người Nam Ly Việt cũng không biết Vân Hạc Tử ẩn thân ở đây, cũng không hình thành được cục diện vây giết Lạc Bắc như bây giờ.

Nói cách khác, nếu như Bách Độc Sơn Nhân là bạn cũ của Lạc Bắc, hắn cũng có thể nghĩ cách một mình cứu Lạc Bắc, mà không cần phải đẩy Lạc Bắc vào chỗ chết như vậy.

Rốt cuộc là vì sao?

Trên thực tế Lạc Bắc cũng không biết vì cái gì, bởi vì trước đây hắn và Bách Độc Sơn Nhân dường như không có chút liên quan nào, thậm chí cái tên của Bách Độc Sơn Nhân, hắn cũng chỉ là nghe được qua Hắc Phong lão tổ. Mà thậm chí ngay cả Hắc Phong lão tổ cũng chưa từng thấy Bách Độc Sơn Nhân, chứ đừng nói là có giao tình với lão.

Nhưng Lạc Bắc lại là người thứ nhất phát giác trong nháy mắt này Bách Độc Sơn Nhân dốc hết toàn lực, bạo phát ra một kích cũng không phải muốn đối phó chính mình, mà là đang giúp mình.

Ngay lúc một tia sáng màu đen đánh trúng Lạc Bắc.

Tia sáng đối với người xem đều thấy chúng có lực sát thương cực kỳ mạnh, mặc dù cách xa hơn mười trượng, cũng làm cho người ta có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa kịch độc vô cùng mạnh, kịch độc thậm chí còn vượt qua cả lực lượng pháp thuật, kinh mạch sau lưng của Lạc Bắc thối rữa trong nháy mắt, cũng chính bởi vì kịch độc.

Nhưng trong nháy mắt Lạc Bắc lại cảm giác được, bên trong tia sáng màu đen đó ngoại trừ những thứ kịch độc kia, còn có một thứ lực lượng kì dị, một thứ dược lực kinh người cùng lực lượng chân nguyên vô cùng mạnh dung hợp cùng một chỗ.

Tia sáng màu đen đó chui vào trong thân thể Lạc Bắc, khiến cho chân nguyên trong cơ thể Lạc Bắc dường như bị thiêu đốt mạnh, giống như than củi trên lửa đỏ bị giội vào một gáo lớn dầu hỏa.

Khi kịch độc đồng thời trong nháy mắt xâm nhập toàn thân của Lạc Bắc, thì lực lượng kỳ dị này cũng dùng phương thức vô cùng mãnh liệt sáp nhập vào chân nguyên của hắn. Trong nháy mắt, chân nguyên tiêu hao của Lạc Bắc không chỉ được bổ sung, mà so với dĩ vãng càng mạnh hơn.

Một tiếng giống như một ánh nến bùng lên, cùng với một đạo kiếm khí hủy thiên diệt địa từ trên người Lạc Bắc vọt ra.

Không khí chung quanh bị đạo kiếm khí cùng kiếm ý lạnh thấu xương làm cho phát ra thanh âm gào thét điên cuồng, hòa quyện cùng một tiếng hét của Nam Ly Việt.

Trong không trung một vài mưa châu bị ngưng trệ, đột nhiên tản ra, bị thổi tan đi, dưới kiếm khí cùng kiếm ý khiến cho nước dường như không còn là nước, mà biến thành bột phấn, biến thành tro bụi.

Lạc Bắc phát ra bổn mạng kiếm nguyên do Tam Thiên Phù Đồ rèn luyện mà thành!

Kiếm nguyên nóng rực như mặt trời bay đi làm cho không gian chung quanh tỏa ra vết rạn trong suốt lao phía về Cố Lưu Vân kèm theo sát ý vô cùng vô tận. Lực lượng chân nguyên ẩn chứa trong đó thô bạo tới cực điểm..

Ngươi có sự kiên quyết của ngươi, ta có sự kiên định của ta.

Đây là một kích mạnh nhất mà Lạc Bắc phát ra từ trước đến nay, trong một kiếm này tràn đầy bất khuất cùng với lòng tin đối mặt với bất kỳ người nào cũng sẽ không lùi bước.

Một kiếm đó từ trước tới nay chưa từng có, không cách nào ngăn cản, cho dù Cố Lưu Vân tu vi cao và kiêu ngạo cũng không thể!

Kiếm quang chói mắt như một vầng ánh sáng mặt trời gay gắt bao phủ Cố Lưu Vân. Lúc này trên người Cố Lưu Vân tràn ngập vết thương, ngực bị xuyên thủng, nhưng hai tay của lão vẫn đè xuống, ép lên trên bổn mạng kiếm nguyên của hắn.

Lúc này, cũng chỉ tới trong nháy mắt sau khi mấy trăm đạo Tử Lôi Phá Thần Trùy bị đánh rơi.

Trong tiếng thét điên cuồng chói tai của Nam Ly Việt, ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn có chút cong lên, giống như gõ cửa, nhẹ nhàng đánh lên trên Hạo Thiên Kính ở trước mặt, một làn pháp lực dao động kịch liệt tản ra xâm nhập tới kiếm khí, đồng thời một màn hào quang đỏ như máu đột nhiên bao phủ Lạc Bắc.

Cơ bản không một ai có thể ngờ được Nam Ly Việt lại phóng ra phong ấn Đại Tự Tại phản phệ thần quang huyết mạc được phong ấn trong Hạo Thiên kính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.