La Phù

Chương 493: Giết người chưa chắc đã thấy máu



Có thể nói với giá bán hiện tại của Bão Nguyên đan, đối phương sẽ có được một chút lợi nhuận.

Tam Thanh đan đạo mà có được phương thuốc mạnh hơn Bão Nguyên đan để luyện chế trên quy môn lớn cũng không phải là việc khó. Nhưng quan trọng ở chỗ cho dù dược hiệu của mấy thứ đan dược đó mặc dù cao hơn Bão Nguyên đan tới mấy lần nhưng phí tổn cũng cao hơn bằng đó. Nếu đưa ra chợ cũng bán không được bằng Bão Nguyên đan.

Trừ khi Tam Thanh đan đạo có thể luyện ra được Bão Nguyên đan. Nhưng thành phần và ngọn lửa thay đổi rất nhỏ. Mà việc tìm ra phương pháp rất khó. Vào lúc này, Vương Minh Lâu có thể khẳng định cho dù nghiên cứu ra đan phương thì mấy vị thảo dược còn lại cũng bị đối phương nắm trong tay.

Có thể nói, cho dù Tam Thanh đan đạo và Côn Luân bất chấp tổn thất để đánh chết đối thủ thì cũng bị đánh bại.

...

“ Răng rắc “

Vào ba ngày sau, tại Hoàng Phong lăng, Cát Thanh Đằng đang ngồi bóp nát một cái chén trà xanh.

Sau khi im lặng một lát, y cầm một cuộn gia da giao cho một tên đệ tử Côn Luân.

Tên đệ tử Côn Luân đó mặc một cái áo choàng xám, cũng giống như nhiều người tu đạo ở đâ đi ra khỏi Hoàng PHong Lăng.

Sau khi Bão Nguyên đan xuất hiện được ban ngày, thậm chí Cát Thanh Đằng bất chấp phương pháp lưỡng bại câu thương thu mua Bão Nguyên đan. Bởi vì y nghĩ, thứ đan dược này cho dù thế nào cũng hữu dụng. Hơn nữa Côn Luân có đủ thực lực để tích trữ Bão Nguyên đan. Y không tin nó có thể luyện chế ra được mãi. Chỉ cần thu mua thật nhiều thì Chính Nhất đan sẽ lại có nguồn tiêu thụ.

Hơn nữa sau khi ôm gần hết Bão Nguyên đan, giá cả của nó sẽ tăng lên. Tới lúc đó, Cát Thanh Đằng sẽ xả hàng cũng không có gì phải lo.

Trong ba ngày qua, Cát Thanh Đằng đã thể hiện hết toàn bộ lực lượng mình có trong ta ôm một số lượng lớn Bão Nguyên đan khiến cho khắp các chợ gần như không còn. Nhưng khi y cảm thấy đã tích được đủ thì gần như trong các chợ lại xuất hiện một loại đan dược mới là Thiên Ích đan.

Thứ đan dược này có công hiệu mạnh hơn Bão Nguyên đan một nửa, hơn nữa còn có một chút tác dụng bổ sung chân nguyên.

Với đan dược như vậy, chất lượng của nó phải cao hơn bão Nguyên đan một cấp. Nhưng thành phần lại không quá cách biệt, giá cũng chỉ cao hơn một chút.

Thứ đan dược này xuất hiện thì còn ai đi mua Bão nguyên đan nữa?

Vì vậy mà Cát Thanh Đằng ôm bao nhiêu Bão Nguyên đan lập tức bị chết.

Với thực lực của Côn Luân tổn thất của Cát Thanh Đằng vừa rồi cũng không có gì lớn. Nhưng giao phong mấy ngày qua, Cát Thanh Đằng cũng biết với lực lượng của mình cơ bản không thể thắngược Lạc Bắc.

Rõ ràng bên phía Lạc Bắc có một cao thủ luyện đan. Ít nhất những tông phái như Tam Thanh đan đạo không thể sánh được.

Vì vậy mà Cát Thanh Đằng phái người truyền tin về Côn Luân, muốn Côn Luân nghiên cứu chống lại cao thủ của bên Lạc Bắc. Hai là Côn Luân phái người tiêu diệt lực lượng của Lạc Bắc hoạt động ở các nơi giao dịch. Dù sao thì Cát Thanh Đằng cũng chỉ nắm trong tay giao dịch, việc ám sát lại không có thực lực.

Mà vào lúc này, khi truyền tin về chấp nhận chịu thua Lạc Bắc, Cát Thanh Đằng nghĩ mãi không hiểu tại sao sử dụng thần cung Toái Hư mà vẫn chưa đánh chết Lạc Bắc? Thậm chí gần đây còn không nghe thấy tin tức của cái pháp bảo này.

Trước khi tới Nam Thiên môn, trong lòng hắn đã nghĩ rất kỹ. Muốn tác động tới nhiều mặt của Côn Luân là điều không thể.

Cho dù có sự giúp đỡ của Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Diêu và Nga Mi thì thực lực vẫn có sự chênh lệch rất nhiều với Côn Luân.

Cho nên cuối cùng Lạc Bắc quyết định lựa chọn đan dược mà đầu tiên là Chính Nhất đan.

Chính Nhất đan có nhu cầu rất lớn. Hơn nữa có thể nói là phần lớn các môn phái đều cần tới. Đối với người tu đạo trong các môn phái thì nếu để cho họ ra ngoài tu luyện hay bế quan, không mang theo một ít Chính Nhất đan mà bắt mang theo một bao lương khô hay... Thì có lẽ không một ai có thể chấp nhận chuyện này. Hơn nữa đói với người tu đạo mà nói thân thể so với người bình thường lại càng mạnh hơn, kích thích một vài tiềm năng. Khí huyết lại càng mạnh hơn. Ngũ cốc và thịt bình thường đã không còn thỏa mãn được nhu cầu của thân thể. Nếu thực sự phải ăn thức ăn thì một ngày có lẽ cả con trâu cũng không đủ.

Mà nhìn khắp cả giới tu đạo, trình độ luyện đan có lẽ rất ít người vượt qua được Đông Nhan. Mà chọn Chính Nhất đan cũng là vì nàng có mấy loại tốt hơn nhiều, mà phí tổn cũng không cao hơn bao nhiêu.

Hơn nữa đối với Côn Luân mà nói cũng không để ý tới chuyện này. Bởi vì với thực lực của Côn Luân, cho dù tranh chấp cái này cũng không phải là chuyện khó. Nhưng nếu mặc kệ thì rất nhiều tông phái luyện chế đan dược, nuôi trồng thảo dược thậm chí là các giao dịch đan dược đều bị Lạc Bắc nắm trong tay.

Chuyện này Lạc Bắc giao hết cho Đông Bất Cố và Đông Nhan làm.

Thật sự đối với cái chuyện đánh nhau không thấy máu này, Đông Bất Cố cũng đã có ý từ lâu. Nhưng do tài lực của Trạm Châu Trạch Địa không đủ, hơn nữa y cũng không có một nhân vật mang tính chất quyết định như Đông Nhan. Hiện tại, trong hoàn cảnh chín muồi, Đông Bất Cố đã giành được chiến thắng.

Mặc dù trận thắng này đối với Côn Luân mà nói thì chỉ giống như rút một viên gạch khỏi một cái cung điện nhưng đám người Lạc Bắc và Đông Bất Cố đều hết sức kiên nhẫn. Bởi vì Lạc Bắc hiểu rõ với một thế lực lớn như Côn Luân, cơ bản không thể há miệng là có thể nuốt chửng mà chỉ có thể cắn từng miếng một.

Hiện tại, Lạc Bắc có một nhân vật như Đông Nhan giấu mặt, Côn Luân khó biết được bước tiếp theo họ sẽ làm cái gì.

...

Ngoài việc đó ra, Lạc Bắc tới Nam Thiên Môn còn là vì một chuyện liên quan tới thần cung Toái Hư có uy lực còn hơn cả Thập đại kim tiên của Côn Luân.

Từ sau trận chiến với Trần Thanh Đế và bốn vị pháp vương Hoa giáo, Lạc Bắc đã đột phá tới Hỗn Nguyên kim thân. Hơn nữa từ khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới nay, hắn đã lĩnh ngộ được một vài sự huyền ảo của nó. Hiện tại có cái pháp bảo như thần kiêu pháp giới, trong cơ thể lại phong ấn một cái phân thân có chứa lực lượng chân nguyên của hai viên Huyết Xá lợi.

Hiện tại Lạc Bắc như đang nắm giữ cái chìa khóa để đột phá tới tầng tiếp theo của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.

Lạc Bắc có thể khẳng định được chỉ cần cho mình thêm thời gian, sau khi đưa phân thân ra ngoài rồi để cho chân nguyên của bản tôn được bổ sung đầy đủ rồi lại luyện hóa U Minh ma huyết trong chư thiên, biến chúng thành chân nguyên thuần túy thì bản thân có thể luyện hóa Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới cảnh giới tiếp theo.

Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh là công pháp mạnh nhất của La Phù, tổng cộng có tất cả mười ba tầng cảnh giới. Hiện tại Lạc Bắc mới chỉ tu luyện tới tầng thứ tám đã tương đương với cảnh giới Nguyên Anh đại thành nhưng chân nguyên lại tương đương với người tu đạo tu vi Độ Kiếp sơ kỳ. Nếu có thể đột phá Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ chín thì chân nguyên của hắn có lẽ sẽ vượt qua người tu đạo tu vi Độ Kiếp trung kỳ, phóng ra được pháp thuật có uy lực kinh người.

Đối với người tu luyện công pháp thân thể thành thánh như hắn mà nói thì bản thân chính là thứ vũ khí lợi hại nhất. Cho nên từ sau khi có được Thần Kiêu pháp giới, Lạc Bắc hiểu rõ theo đuổi pháp bảo lợi hại còn không bằng theo đuổi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.

Nhưng hiện tại thần cung Toái Hư giống như một con dao dí vào cổ. Mặc dù nó không thể đe dọa tới tính mạng của mình nhưng chỉ cần có nó, Lạc Bắc không thể tĩnh tâm tu luyện.

Sau khi thử những phương pháp không hiệu quả, Lạc Bắc liền nghĩ tới cái trận pháp thượng cổ của Nam Thiên môn.

Bất cứ sử dụng pháp bảo hay pháp thuật nào trong Nam Thiên môn sẽ bị trận pháp ở đây cắn trả. Nếu như cái trận pháp này có hiệu quả đối với Toái hư thần cung thì chỉ cần bản tôn của Lạc Bắc đứng trong Nam Thiên môn sẽ không bị nó uy hiếp.

Mà trước đó Lạc Bắc đã thử qua. Thần cung Toái Hư chỉ tập trung vào bản tôn của hắn. Cho nên trong tình hình bản tôn an toàn thì phân thân của hắn có thể tự do đi làm việc. Có thể vào Tử Kim hư không, có thể luyện hóa huyền bảo màu lam... Dù sao thì tu luyện hay làm chuyện gì khác cũng không bị thần cung uy hiếp.

...

Lúc này, Lạc Bắc đang ngồi xếp bằng ở một chỗ bí mật bên ngoài Nam Thiên môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.