Trên đường về nhà hôm đó, tôi bị kẹt xe cả một đoạn dài.
Trời mưa to, ánh đèn ven đường xuyên qua màn mưa soi sáng đường về nhà.
Lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng như ở trên mây. Mãi đến năm thứ mười, người tôi yêu, mới có hồi đáp.
Chúng tôi đã yêu nhau thầm lặng xuyên thời gian và không gian.
Trên thế giới này có hàng ngàn cây số, còn số phận sẽ luôn dùng cử chỉ tuyệt vời nhất tặng hoa và vỗ tay cho những ai quyết tâm đến cùng.
Tôi đến nhà Thời Nghiên Lễ thường xuyên hơn, thường vào buổi tối sau mỗi ngày bận rộn, tôi mở điện thoại di động lên kết nối với anh ấy, đầu bên kia cũng giống như ở chỗ tôi.
Thật kì diệu, chúng tôi đang ở những không gian khác nhau nhưng ở cùng một nơi, mỗi người làm một việc của riêng mình.
Thỉnh thoảng trò chuyện, hàn huyên khắp nơi, thỉnh thoảng yên lặng, anh đọc sách và tôi xem phim truyền hình, tất cả đều ở trạng thái hòa hợp thoải mái nhất.
Có lần tôi đang xem một bộ phim truyền hình, có lẽ tôi đã quá nhập tâm vào nó mà bỏ lơ anh ấy lúc lâu.
Sau khi xem xong, tôi thấy Thời Nghiên Lễ đang nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc nào không hay.
Tôi che mặt có chút ngượng ngùng: "Aiya, đừng nhìn, người ta ngại đó."
Thời Nghiên Lễ cười nhẹ: "Vậy thì em cũng nhìn tôi đi, như thế là chúng ta hòa nhau.”
Quả nhiên những người chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu hơi khác người một chút.
Tôi cong môi ngạo nghễ nói: "Em không nhìn đó, nhìn cũng không thấy được."
Lời nói có chút mơ hồ này, nếu đặt ở những cặp đôi bình thường, có thể coi là một loại tình cảm vụn vặt. Nhưng đặt trong tình cảnh của tôi và Thời Nghiên Lễ thì lại có chút đau lòng.
Ngay sau khi những lời nói ra, tôi nhận thấy có chút không ổn, và chắc chắn, đôi mắt của Thời Nghiên Lễ mờ đi trông thấy.
"Xin lỗi."
Tôi cảm thấy khó chịu: "Đừng nói xin lỗi, anh là tốt nhất."
Anh ấy thì làm gì có lỗi với tôi chứ, sự tồn tại của anh ấy chính là ý nghĩa tuyệt vời nhất của tình yêu.
Nhìn thấy đôi mày u ám của anh ấy, tôi đưa tay vuốt ve anh ấy qua màn hình, nói với một nụ cười tươi: "Làm ơn, anh không nghĩ buổi hẹn hò của chúng ta rất tuyệt sao?”
Thời Nghiên Lễ không bao giờ để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác, cũng sẽ để chúng biến mất không dấu vết.
Anh ấy nhìn tôi cười nhẹ: "Chà, ngầu quá."
Những ngày không thể ôm nhau, chúng tôi đều cố gắng bày tỏ tình yêu của mình thật tốt. Một ngày sau đó, khi tôi quay lại nhà Thời Nghiên Lễ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cửa vừa mở, chủ tiệm hoa dưới lầu đứng ở hành lang ôm một bó lớn hoa hồng đỏ:
"Lần trước, tôi bận bịu quên mất, lúc trước khi giáo sư đặt hoa với tôi trước khi đi, bảo tôi khi nào cô quay về thì gửi chúng cho cô."
Tôi ngạc nhiên ôm bó hoa, gọi video: "Anh làm thế nào mà được thế?"
"Ngốc ạ, Thời Nghiên Lễ của năm 2018 đặt hoa cho Phương Di năm 2021, cũng không phải việc gì quá khó."
Tôi hiểu rồi.
Miễn là Thời Nghiên Lễ đặt trước và cửa hàng hoa nhận đơn, nhiều năm sau hoa vẫn có thể giao đến.
Nhìn xem, chỉ cần có tấm lòng, người yêu bạn luôn có thể nghĩ ra cách để bạn hạnh phúc.
Tôi cảm động mà miệng còn đùa: "Học sinh mù, phát hiện ra hoa điểm rồi*.”
*Có nghĩa là bạn đã khám phá ra những điều và điểm mà người bình thường chưa nhìn thấy.
Người đàn ông chưa bao giờ lướt với tốc độ 2G tự nhiên không hiểu được, mặt đầy dấu hỏi dễ thương.
Tôi lẩm bẩm: “Còn có điều anh không hiểu, thật tuyệt”.
Thời Nghiên Lễ bị tôi làm cho thích thú, trong nụ cười có chút gian xảo: "Học sinh mù nghe không hay, còn không bằng gọi…"
Anh ấy dừng lại, tôi ngây ngốc hỏi: "Gọi là gì?"
"Gọi là tiên sinh."
Nụ cười trên môi anh ấy có chút gian xảo. Tôi nhận ra người đàn ông lịch lãm này chẳng phải là tiên sinh gì.
Tôi vừa trách vừa mắng với giọng nũng nịu: "Thời Nghiên Lễ, anh muốn chiếm tiện nghi của em."
Nụ cười trên mặt Thời Nghiên Lễ ngày càng lớn, còn tôi lặng lẽ đỏ mặt.