La Phù

Chương 438: Hoàn toàn thu phục



- Cái gì?

Thái Thúc còn chưa kịp nói thì từ phía bên trái có một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Hai vạn năm ngàn lượng.

- Hai vạn tám ngàn lượng.

Âm thanh lanh lảnh đó vừa dứt, phía trước lại có người bình tĩnh lên tiếng.

.....

- Ba vạn lượng vàng.

- Ba vạn năm ngàn lượng.

Trong chốc lát, giá của quả trứng đã lên tới ba vạn năm ngàn lượng.

.....

- Cái kiểu bán đấu giá này đúng là một cách tốt để nâng giá.

Thái Thúc cũng đã hiểu nếu muốn mua được quả trứng thì giá của nó cũng vượt so với giá khởi điểm rất nhiều. Bởi vì giao dịch bên ngoài, hai bên đối mặt đàm phán nên giá cả chấp nhận là giao dịch. Mà trong cái hội đấu giá, nhiều người tranh đoạt như vậy có thêm mấy ngàn lượng vàng cũng chưa là gì.

- Bốn vạn lượng.

.....

Nghe có người ra giá bốn vạn lượng vàng, Quý Linh đau khổ thả lòng bàn tay đang nắm chặt.

Thật ra trong lòng Quý Linh đang tranh đấu rất kịch liệt. Y thật sự muốn quả trứng Hỏa Nha này. Bởi vì đối với một người tu đạo như y, nó rất có tác dụng.

Uy lực của Hỏa Nha vượt qua phi kiếm bình thường. Hơn nữa, nếu mua phi kiếm lại phải mua thêm kiếm quyết. Còn nếu sử dụng mua công pháp thì phải ra ngoài Nam Thiên Môn tu luyện. Bởi vì pháp trận của Nam Thiên môn không giống như ở Vân Mộng cung của Nga Mi. Ở đây không thể tu luyện. Mà đi ra ngoài bị người nào đó để ý ra tay. Còn trứng Hỏa Nha có thể ấp được ngay trong Nam Thiên môn. Có nó, khi đi ra ngoài cũng tương đương với một vật phòng thân.

Cho nên đấu tranh một lúc, Quý Linh tự thuyết phục mình nếu không quá bốn vạn, y sẽ mua quả trứng này.

Bởi vì tiền tài và những vật phòng thân có giá trị mà Quý Linh giữ trên người cũng khoảng bốn vạn lượng vàng.

Quyết tâm như vậy đủ khiến cho Quý Linh toát hết mồ hôi. Bỏi vì y đi vào đây là đi cùng với đám người Lạc Bắc chứ không phải để giao dịch. Nhưng vì quả trứng Hỏa Nha đối với y rất có tác dụng nhưng giá của nó bây giờ đã vượt qua bốn vạn.

- Có phải ngươi rất muốn có được quả trứng này không?

Nhưng khi y buôn nắm tay, đau khổ nhắm mắt lại, thì Lạc Bắc lại quay sang y để hỏi.

Quý Linh đang đau khổ liền ngẩn ngơ, gật đầu theo bản năng.

- Chỉ cần ngươi làm cho ta, ta sẽ mua quả trứng Hỏa Nha này tặng cho ngươi. - Lạc Bắc nhìn Quý Linh rồi nói thẳng.

Trên thực tế, khi nhìn thấy Quý Linh, hắn đã có y mời. Mà Đông Nhan cũng nhận ra ý của hắn cho nên cố tình cho Quý Linh rất nhiều điều lợi. Vào lúc này, việc Lạc Bắc làm cũng để cho chuyện đó thành công.

- Làm cho ngươi? - Trống ngực Quý Linh đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

- Đúng vậy! Chỉ cần ngươi tiếp tục ở lại trong Nam Thiên Môn, thu thập tin tức. Chúng ta muốn mua cái gì sẽ nói cho ngươi biết, ngươi để ý, mua dược, giao dịch là được. - Lạc Bắc nhìn Quý Linh nói:

- Người không cần phải làm gì khác. Nếu sau này ta mở cửa hàng ở đây, sẽ phái người tới giúp ngươi.

Hơi thở của Quý Lịch dồn dập. Mặc dù lúc này, gã vẫn chưa biết thân phận của Lạc Bắc nhưng nhìn phong thái và sự uy nghiêm của hắn, khiến cho gã cảm nhận được mình gặp được một cơ hội mà người tu đạo không thể tưởng tượng được. Vì vậy mà không hề chần chừ, Quý Linh vái Lạc Bắc một cái:

- Chủ nhân! Ta nguyện giúp sức cho người.

- Được! - Lạc Bắc liếc mắt nhìn Quý Linh rồi quay đầu sang cười nói với Thái Thúc:

- Thái Thúc sư muội, giúp ta lấy quả trứng đó đi.

Thực tế lúc này, Thái Thúc đã hết sức ngứa ngáy. Cũng không phải vì quả trứng đó có gì đặc biệt đối với nàng mà là vì nhìn người ta ra giá như vậy, mình đứng cạnh lại không có việc gì nên rất muốn thử. Bây giờ nghe Lạc Bắc nói vậy, Thái Thúc lập tức hưng phấn hô lên:

- Năm vạn vàng.

- Năm vạn ba nghìn lượng vàng.

Sau khi Thái Thúc báo giá năm vạn lượng, lập tức có người liền trả giá cao hơn.

- Năm vạn năm nghìn lượng. - Thái Thúc chẳng hề suy nghĩ, tiếp tục hô.

- Năm vạn tám ngàn. - Âm thanh kia lại tiếp tục vang lên.

- Sáu vạn lượng.

- Sáu vạn hai ngàn lượng.

- Muốn cạnh tranh với ta?-

Nhìn xuyên qua khe hở của tấm bình phong có thể thấy được người liên tục ra giá đó là một người đàn ông mặc áo xám, đội nón tre. Nếu Lạc Bắc đã nói cho Quý Linh quả trứng Hỏa Nha thì hiện tại đối với Thái Thúc tình thế đã là bắt buộc. Thấy người đàn ông kia vẫn không nhường, Thái Thúc cười cười, hô:

- Bảy vạn.

Cái giá bảy vạn lượng vàng vừa mới được thốt ra khỏi miệng Thái Thúc, người đàn ông đội nón tre kia liền trầm mặc thôi không lên tiếng nữa.

Một vài người tu đạo ngồi mấy cái bàn bên cạnh cũng đều lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Trên thực tế trong số mười bảy, mười tám người tu đạo tham gia đấu giá có rất nhiều người để ý tới quả trứng này.

Quả trứng Hỏa Nha dù sao thì cũng có những hạn chế. Chưa nói tiếp theo vẫn còn rất nhiều thứ tốt, nếu không mua được thì để chờ cơ hội tiếp.

Xem xét quả trứng Hỏa Nha đó thì bảy vạn lượng vàng đã là giá cao nhất. Nhưng nhìn Thái Thúc hô giá với khí thế như vậy, khiến cho họ cảm nhận rằng Thái Thúc quyết tâm có được nó. Nếu muốn tranh đoạt thêm làm cho giá tăng lên sẽ không có ý nghĩa.

- Còn ai ra giá nữa không?

Thấy toàn bộ đại sảnh im lặng, Vũ Mạc Thạch đứng trên đài lạnh lùng lên tiếng hỏi. Chỉ hỏi một lần thấy không có ai lên tiếng, y liền phất tay cho tên đệ tử mặc cẩm y bên dưới. Người đó lập tức bưng cái khay đi về phía Lạc Bắc và Thái Thúc.

Đông Nhan mỉm cười móc số ngân phiếu đếm đủ bảy vạn lượng đặt vào trong khay. Còn Thái Thúc thì cầm quả trứng lên mà xem đầy háo hứng.

Quả trứng hỏa nha đó nhìn giống như một viên đá cuội, tản ra từng làn ánh sáng màu hồng, giống như đang thở. Khi Thái Thúc cầm lấy có thể thấy nó chẳng khác nào một quả trứng gà mới được luộc, hết sức nóng.

Bề mặt của quả trứng trơn nhẵn, hết sức cứng giống như một viên ngọc thạch.

- Loại trứng này ấp như thế nào? - Thái Thúc lẩm bẩm hỏi.

- Chỉ cần dùng lửa to thiêu đốt ba ngày là có thể nở ra được. - Nạp Lan Nhược Tuyết trả lời.

- Hóa ra là dùng lửa thiêu.

Khi Thái Thúc đang lẩm bẩm thì Lạc Bắc cũng quay sang nói với Quý Linh:

- Quả trứng này chúng ta sẽ cầm trước. Tới lúc nào không có người sẽ giao cho ngươi, tránh để cho người ta để ý.

- Đa tạ chủ nhân. - Quý Linh biết Lạc Bắc suy nghĩ cho mình nên hết sức cảm kích:

- Quý Linh thề sống chết đền đáp.

Thái Thúc cũng hiểu được dụng ý của Lạc Bắc vì vậy mà nàng cười ha hả rồi thu quả trứng vào trong tay áo của mình.

- Vật giao dịch thứ hai của ngày hôm nay là một thứ pháp bảo phi độn có tên là Phi Hỏa Linh chu. Giá khởi điểm của nó là năm vạn lượng vàng.

Đúng lúc này, lại có một tên đệ tử mặc cẩm y bưng một cái khai khác, cầm vật phẩm thứ hai ra.

- Quý Linh! Trên người ngươi có lẽ không có cái pháp bảo phi hành nào tốt hơn Phi Hỏa linh chu đúng không?

Liếc mắt nhìn thấy cái Phi Hỏa linh chu toàn thân màu đen dài tới một thước được đặt bên trên đài, Lạc Bắc liền quay đầu hỏi Quý Linh.

Quý Linh gật đầu. Trên thực tế, trong người của y ngoại trừ tấm phù công kích ra thì chỉ có một cái pháp bảo Bạch Kim pháp thuẫn, chứ không hề có một thứ pháp bảo phi độn nào.

- Mua nốt cái Phi Hỏa linh chu này đi. - Thấy Quý Linh gật đầu, Lạc Bắc liền quay sang nói với Thái Thúc.

- Cái gì? - Lần này, Quý Linh thật sự giật mình, ngẩng lên nhìn Lạc Bắc.

Tuy rằng Quý Linh không biết cái Phi Hỏa linh chủ này như thế nào nhưng vừa rồi quả trứng Hỏa Nha có giá khởi điểm là hai vạn lượng vàng, mà nó thì có giá khởi điểm tới năm vạn. Quả trứng Hỏa Nha tương đương với một cái bảo khí thượng giai, vậy xem ra cái Phi hỏa linh chu ít nhất cũng phải là pháp bảo cấp linh khí. Một thứ pháp bảo như vậy có lẽ ít nhất cũng phải hơn mười vạn lượng vàng.

Lạc Bắc giúp Quý Linh mua quả trứng Hỏa Nha đã khiến cho y vô cùng cảm kích, chuẩn bị dốc hết sức vì hắn. Nhưng hiện tại nghe Lạc Bắc nói muốn mua cả cái pháp bảo này cho mình, khiến cho Quý Linh choáng váng không biết phải nói như thế nào.

- Tốc độ của Phi Hỏa linh chu rất tốt, hơn nữa lại không mất nhiều chân nguyên. Ngươi có cái pháp bảo này, nếu có phải ra ngoài Nam Thiên Môn thì cũng an toàn hơn một chút. - Lạc Bắc nói nhỏ, giải thích với Quý Linh. Trên thực tế, ý của hắn vô cùng đơn giản, nếu Quý Linh làm vi cho mình, trong suy nghĩ của hắn, y chính là người của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.