La Phù

Chương 272: Thiên băng cực hàn



Sau khi đánh chết năm con ác quỷ màu đen to lớn của người trung niên, nam tử mặc trang phục màu trắng liền lấy ra một miếng ngọc như ý.

Chân nguyên của y hơi dồn vào đó một chút liền xuất ra đám pháp bảo của người núi Lạc Thạch. Bởi vì cảm giác được lực lượng phòng ngự của mấy thứ pháp bảo này rất tốt cho nên sau khi giết đám người núi Lạc Thanh, nam tử đó liền thu chúng lại.

Tuy nhiên nam tử áo trắng lấy ra cái pháp bảo đó không phải sợ bản thân không chống nổi sự phản kích của Vu sư Miêu cương mà là để cho việc giết chóc dễ hơn một chút.

Đối với nam tử áo trắng mà nói thì sau khi cảm nhận được pháp lực dao động từ đám người kia cũng đã quyết định ra tay tàn sát.

- Hoàng Vô Thần! Huống Vô Tâm. Vũ Nhược Trần...Yến Kinh Tà...Bắc Minh Vương...

Trong nháy mắt lấy ra ngọc như ý, nam tử mặc trang phục màu trắng hơi trầm ngâm một chút rồi nghĩ tới tên của những cường giả đó. Y nghĩ mình đứng ở đây, trên thế gian không biết có bao nhiêu người có thể vượt qua chỗ của mình mà vào trong núi Đại Đông.

Mười? Có lẽ thêm cả cái tên Kỳ Liên Liên Thành nữa.

Nam tử mặc trang phục màu trắng hơi nhíu mày nghĩ tới việc những người qua được có cả Kỳ Liên Liên Thành thì y cảm thấy hơi không vui một chút.

Tốc độ của Khuất Đạo Tử thật sự là quá nhanh. Chỉ hai năm trước, nam tử áo trắng còn nhận có thể thắng được Kỳ Liên Liên Thành nhưng hiện tại thì nếu mình đối địch với gã khả năng kết quả cũng sẽ giống như Đông Hầu thanh bức.

Cho dù nam tử áo trắng là bạn hay là địch với Kỳ Liên Liên Thành thì trên đầu mình có thêm một người nữa cũng chẳng khiến người ta vui nổi.

Mà có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân Huống Vô Tâm càng ngày càng cách xa với Huống Vô Thần.

Những nhân vật như Huống Vô Tâm ngoại trừ lực lượng mạnh ra thì gần như có tuổi thọ vô tận. Vậy lão còn theo đuổi cái gì nữa?

Thậm chí trong suy nghĩ của lão người có đủ tư cách trở thành kẻ địch của mình cũng chỉ có vài người.

- Ngươi là ai?

Một gã vừa mới phóng ra một tia sáng màu lục giống như một con rắn rồi bị ánh sáng từ Ngọc như ý cản lại sau đó bị nam tử áo trắng phóng ra một cái cột băng xuyên qua người. Trong nháy mắt khi lực lượng chân nguyên bị hơi lạnh làm cho đông cứng, người đó khàn giọng hỏi ba tiếng đó.

- Ta là ai có gì quan trọng.

Tuy nhiên nam tử áo trắng chỉ lắc đầu một cách thương hại. Y cũng không hề muốn làm ra vẻ thần bí. Thường thì chỉ có những người không đủ sức mạnh mới cần tới sự thần bí để tăng thêm sức mạnh cho mình. Mà nam tử áo trắng thì không cần tới sự thần bí đó. Y chỉ cảm thấy cái tên của mình cần phải được nhắc tới trong miệng người sống chỉ nói cho đám người chết thì cơ bản chẳng có ý nghĩa gì cả.

Gần như khi y lắc đầu thì một cột băng cực mạnh khiến cho mười mấy Vu Sư Miêu cương cơ bản không thể nào chặn lại lao xuống. Có một số loại pháp thuật có thể xuất hiện gần ngay đối thủ. Nhưng pháp thuật của nam tử áo trắng mạnh ở chỗ nó từ trên cao giáng xuống tạo ra lực xung kinh và tốc độ càng mạnh hơn.

- Hắn là Lâm Mộc Bạch, tông chủ Tề Vân tông.

Nhưng đúng lúc này một âm thanh hết sức êm dịu vang lên xóa tan sự thắc mắc của vị Vu sư sắp chết kia. Theo âm thanh êm dịu đó vang lên, cột băng vốn có lẽ đánh chết một vị Vu sư của Miêu Cương lại nổ tung trong không trung.

- Người là đệ tử Bắc Minh Vương?

Nam tử áo trắng dừng tay lại nhìn thiếu nữ che mặt bởi một tấm lụa xanh nhưng vẫn không thể che đậy được sắc đẹp của nàng mà cười cười như tự chế giễu:

- Cuối cùng là Bắc Minh vương quá mức lợi hại hay là ta quá yếu trong mắt núi Chiêu Diêu các ngươi. Ngươi đã biết tới danh tính của ta vậy mà vẫn dám đối địch với ta?

- Ta là đệ tử của người.

Thiếu nữ áo trắng từng cứu Lạc Bắc một lần trả lời:

- Sư tôn của ta từng dặn nếu ta đối địch với ngươi có bảy phần thắng.

Âm thanh của thiếu nữ áo trắng không hề có sự kiêu ngạo hay xu nịnh hơn nữa còn rất thật như đang trả lời câu hỏi của một vị trưởng bối. Tuy nhiên câu nói của nàng lại khiến cho nam tử áo trắng nở nụ cười lạnh:

- Bắc Minh vương nói vậy có quá hay không? Nếu y tự tin cho rằng đệ tử của y đánh với ta có bảy phần thắng thì tại sao Kỳ Liên Liên Thành ở bên ngoài núi Chiêu Diêu hay năm, y lại như con chó không dám thò đầu ra ngoài?

- A! Ta quên mất. Mà lão cũng thật sự là một con chó điên. - Sau khi dừng một chút, nam tử áo trắng liền vừa cười vừa bổ sung thêm một câu.

Thực ra nam tử áo trắng vẫn hoài nghi với thực lực của Bắc Minh vương. Cho dù là ai có thể vào lúc Côn Luân mạnh như vậy mà vẫn giữ được núi Chiêu Diêu thì nhất định là có thực lực không tầm thường. Vì vậy mà vừa rồi trong số tên những cường giả xuất hiện trong đầu y có tên của Bắc Minh vương. Nhưng câu trả lời của thiếu nữ áo trắng lại khiến cho y nổi giận.

Tề Vân tông cũng là một môn phái nổi danh giống như Nga Mi, Thanh Thành và Thục Sơn. Nhưng do bốn trăm năm trước trong trận đại chiến với U Minh huyết ma có mặt cả Tề Vân tông cho nên thanh thế của họ giảm xuống còn nhanh hơn cả Nga Mi. Tuy nhiên cũng giống với Nga Mi, mặc dù thanh thế giảm xuống nhưng một số pháp thuật hùng mạnh vẫn còn được lưu truyền. Ngoại trừ Thiên Băng thần quyết mà y tu luyện ra thì Tề Vân tông còn có một thứ pháp thuật độc đáo nữa là Thiên Nhãn thần thuật.

Thiên Nhãn thần thuật có thể nói là một trong những pháp thuật vọng khí lợi hại nhất. Với tu vi như của Lâm Mộc Bạch thì chỉ cần đối thủ xuất hiện trong tầm mắt của y là y có thể biết được tu vi của đối phương như thế nào.

Trong mắt của y cường đột chân nguyên lực lượng sẽ tương ứng với ánh sáng từ đối thủ. Đối thủ mạnh hay yếu thì y chỉ cần liếc mắt là có thể biết. Cho nên đám Vu sư Miêu cương vừa xuất hiện là y biết chỉ có một sự tàn sát mà thôi. Bởi vì y có thể thấy được vầng sáng trên người đám thuật sĩ Miêu Cương đều có màu hồng hoặc là màu xanh, không một ai có màu vàng.

Ánh sáng màu xanh hay màu hồng là do tác dụng của Thiên Nhãn thần thuật. Người khác cơ bản không thể nào nhìn được. Mà thực chất thứ ánh sáng đó cũng không hề tồn tại. Tuy nhiên dưới tác dụng của Thiên Nhãn thần thuật, ánh sáng màu hồng hay màu xanh đại diện cho lực lượng chân nguyên của người đó chỉ tương đương với tu vi Kết Đan sơ kỳ hoặc hậu kỳ mà thôi, còn không một ai có tu vi Nguyên Anh.

Một khi sử dụng Thiên Nhãn Thần thuật nếu có người tu vi Nguyên Anh thì y sẽ nhìn thấy trên người đối phương có ánh sáng màu vàng.

Mà hiện tại thì nam tử áo trắng hay tông chủ Lâm Mộc Bạch của Tề Vân tông mặc dù thi triển Thiên Nhãn thần thuật nhưng chỉ thấy được trên người thiếu nữ áo trắng lóe lên ánh sáng màu vàng vô cùng nhạt. Điều đó chứng tỏ thiếu nữ này mới chỉ tới Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi. Thậm chí Nguyên Anh còn không ra khỏi cơ thể được. Một là thiếu nữ này nói dối Bắc Minh Vương đã nói như vậy, hai là chính Bắc Minh vương quá ngông cuồng coi y là một kẻ yếu.

- Sư tôn của ta không ra khỏi núi chẳng qua là không muốn xung đột một cách vô vị. - Tuy nhiên thiếu nữ áo trắng vẫn lên tiếng:

- Bởi vì núi Chiêu Diêu chúng ta cũng chỉ muốn có một nơi để an cư chứ không muốn tiêu diệt Côn Luân hay chiếm lấy toàn bộ thiên hạ.

- Ngươi vừa nói đó là lời của Bắc Minh vương?

Lâm Mộc Bạch không hề giận mà còn cười nói:

- Hôm nay ngươi gặp ta, mà lão đã nói như vậy khiến cho ngươi vẫn cảm thấy có bảy phần thắng ta đúng không?

Thiếu nữ áo trắng che mặt bởi một tấm lụa màu xanh bước lên. Cũng có thể vì sắc đẹp của nàng hay là vì thực lực mà nàng thể hiện khiến cho đám Vu sư Miêu cương đều tránh ra nhường cho nàng bước tới đối diện với Lâm Mộc Bạch. Sau khi liếc mắt nhìn Lâm Mộc Bạch, thiếu nữ áo trắng gật đầu rồi nói:

- Đúng vậy! Ta cũng thấy sư tôn nói chẳng có gì sai.

- Ta sẽ cho Bắc Minh vương thấy hậu quả của việc coi thường ta. Ta sẽ giết ngươi. Chỉ có điều không biết nếu ta giết ngươi thì y có can đảm rời núi tới đánh với ta một trận hay không?

Lâm Mộc Bạch nói rất nhẹ nhàng tuy nhiên căn cứ vào pháp lực từ người y tản ra thì thấy được y đang giấu cơn giận của mình. Ở phía sau thiếu nữ áo trắng có một lão nhân Miêu Cương mặc trang phục may bằng da thằn lằn và da báo cầm một cây trượng ngắn bằng xương trắng. Sắc mặt của lão lập tức trở nên trắng bệch. Bởi vì lão có thể cảm nhận được vừa rồi khi đánh với họ, tông chủ của Tề Vân tông nhiều lắm chỉ dùng tới sáu phần thực lực.

Không trung vẫn sáng sủa như trước nhưng tiếng nói của Lâm Mộc Bạch lại như sự phán quyết của Thần vương. Giữa không trung trong nháy mắt xuất hiện những bông tuyết bay lả tả như lông ngỗng.

- Các ngươi tạm thời lui lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.