La Phù

Chương 627: Kiếm quang như rồng cuốn, đệ tử Thục Sơn



Dịch giả: hany

Còn về phần cái thuẫn nhỏ hình tròn có thể chịu được một đòn của hắn và Nạp Lan Nhược Tuyết nên Lạc Bắc cảm thấy sức phòng ngự của nó không yếu. Tuy nhiên sau khi hút vào tay thì thấy nó được làm từ xác của một loại yêu thú nào đó. Chất liệu và hoa văn trên bề mặt của nó rất lạ nhưng có hai vết rất sâu. Có thể thấy mặc dù nó chịu được đòn tấn công của hắn và Nạp Lan Nhược Tuyết nhưng cũng bị phá hủy. Khả năng không chống nổi một đòn của người tu đạo Kim đan kỳ.

Mà phương pháp luyện chế pháp bảo của Thiên Lan hư không và cổ bảo đó là chỉ nhận một dòng máu. Đừng nói là Bích Căn sơn nhân không có khả năng sửa được thứ pháp bảo này, cho dù lão có tìm được sự huyển ảo của cổ bảo thì cũng chẳng hứng thú đối với cấp bậc của nó.

Vì vậy mà Lạc Bắc chỉ xem qua. Sau đó cất mấy viên Huyết châu vào trong một cái bình ngọc rồi bỏ cái thuẫn nhỏ đó lại.

Tổng cộng đám người tu đạo suýt chút nữa bị năm, sáu người tu đạo Thiên Lan hư không giết chừng ba mươi người chia thành mặc đạo bào màu xanh, nho sĩ, và màu đen. Căn cứ vào pháp bảo, pháp quyết và phi kiếm trong lúc bọn họ đấu phép với người tu đạo Thiên Lan hư không thì thấy có ba môn phái. Lúc này trong số họ nổi bật nhất là hai người. Một người là lão đạo mặc đạo bào màu đen có thêu một cánh chim và một người thanh niên to cao mặc trang phục đeo hai thanh phi kiếm.

Lúc này chân nguyên của họ đều mất rất nhiều, vừa rồi trốn không trốn được nên tất cả đều nản lòng. Bọn họ đã nghĩ chắc chắn phải chết nhưng không ngờ lại xuất hiện một nam, ba nữ. Hơn nữa chỉ vừa mới đối mắt, bốn người họ đã giải quyết hết mấy người tu đạo Thiên Lan hư không mà họ không địch nổi kia.

Lão đạo mặc đạo bào màu đen và người thanh niên to cao đeo hai thanh phi kiếm đều có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Tuy nhiên cả hai không nhận ra được tu vi của một nam, một nữ vừa mới ra tay. Bọn họ chỉ cảm thấy khi hai người đó ra tay thì khí tức trên người chợt mênh mông như biển. Nhất là người thanh niên kia khi sử dụng pháp thuật, pháp lực dao động khiến cho bọn họ cảm thấy choáng váng.

Rõ ràng ngay cả người tu đạo Nguyên Anh hậu ỳ cũng không có được uy áp và pháp lực dao động huyền ảo mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa tốc độ thi triển pháp thuật của người thanh niên đó cực nhanh, đồng thời ra tay với mấy người tu đạo của Thiên Lan hư không dường như không hề dùng hết sức. Bọn họ có cảm giác hắn chỉ dùng một ngón tay mà đè chết một con kiến.

Lúc này, cả bốn người đứng trên không trung đó đều rất trẻ. Người thanh niên mặc một cái áo bào màu trắng, sắc mặt kiên nghị khiến cho người ta cảm giác thoát tục. Còn ba thiếu nữ đều có nhan sắc khiến cho người ta nhìn thấy là như bị hút hồn.

Cả bốn người chẳng khác nào bốn vị tiên xuất hiện giữa nhân gian.

Nhìn thấy Lạc Bắc chẳng thèm để ý tới cái pháp bảo như cái thuẫn nhỏ kia, chỉ tiện tay quẳng đó, đám người tu đạo càng cảm thấy mấy người Lạc Bắc chắc chắn là những nhân vật kinh thiên. Tuy nhiên nhìn Lạc Bắc thu máu huyết của người tu đạo bị chết, bọn họ cảm thấy ớn lạnh. Tuy nhiên đứng trước mặt hắn, tất cả không một ai dám chạy trốn. Hơi do dự một chút, lão đạo có hình vẽ chim rắn trên áo vào người thanh niên to cao liền cố gắng bước lên. Lão đạo kia thi lễ với Lạc Bắc rồi lên tiếng:

- Đa tạ tiền bối cứu mạng! Vãn bối là Quan Lan tán nhân của Linh Uy quan. Không biết tiền bối là cao nhân của phái nào?

- Linh Uy quan?

Lạc Bắc giật mình bởi vì chưa nghe thấy cái tên này, có lẽ chỉ là một tông môn nhỏ hạng ba, hạng bốn.

Nhìn sắc mặt Lạc Bắc như vậy, lão đạo cảm thấy bớt hồi hộp. Bởi vì ít nhất thì nhìn đám người Lạc Bắc không giống những nhân vật âm tà. Người thanh niên to cao và một nhóm người ăn mặt theo kiểu văn sĩ cũng lên tiếng:

- Đây là tông chủ Bàng Vĩnh của Huyền Kiếm môn, còn có người của Bạch Lộc thư viện. Linh Uy quan chúng ta cùng với Huyền Kiếm môn, Bạch Lộc môn. Cách đây không lâu có rất nhiều người tu đạo của Thiên Lan hư không tấn công Thiên Dụ cốc. Ba tông chúng ta nhận được tin liền vội vàng tới cứu viện nhưng còn chưa tới nơi đã bị người tu đạo của Thiên Lan hư không chặn đường, đánh cho đại bại. Quan chủ của chúng ta cùng với tiền bối Cát Lâm của Bạch Lộc thi viện chết trận. Chỉ còn lại mấy người chúng ta chạy trốn tới đây. Nếu không có tiền bối ra tay thì chúng ta chắc chắn không thoát nạn.

- Thiên Dụ cốc?

Đám người Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau. Mấy cái tên Linh Uy quan, Huyền Kiếm môn và Bạch Lộc thư viện cũng chưa tới tai Nạp Lan Nhược Tuyết bao giờ. Nhưng bọn họ có nghe thấy Thiên Dụ cốc. Đây là nơi thu nhận cả đệ tử nam nữ, có rất nhiều pháp quyết song tu. Ít nhất bọn họ cũng có năm, sáu trăm đệ tử, là một tông môn hạng hai.

- Vị trí của Thiên Dụ cốc ở đâu? - Lạc Bắc liền lên tiếng hỏi.

- Tiền bối muốn tới cứu viện? Có lẽ không kịp rồi. - Ánh mắt của lão đạo đau đớn:

- Trong số người tu đạo chặn giết ba tông chúng ta có ít nhất hai người tu đạo tu vi Độ kiếp kỳ. Nếu không có quan chủ chúng ta cùng với tiền bối Cát Lâm giữ chân họ thì chúng ta không thể trốn thoát. Mà với tu vi của hai người đó thì Thiên Dụ cốc chắc chắn sẽ bị diệt.

- Có ít nhất hai người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ? - Lạc Bắc hơi nhíu mày.

Người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ ít nhất là nhân vật cấp sơn chủ. Mỗi một nhân vật như vậy đều đại diện cho lực chiến đấu cực mạnh. Vào lúc này, Thiên Lan hư không đang tấn công núi Chiêu Diêu, theo lý thì những người đó không thể xuất hiện ở đây.

Thấy Lạc Bắc im lặng, đám người lão đạo cũng không dám nói câu nào chỉ nhìn bốn người. Bởi vì lúc này, Lạc Bắc vẫn chưa nói ra thận phận của mình.

- Ta là Lạc Bắc!

Lạc Bắc cũng không hề giấu diếm.

"Cái gì? Hắn là truyền nhân La Phù, Thất Hải Yêu vương... Lạc Bắc?"

Lạc Bắc vừa mới dứt lời, tất cả đám người lão đạo đều choáng váng, không giấu được sự hoảng sợ.

Cũng chẳng có cách nào khác, bởi vì thanh danh của Lạc Bắc bây giờ quá lớn.

Đối với người tu đạo của tông môn bình thường thì nhân vật trong số Bát đại yêu đạo đã là những kẻ khủng bố. Mà Bát đại yêu đạo cũng mới chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ. Còn trong giới tu đạo hiện tại, Lạc Bắc là nhân vật đứng ngang hàng với Hoàng Vô Thần.

Hiện tại một nhân vật như Lạc Bắc xuất hiện trước mặt, làm sao mà họ không sợ hãi?

- Các ngươi bị chặn giết ở đâu? - Lạc Bắc liếc nhìn đám người lão đạo.

Hắn hiểu rõ hiện tại trong suy nghĩ của rất nhiều Huyền môn chính đạo thì hắn là kẻ địch của họ. Nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới họ. Bây giờ hắn chỉ muốn làm rõ tại một nơi hoàn toàn ngược hướng với núi Chiêu Diêu lại có những người tu đạo đứng đầu của Thiên Lan hư không xuất hiện.

Lão đạo hơi do dự một chút, đang chuẩn bị nói thật rõ cho Lạc Bắc. Bởi vì trước đây bọn họ nghe nói Lạc Bắc chính là một tên hung thần, vô cùng độc áo ngay cả Côn Luân cũng đồn rằng Lạc Bắc liên kết với người tu đạo Thiên Lan hư không. Nhưng theo cảm nhận của họ thì hắn không hề như lời đồn.

- A?

Tuy nhiên lão còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Bắc chợt nghiêng đầu. Bởi vì vào lúc này, trên không trung về phía nam chợt lóe lên ánh sáng của một vài pháp thuật và pháp bảo, rõ ràng có người đấu phép.

- Các ngươi cẩn thận rút lui.

Lão đạo áo vàng chỉ nghe thấy âm thanh như vậy đã thấy hắn lấy ra một thứ pháp bảo hình cái thoi. Trong nháy mắt nó hóa thành một con thuyền lớn. Một tia sáng xanh lóe lên, con thuyền lập tức như xé rách hư không mà biến mất.

- Cách ngự kiếm này....

Cách nơi đấu phép chừng mười dặm, đám người Lạc Bắc và Thái Thúc nhìn mười mấy người tu đạo đang chiến dấu. Mà hai đạo kiếm quang giống như con giao long bay lượn trên không trung với uy thế không tầm thường.

- Đó là đệ tử Thục Sơn.

Từ xa nhìn thấy hai đạo kiếm quang, Lạc Bắc và Thái Thúc chợt có một cảm giác kỳ lạ. Khi tới gần có thể thấy trang phục và hai người đang điều khiển hai đạo kiếm quang đó, Lạc Bắc và Thái Thúc đều giật mình. Bởi vì trang phục của hai người tu đạo đó chính là cách ăn mặc của rặng Qua Ly trong Thục Sơn.

Thục Sơn là một nơi mà Lạc Bắc và Thái Thúc không thể nào quên được.

Đối với Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ thì ở nơi đó có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, thậm chí là gốc cây ngọn cỏ đều khắc sâu trong tâm khảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.