Lá Thư Từ Thiên Đường

Chương 1



Cơn gió nhè nhẹ thổi, mang theo hương thơm của loài hoa cúc...Có gì nhẹ hơn cánh hoa bồ công anh chứ? Phải chăng là những mùi hương phảng phất trong không gian...

Một chiều mùa hạ êm ả...

Sang lặng người ngắm nhìn mặt hồ lăn tăn những con sóng xanh biếc. Tâm hồn cô chợt bình thản. Cửa sổ phòng Sang quay mặt ra một cái hồ lớn. Lại là cái hồ của trung tâm thành phố, chứa đựng tất cả những thứ của cuộc sống hằng ngày.

Sang lại liếc nhìn đồng hồ, đến giờ phải uống thuốc rồi. Cô ghét phải uống thuốc. Nó khiến người ta khó chịu với mùi kinh khủng đó.

Nhưng cô lại phải cố chịu đựng. Lôi trong tủ ra bọc thuốc to, Sang nhăn mặt. Cô chuẩn bị sẵn cốc trà hoa cúc kế bên. Nói thật, Sang chỉ có thể vượt qua cơn đắng của thuốc khi uống trà hoa cúc sau đó.

Tiếng ông bán kem với thùng kem to đùng sau lưng và cả âm thanh leng keng làm Sang dừng việc cho thuốc vào miệng. Hình như lâu rồi cô chưa được ăn kem, cũng không còn nhớ mùi vị nó ra sao nữa.

Tiếng bước chân đều đặn bước lên cầu thang, Sang lập tức cho bụm thuốc trong tay vào miệng. Cô biết chắc chắn thế nào mẹ cô cũng ca cẩm lên khi thấy cô chưa uống thuốc. Bà có khả năng độc thoại hàng giờ liền về nhiều vấn đề "dây cà dây muống" mà cô cho rằng nó thật sự khủng khiếp với lỗ tai cô.

"Con uống thuốc rồi chứ?"

"Vâng ạ!". Cô cười nhẹ.

"Con thấy trong người ổn không? Hay mẹ đưa con đi bệnh viện. Dù sao uống thuốc như thế cũng chưa chắc khỏi"

"Không cần đâu mẹ à. Con chỉ cảm xoàng thôi. Uống thuốc xong rồi đi ngủ một giấc là khỏe hẳn thôi!"

Sang một mực từ chối. Cô chúa ghét mùi bệnh viện.

"Ừ. Vậy con nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ ra chợ mua chút gì đó nấu cháo cho con"

"Vâng"

Cánh cửa khép lại rồi. Cô thở phào. Mẹ lúc nào cũng bảo bọc cô quá mức như thế.

Mấy hôm nay cô bị cảm, lại thêm lười đi học nên trốn ở nhà luôn. Tình hình ở lớp cô yên tâm giao cho Quyển Dung. Cô bạn này có khả năng kiêm luôn việc điểm danh cho năm người cũng không thành vấn đề. Dù sao đối với sinh viên khoa Tâm lí học như bọn cô thì trình độ ứng biến khá nhanh nhạy.

Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo gọi.

Sang mở loa ngoài điện thoại. Cô đang chuẩn bị đi tắm, đúng lúc Quyển Dung gọi tới.

"Cậu sao rồi? Hết bệnh chưa hả. Cậu có biết mấy ngày nay lớp thiếu cậu vui lắm không? Ai cũng hỏi chừng nào cậu chết để đi viếng đấy!"

"Cậu trù ẻo tớ đấy à?"

"Tớ nào dám. Làm sao tớ so bì được với hoa khôi ngành Tâm lí học như cậu"

Sang thở dài. Cô bạn này lời nói phang ra câu nào đều mang hai lớp nghĩa.

"Rồi rồi. Vậy thì tớ báo cho cậu hay. Đúng chín giờ tối mai tớ sẽ chết, cậu nhớ tới coi đó"

"Ối trời. Sinh viên Tâm lí bây giờ cũng kiêm luôn sinh viên Bói toán nhỉ. Được thôi, tớ sẽ tới vuốt mặt cho. Vậy nên cậu nhớ chết đừng có nhắm mắt đó nhe"

" Quyển Dung cậu miệng lưỡi thật sự quá chanh chua. Tớ có sắm nguyên một rổ me sống đây này. Lát nhớ ghé ăn cho bớt chanh chua nhé"

"Uyển Sang! Coi chừng tớ nghỉ chơi cậu đó. Tớ sẽ không điểm danh cho cậu nữa bây giờ."

"Tốt thôi. Ngày mai là tớ sẽ học trở lại. Cám ơn nhiều."

"Uyển Sang à. Tớ định qua thăm cậu nhưng sau cuộc đấu võ mồm này thì tớ kết luận: tới thăm là chuyện dư thừa."

Nghe tiếng pip pip trong điện thoại vang lên. Sang nhún vai thản nhiên. Bởi vì cô quá hiểu Quyển Dung, ngoài miệng thì độc địa chua ngoa nhưng thực chất cô ấy chẳng giận ai quá một ngày. Ngày mai thể nào cũng chạy dựng dựng đến rủ Sang đi ăn "bà bèo" thôi.

"Bà bèo" là nói theo cách gọi của Uyển Sang, ý nói bà bán bánh bèo gần bờ sông. Mỗi nơi cô đến ăn cô đều đặt tên ra cho dễ nhớ. Ví dụ như bà chè gần rạp chiếu phim, hay bà chuối đập trước cổng trường đại học.

Sang tắm rửa xong, trực tiếp chui vào trong chăn ngủ một mạch cho tới tối. Mẹ cô đi chợ mua một con cá lóc đồng và hạt sen, táo đỏ, cùng với lê. Món canh này của bà là độc nhất vô nhị. Ngon vô cùng, mỗi khi bị bệnh cô đều được ăn món này. Nhớ lúc nhỏ cô cứ khờ khạo ước cho mình bệnh để được ăn. Cả Quyển Dung một lần thời cấp ba đến nhà cô học nhóm cũng bị bà đầu độc làm quân sư canh gác Sang cho bà. Nguyên nhân cũng chính do món này đây.

Sau khi đánh chén xong bữa tối ngon lành. Sang lại tiếp tục vùi mình vào trong chăn ngủ ngon lành.

Tin nhắn báo chuông. Cô sờ xoạng đống chăn, khổ sở tìm chiếc di động.

"Khỏe chưa?"

Là tin nhắn của thầy Dương Văn. Sang nở một nụ cười tươi.

"Không tệ ạ"

"Mai đi học?"

"Vâng. Thầy có chuyện gì cần thông báo với lớp sao?"

Uyển Sang vốn là lớp trưởng. Cô cứ nghĩ thầy muốn thông báo gì. Nhưng thật lâu sau tin nhắn cũng không có trả lời. Cô cho rằng thầy bận việc gì hay đi ngủ rồi cũng nên.

Không suy nghĩ nữa. Cô quăng điện thoại lên đầu nằm rồi chui vào trong chăn ngon giấc.

Đến nửa đêm, điện thoại lại lần nữa sáng đèn...

Sau một đêm ngủ vùi, cứ tưởng sáng dậy sẽ không sao. Ai ngờ vừa bước xuống giường thì đầu Sang lại bưng bưng. Hơn nữa môi lại khô ráp, cổ họng càng khó chịu hơn. Không khéo từ cảm đã chuyển thành cúm rồi.

"Sang. Con khẻo rồi chứ? Hay cần nghỉ thêm nữa?".

"Không cần đâu mẹ. Con khẻo hẳn rồi. Với lại hôm nay có tiết kiểm tra"

"Ừ. Vậy con tranh thủ đi. Mẹ phải tới trường sớm."

"Dạ."

Cố gắng lắm cô mới đủ tỉnh táo để đuổi mẹ đi. Bà còn ở lại phòng cô là thế nào cũng bị ép nghỉ học nữa cho xem.

Mẹ cô là giáo viên ở một trường phổ thông trong thành phố. Tuy thu nhập không cao nhưng hai mẹ con vẫn dư giả sống vui vẻ qua ngày.

Uyển Sang càng lúc càng thấy hoa mắt chóng mặt. Ngồi trên xe buýt mà cô cứ gật gù cái đầu. Khó chịu thật!

"Chết thật. Cái kiểu này thế nào cũng trễ học cho coi."

Vì gật gù trên xe mà cô đi luôn. Quên mất xuống trạm. Xe chở ra tới tận quốc lộ. Giờ có muốn đón xe buýt trở lại càng khó khăn. Vốn dĩ cô để quên bóp tiền với điện thoại ở nhà, chỉ bỏ vài đồng lẻ trong túi áo đi xe. Hôm nay đúng thật xúi quẩy.

Cứ cuốc bộ thế này. Trong người lại đang cúm. Cô thật muốn chết cho xong mà.

End chap 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.