La Phù

Chương 312: Thức tỉnh



Hai người đứng giữa, một người cầm trong tay một cái gậy màu trắng, đội mũ trắng. Khuôn mặt của y dài như ngựa, nhìn giống như Bạch Vô Thường trong truyền thuyết. Người này chính là chưởng giáo Doãn Hàn Ly của Quỷ Lư. Một người khác có mái tóc khô vàng, ăn mặc như đạo sĩ. Y mặc một cái đạo bào màu lục, trên người đầy âm khí. Người đó chính là tông chủ Bích Hải Tử của Âm Thần Đạo.

Mà người ngoài cùng bên phải là một đại hán trung niên, tay cầm hai cây trường mâu bằng xương trắng. Cổ y cũng đeo một cái vòng cổ bằng xương, nhìn hết sức hung ác. Người đó chính là tông chủ Lang Dạ Sâm của Bích Hỏa tông.

Khi nghe Hồng Dật lớn tiếng hỏi, cả bốn người đều ngượng ngịu, lắc đầu.

Núi Bắc Mang tích tụ âm khí. Rất nhiều chỗ đều là âm sơn, có khi vài bước còn không nhìn rõ. Mà vừa rồi, người của Đồng Tước cung tới đầu tiên đã bị thiếu nữ áo trắng đánh chết. Hơn nữa, vừa rồi trong lúc đấu pháp, pháp thuật của người mù đưa đò cũng hình thành trong lúc đó cho nên những người này ở xa, cơ bản không rõ được bên cạnh thiếu nữ áo trắng xảy ra chuyện gì.

Bụp!

Hồng Dật không kiềm chế nổi cơn giận trong lòng, vung tay lên, đánh cho xác chết của người mù đưa đó hóa thành tro.

- Mau lấy Huyết Xá lợi ra đây cho ta.

Sau khi đánh một trận với Kỳ Liên Liên Thành, nguyên khí của Khuất Đạo Tử và Thi thần vẫn chưa được bổ sung. Hiện tại cả hai chẳng khác gì một con tôm nhỏ, bị Đại thủ ấn của Hồng Dật túm chặt, không thể nhúc nhích. Sau khi bắt được đám người Khuất Đạo Tử và Thi thần, Hồng Dật có thể cảm nhận được hơi thở của Huyết Xá lợi. Lúc này, y giơ tay chộp một cái khiến cho Đại thủ ấn vang lên những tiếng răng rắc. Một thứ lực lượng mạnh mẽ, vô hình ép tới người thi thần khiến cho hai viên Huyết Xá lợi bay thẳng vào tay Hồng Dật.

- Ma khí thật kinh người.

Nắm hai viên huyết xá lợi trong tay, Hồng Dật cũng phải nhíu mày, lấy một cái hộp ngọc, cất chúng vào bên trong.

Cùng lúc đó, đám người Xích La đứng sau lưng Hồng Dật nhìn thấy Thi thần bên trong vàng sáng màu tím, thì ánh mắt không giấu được sự thèm khát.

Pháp quyết luyện thi của Lạc Bắc bắt nguồn từ phái Bắc Mang. Mà những môn phái như Đồng Tước cung thì phần lớn đều chỉ dựa vào âm khí để luyện thi. Cho dù con Thi thần đó bị Thi thần đánh cho gần tan nát, không còn sức hoàn thủ nhưng Thi thần cũng tương đương với một thứ pháp bảo có uy lực cao, tiềm lực kinh người. Đối với rất nhiều môn phái nó vẫn là chí bảo khó kiếm.

Nhìn Thi Thần, cả bốn người đều thầm nhủ làm sao để cho Hồng Dật giao con Thi thần đó cho mình.

Nhưng vào lúc này, Hồng Dật cũng không có thời gian để ý tới bốn người. Sau khi cất Huyết Xá lợi vào trong người, Hồng Dật âm trầm nhìn đám người thiếu nữ áo trắng đã bị y bắt.

- Nói mau. Lạc Bắc đang ở đâu?

Hồng Dật cau mày, thốt lên đầy sát khí. Vốn đám người thiếu nữ áo trắng bị vầng sáng màu tím co lại như một cái đĩa, giam giữ bọn họ ở bên trong.

Bị chèn ép như vậy khiến cho một số người có tu vi yếu kém như Thi Kiếm khó có thể chịu được, thân thể run rẩy. Từng sợi máu liên tục chảy ra khỏi mũi các nàng. Hiển nhiên, chỉ cần một suy nghĩ, Hồng Dật có thể làm cho các nàng bị ép chết, không còn đường sống.

Nhưng cho dù bất cứ người nào thì vào lúc này cũng không hề có một chút kinh hãi.

- Thế nào đây? Các người nghĩ không nói thì ta không biết được hay sao?

Hồng Dật thấy ép hỏi không có kết quả liền cười lạnh lùng. Hai tay y khẽ động, khiến cho vài tia sáng liền đâm vào người một tên đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai.

Đạo pháp thuật này của Hồng Dật có thể hoàn toàn khống chế thân thể của đối thủ, cảm nhận được cảm giác của đối phương. Mà đối phương nghĩ gì thì y cũng có thể cảm nhận được.

- Nguyệt Đỉnh.

Mấy tia sáng từ trong tay Hồng Dật đâm vào trong cơ thể của một đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai. Đám người Vân Viện lập tức kêu to, rồi cắn răng tới khi bật máu.

- Được! Được lắm.

Mà Hồng Dật cũng giận quá hóa cười.

Nữ đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai tên là Nguyệt Đỉnh, ngày thường vốn ngoan hiền, ít nói, tu vi cũng không cao lắm. Tuy nhiên lúc này, trên người nàng đã không còn sức sống.

Đạo pháp thuật của Hồng Dật có thể khống chế thân thể đối phương, cảm nhận được cảm giác của đối phương. Nhưng y không ngờ người của Từ Hàng Tĩnh Trai tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết có ý chí rất mạnh. Nên khi mà Hồng Dật sắp sửa khống chế được người đệ tử đó thì cảm nhận được đối phương đã không còn sức sống.

Hiện tại, tu vi của đám người đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai chưa thế chống lại Hồng Dật nhưng ít nhất các nàng có thể sử dụng tâm niệm và ý chí để khống chế sự sống chết của mình.

Cho dù chết cũng không tiết lỗ chỗ của Lạc Bắc cho Hồng Dật biết.

Đạo pháp thuật của Hồng Dật tới thời điểm này đã gặp phải khắc tinh.

Mà cho dù là vừa rồi người lái đò hay đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai kiên quyết tự sát cũng đều mang tới cho mọi người một cái cảm giác vô cùng thảm thiết.

.........

- Lạc Bắc... Lạc Bắc...

Trong cái kiêu lớn màu đen, tiểu Ô Cầu và tiểu Trà đều run rẩy.

Tiểu Ô Cầu thì cảm nhận uy thế và sát khí của Hồng Dật mà run rẩy. Còn tiểu Trà thì kích động, gần như không thở nổi.

Hai tay tiểu Trà nắm chặt một tay Lạc Bắc tới mức bàn tay trắng bệch.

Vào lúc này, Hồng Dật ở cách nàng tới trăm trượng nhưng tất cả mọi chuyện nàng đều biết rõ.

- Lạc Bắc! Ngươi mau tỉnh lại.

Tiểu Trà liên tục lặp đi lặp lại câu nói đó.

Mà vào lúc này, hơi thở của Lạc Bắc cũng hết sức ổn định, thân thể của hắn cũng trở nên ấm áp.

Tuy nhiên hắn vẫn như đang ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

- Ngươi thả các nàng ấy đi thôi. Ngươi thả họ, ta sẽ nói cho ngươi biết Lạc Bắc đang ở đâu.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên thiếu nữ áo trắng lại nói với Hồng Dật như vậy.

- A?

Hồng Dật lạnh lùng nhìn thiếu nữ làm cho mình vô cùng vất vả trong trận Cửu Khúc Minh Hà mà nói:

- Ngươi muốn ta thả họ trước rồi sau đó nói cho ta biết Lạc Bắc đang ở đâu?

- Đúng!- Thiếu nữ áo trắng nhấn mạnh:

- Nếu không cho dù ngươi có giết sạch họ thì cũng không biết Lạc Bắc đang ở chỗ nào.

- Thật không?

Một nụ cười lạnh lùng chợt xuất hiện trên môi Hồng Dật. Hồng Dật nhìn thiếu nữ áo trắng có tu vi cực ao mà lắc đầu:

- Ngươi cho ta không biết ngươi đang nghĩ gì hay sao? Ngươi nghĩ rằng muốn ta tha cho bọn họ rồi sau đó để một mình ngươi chết có phải không?

- Ngươi cho ta là một đứa trẻ lên ba hay sao? nếu ta không nhầm thì sau khi chân nguyên của bọn họ bị khống chế thì còn có thể khống chế được sinh tử của mình. Nhưng ngươi không phải là đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đâu.

Hồng Dật cười lạnh rồi nói với đám người Vân Viện:

- Các ngươi không nói đúng không? Các ngươi không nói thì ta sẽ từ từ băm chặt con yêu nữ này trước mặt các ngươi.

- Trước tiên ta sẽ nghiền nát xương cốt của nó rồi sau đó đánh nát từng kinh mạch. Nếu các ngươi vẫn không nói, thậm chí ta còn có thể làm cho nó nổ tung như pháo hoa. Thật sự ta muốn xem lão cẩu Bắc Minh vương kia khi biết đệ tử của mình bị người ta cưỡi lên thì sẽ như thế nào.

- Hồng Dật! Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ. Đây là cái chính đạo mà các ngươi vẫn gọi hay sao?

Vân Viện hét lớn:

- Ngươi cứ cho rằng như vậy có thể làm cho chúng ta nói thì sao? Nếu ngươi làm như vậy chúng ta cũng chỉ có chết ở đây. Ngươi cũng đừng hòng mong lợi dụng gì được ở chúng ta.

- Cái gì?

Cảm nhận được sự kiên quyết của Vân Viện, Hồng Dật biết nàng không hề nói đùa. Nếu hắn mà làm vậy với thiếu nữ áo trắng, đám người Vân Viện sẽ tự sát ngay tức khắc. Nhưng Hồng Dật vẫn nở một nụ cười tàn khốc:

- Vậy các ngươi nghĩ xem làm vậy có khiến ta e ngại hay không? Hôm nay cùng lắm thì các ngươi chết hết. Các ngươi chết hết thì hắn còn làm được cái gì? Hôm nay cho dù ta không bắt được hắn thì chẳng lẽ ngày khác hắn chạy trốn được? Tới lúc đó, ta sẽ giết chết hắn rồi diệt cả nhà Từ Hàng Tĩnh Trai, diệt cả nhà La Phù. Ta muốn xem còn có ai dám làm bạn với yêu tộc, dám đối đầu với ta nữa?

- Diệt cả nhà? Ta muốn nhìn xem ai diệt nhà ai.

Hồng Dật vừa dứt lời, một âm thanh đột nhiên vang lên. Âm thanh đó mang theo sát khí lạnh thấu xương, giống như một pho tượng sát thần đột nhiên xuất hiện trong hư không. Mà theo âm thanh đó vọng tới là một thứ uy áp khiến cho người ta không thở nổi.

Trong nháy mắt đám người Vân Viện đều ngây người, không còn suy nghĩ nào nữa.

Âm thanh đó chính là âm thanh của Lạc Bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.