Là Yêu Hay Hận

Chương 44: Nhạn đến cùng gió mát



Tháng sáu, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, cuộc chiến ở tiền tuyến cũng có cục diện mới. Ba phòng tuyến do đích thân Tiêu Bắc Thần bố trí đã nghiền nát khí thế tấn công của quân Nhật. Nhật lùi về ở Thanh Hà, kiến quyết cố thủ ở đó, giằng co với Dĩnh quân. Một mặt khác, quân Hộ quốc anh dũng thiện chiến, thuận lợi tháo gỡ được tình trạng bị bao vây của chính phủ trung ương miền nam. Liên Minh Quốc Tế thấy lần bắt tay nam bắc này mang thế trẻ tre, như chuẩn bị đánh tung sào huyệt của quân địch, họ bèn lấy danh nghĩa là hòa giải để nhúng tay vào việc này. Chiến tranh từ đó mới tạm hòa hoãn.

Buổi chiều, tại đại doanh bắc của Dĩnh quân, lúc này Mạc Vỹ Nghị vừa đi đến trước phòng làm việc của Tiêu Bắc Thần, thấy Quách Thiệu Luân đang sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài. Mạc Vỹ Nghị bèn hỏi: "Bên trong thế nào rồi?" Quách Thiệu Luân chỉ chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt: "Trọn hai ngày nay tổng tư lệnh chưa ăn gì hết, chỉ vì chuyện phía nam mà bận tới mức không nhắm nổi mắt. Hứa Tử Tuấn lại còn tự tới tìm chết, lúc này hai người đang cãi nhau đến mức khó mà khuyên nổi!"

Mạc Vỹ Nghị thở dài: "Chuyện này cũng không trách Hứa Tử Tuấn được, tính khí anh ba giờ càng nóng nảy. Tuy bảo là thời loạn thì phải quản lý nghiêm khắc, nhưng cũng không thể coi mạng người như cỏ rác được. Hứa Tử Tuấn cũng bị ép mà thôi!" Hắn ngừng một lát, sau đó nói tiếp: "Tình hình ngày nay, chính phủ trung ương miền nam muốn hòa giải với quân Nhật, Liên Minh Quốc Tế cũng không ngừng gây áp lực với anh ba, ép anh ấy bắt tay làm hòa với Nhật. Dĩnh quân chúng ta thì lại có thù không đội trời chung với bọn Nhật, cả trong cả ngoài gây sức ép, anh ba gắng gượng đến ngày hôm nay..."

Hắn còn chưa nói xong thì chợt nghe tiếng gào không nể nang gì của Hứa Tử Tuấn vọng ra: "Giờ anh giết người mình còn giỏi hơn bọn Nhật nữa! Đến Hứa Tử Tuấn tôi cũng phải chửi anh một tiếng tàn bạo! Đội trưởng dưới quyền tôi kia cùng lắm phạt đòn 30 cái là được, làm gì đến mức phải chết!"

Tiêu Bắc Thần cũng tức giận mắng: "Tôi đã nói từ trước rồi, thời điểm quan trọng, bất cứ ai lơ là nhiệm vụ đều giết không tha!"

Hứa Tử Tuấn tiếp tục không nể mặt: "Thời điểm quan trọng cái con khỉ, có mà anh giết người giết đến đỏ cả mắt! Anh không coi mình là người nữa thì cũng đừng coi người khác không phải người! Anh có giỏi thì giờ bắn một phát chết tôi luôn đi, cũng tránh được cái đứa họ Hứa tôi đây sau này bị ép tới mức làm phản!"

Trong phòng vọng ra một tiếng "bang" to, Tiêu Bắc Thần đã nhẫn nhịn đến cực độ: "Cậu cút ra cho tôi!" Tiếp đó chính là tiếng hét không sợ chết của Hứa Tử Tuấn: "Điện thoại không đập chết nổi tôi đâu! Anh của bây giờ, tôi không phục! Có đánh chết tôi cũng không phục! Chỉ sợ là Tiêu bá bá ở dưới suối vàng cũng..."

Câu nói đó còn chưa vang hết thì bỗng nghe "pằng" một tiếng, chính là tiếng súng nổ. Quách Thiệu Luân và Mạc Vỹ Nghị ở bên ngoài cửa mặt mày đều tái mét, vội đẩy cửa xông vào. Hứa Tử Tuấn mặt mày đỏ bừng, nghển cổ đừng giữa phòng, trừng mắt nhìn mặt mày xanh mét của Tiêu Bắc Thần. Trong tay Tiêu Bắc Thần có một khẩu súng, còn viên đạn vừa rồi không biết đã bắn đi đâu.

Quách Thiệu Luân cùng Mạc Vỹ Nghị đều thầm than "không xong rồi", một người tiến tới cản Tiêu Bắc Thần, người còn lại đi ngăn Hứa Tử Tuấn. Tiêu Bắc Thần siết chặt khẩu súng, trông có vẻ như sắp nổ súng tiếp. Quách Thiệu Luân tới định cản thì bị hắn đẩy mạnh ra, đầu cậu ta bèn đập vào cái giá bên cạnh, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi. Còn bên này, ngực Hứa Tử Tuấn phập phồng mạnh mẽ, chứa đầy sự tức giận, hắn tiếp tục gào thét không màng tính mạng: "Anh ba anh cho một phát bắn chết tôi luôn đi! Nếu tôi nhíu mày một cái thì coi như anh là bố tôi!"

Tiêu Bắc Thần thở hổn hển: "Cút!"

Hứa Tử Tuấn vẫn còn đi gào nữa, Mạc Vỹ Nghị bèn ngăn lại: "Hứa Tử Tuấn, nói ít đi vài câu! Cậu vẫn đang gọi một tiếng "anh ba" đấy!"

Hứa Tử Tuấn không thèm nghe, quát to: "Cũng vì tôi vẫn gọi anh ấy là "anh ba" nên mới nói thẳng như thế này. Tiếc là giờ anh ấy đã lấp đầy bụng mình bằng hận thù, nhìn thấy máu là điên lên, chẳng nghe nổi lời khuyên nào nữa! Cả ngày chỉ muốn giết người! Cả Nhật và cả anh em của mình đều muốn giết hết sạch! Chi bằng giết luôn Hứa Tử Tuấn tôi đây, tôi cũng muốn chết sớm đầu thai sớm!"

Hứa Tử Tuấn la hét nhiều tới mức cổ họng đau rát, giọng nói trở nên khàn khàn. Mạc Vỹ Nghị không giữ nổi cậu ta nữa. Không ngờ lúc này Tiêu Bắc Thần nghiêng người ngồi xuống ghế, mặt lộ vẻ mệt mỏi đến cực độ, hơi thở hỗn loạn, không lên tiếng nữa. Hắn như vậy làm tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, đến Hứa Tử Tuấn cũng yên lặng đi. Mạc Vỹ Nghị càng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng giẫm một cái thật mạnh lên chân Hứa Tử Tuấn. Hứa Tử Tuấn lảo đảo, buột miệng gọi một tiếng: "Anh ba!"

Tiêu Bắc Thần quay đầu sang nhìn cậu ta, khuôn mặt anh tuấn của hắn nhợt nhạt, hắn đã bình tĩnh lại, hắn nói: "Vừa rồi tôi bị khó thở, không liên quan tới cậu. Cậu nói không sai, người đội trưởng dưới quyền cậu đó không đáng phải chết. Cậu gửi thêm nhiều tiền trợ cấp cho gia đình cậu ta, giờ đi làm luôn đi."

Hứa Tử Tuấn còn định nói gì nữa, nhưng Mạc Vỹ Nghị kéo cậu ta đi ra khỏi phòng. Vừa đi ra, Mạc Vỹ Nghị bèn đứng lại trước bậc thềm, quay người nói với Quách Thiệu Luân: "Sỹ quan Quách, từ lúc từ tiền tuyến về anh ba luôn ở đại doanh bắc, nếu cứ thế này thì không được, cậu phải khuyên anh ấy về nghỉ ngơi đi."

Quách Thiệu Luân đáp lời: "Cậu tưởng tôi không muốn thế à, nghe nói mấy vị tiểu thư Tiêu gia đều đi Mỹ cả rồi, bây giờ cả phủ đại soái và Hoa Thinh châu đều chẳng còn ai. Tổng tư lệnh mà về sợ là càng buồn hơn!"

Hứa Tử Tuấn nói: "Vậy cũng không thể cứ chịu đựng mãi thế này được."

Quách Thiệu Luân ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Thật ra mọi người không biết chứ, khoảng thời gian này tổng tư lệnh đến một nơi khá thường xuyên, chỉ là đến vào đêm khuya, lặng lẽ tới, không làm phiền người ta. Bảo chúng tôi dừng xe ở bên ngoài tường, cứ thế qua đêm gần sáng rồi mới nói chúng tôi quay xe đi về."

Câu này của Quách Thiệu Luân khiến một kẻ chậm tiêu như Hứa Tử Tuấn cũng hiểu được ý, há mồm nói: "Là tiểu học Đức Hinh... Là cái cô... Em Lâm... Anh ba đã nhớ nhung thế thì sao không vào?"

Quách Thiệu Luân vội vàng ra hiệu cho Hứa Tử Tuấn yên lặng một chút. Mạc Vỹ Nghị đứng cạnh hai người, nghe vậy thì im lặng một hồi, sau đó nói nho nhỏ: "Xem ra cho dù chính phủ trung ương miền nam có phá bỏ hiệp nghị liên minh hay không, Liên Minh Quốc Tế có gây áp lực đến thế nào chăng nữa, thì chúng ta vẫn sẽ sống mái một phen với quân Nhật!"

Quách Thiệu Luân tiễn Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn đi về, về tới phòng làm việc thấy Tiêu Bắc Thần đã đứng dậy, quay lưng về phía cửa, đối mặt với cánh cửa sổ to. Dáng đứng vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ là hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, cũng không biết đang nghĩ những gì. Quách Thiệu Luân bèn nói: "Tổng tư lệnh, từ tối qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì cả, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị chút..."

Tiêu Bắc Thần tiện tay vẫy vẫy, ý là thôi miễn đi. Qua cánh cửa sổ, hắn nhìn thấy trạm gác phía nam của đại doanh bắc. Phòng tầm mắt nhìn xa, các trạm gác san sát, canh phòng nghiêm ngặt. Tất cả mọi thứ trong khu vực này không gì là không mang chút lạnh lẽo và vắng lặng, như toát ra cái lạnh của đao gươm.

Hắn nhìn ra phía ngoài, mặt trầm ngâm, bỗng hỏi một câu: "Giờ là mấy giờ rồi?"

***

Ráng chiều lan tràn khắp trời như bao phủ lên mặt đất một màu vàng kim, những chiếc lá xanh rờn của cây dây leo quấn trên tường cũng được nhuộm sắc vàng. Nền đá dưới đất lấp lánh. Đằng sau cánh cửa khép hờ có tiếng cười vui vẻ của trẻ em vọng ra.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng bên ngoài tường.

Tiêu Bắc Thần đứng trước cánh cổng khép hờ, quân hàm gắn nơi vai ở bộ quân phục sáng lấp lánh. Trong đôi mắt đen nhánh của hắn có sự yên tĩnh đến cực độ. Phía kia của cánh cổng, xen lẫn với tiếng cười của trẻ nhỏ là giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của cô. Hắn chỉ cần nghe như vậy cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô cười, ánh mắt, đôi lông mày, chiếc mũi...

Quách Thiệu Luân dẫn mấy người lính đứng bên ngoài xe, thấy Tiêu Bắc Thần chỉ đứng ngoài cổng mà không đi vào, biểu tình trên mặt Quách Thiệu Luân có đôi chút lo lắng.

Hoàng hôn buông xuống.

Cuối cùng Tiêu Bắc Thần cũng quay người, khuôn mặt tuấn tú rất bình lặng, hắn đi đến trước mặt Quách Thiệu Luân rồi cầm lấy chiếc mũ quân đội trong tay cậu ta, đội lên đầu và nói thản nhiên: "Đi thôi."

Thấy Tiêu Bắc Thần chuẩn bị lên xe, Quách Thiệu Luân gọi vội một tiếng: "Tổng tư lệnh!" Tiêu Bắc Thần quay đầu lại, Quách Thiệu Luân đã đi đến trước cổng, tay đẩy hai cánh cửa đang khép hờ ra. Tiêu Bắc Thần cau mày, định quát một tiếng, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, hình ảnh cô đứng trong cái sân nhỏ đã rơi vào tầm nhìn của hắn.

Dường như hắn nghe thấy một tiếng "đùng" nổ trong đầu, tim đập thình thịch, đập nhanh tới mức làm hắn khó thở. Chung quanh đều yên lặng, hắn chỉ nhìn thấy mỗi cô!

Gần nửa năm không gặp, không ngờ đã lâu tới vậy. Vào giây phút nhìn thấy cô, tất cả nỗi nhớ nhung điên cuồng đè nén trong tim liền lan tràn khắp nơi, như sóng biển ập tới. Cô vẫn dịu dàng, xinh đẹp như xưa, có hương thơm khiến người ta say đắm như hoa lan sâu trong hang núi, làm lòng người nhẹ nhõm.

Một mảnh vải trắng buộc quanh đôi mắt cô, cô đang chơi đuổi bắt với mấy nữ tu sỹ trẻ tuổi và vài đứa trẻ. Nữ tu dẫn bọn trẻ lánh đến góc xa nhất, đều đang bịt miệng nhịn cười. Cô bị bịt mắt, duỗi hai tay ra quơ quơ phía trước rồi đi tới. Bên gò má trắng noãn xuất hiện nét cười, cô nói: "Vừa nãy lại còn định lừa em, lần này không được động đậy đâu, bắt được ai thì xong người đó."

Cô bước từng bước nho nhỏ, cẩn thận đi về phía trước. Những ngón tay dò dẫm như túm lấy trái tim hắn, như một sợi dây vô hình kết nối với nó. Hai chân hắn không nghe theo đầu óc sai khiến nữa, dần dần bước tới. Hắn nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi cô, tất cả của tất cả đều trở nên hư vô, trên thế gian này chỉ còn lại mình cô. Hắn cứ nhìn cô chằm chằm, chân bước qua cổng, bước lên mấy bậc thang, từng bước, từng bước... đi đến trước mặt cô...

Không khí trên sân bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Hoàng hôn vàng kim phủ phần lớn chân trời, chiếu lên những lá nho ở hành lang, chúng như tỏa ra hương thơm. Lá xanh biếc lay động theo gió, phát ra tiếng lao xao.

Hắn lẳng lặng đứng trước mặt cô.

Ngón tay cô chạm vào ngực hắn. Nụ cười bên miệng liền có chút tinh nghịch: "Bắt được một người rồi!" Ngón tay mảnh khảnh dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở gò má hắn. Khuôn mặt bên dưới mảnh vải trắng hơi ngẩn ra, chiều cao này làm cô bật thốt lên nghi ngờ: "Là... chị... Mai Ny...?"

Khi đó, ngón tay cô bất chợt chạm vào bờ môi mỏng của hắn, hơi thở nóng rực phả tới, giống như một nụ hôn nồng nhiệt. Cô giật mình, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại, hoảng hốt lùi về sau một bước, sau đó tháo mảnh vải đang che mắt mình xuống, ngẩng mặt nhìn.

Không ngờ là hắn, là hắn thật!

Đôi mắt của Tiêu Bắc Thần đen và sâu thẳm như màn đêm, khuôn mặt tuấn tú đã gầy rộc đi, dường như cái gầy đó càng khiến hắn trông kiên nghị hơn rất nhiều. Lâm Hàng Cảnh chỉ nhìn hắn một cái, môi khẽ run, sau đó bất chợt quay người đi mà không nói một câu.

Tiêu Bắc Thần không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Em sao thế?" Hắn duỗi tay ra kéo cánh tay cô, định nhìn cô thật kỹ. Nhưng Lâm Hàng Cảnh lại ngoảnh mặt đi, hắn cố chấp muốn nhìn bằng được, cô lại cố ý muốn tránh. Hắn cảm nhận được bờ vai cô run rẩy, lòng thắt lại, hắn cúi đầu gọi một tiếng: "Hàng Cảnh..." Sau đó xoay mạnh cô lại, nâng cằm cô lên nhìn. Không ngờ thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, lông mi cũng ướt đẫm. Hơi thở của hắn như bị nghẹn ở lồng ngực, trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng giờ phút này lại không nói được một câu.

Cô vẫn cứ khóc.

Xa hắn mới nửa năm nay mà đã lâu như hai kiếp người. Cô biết rõ từng trận chiến của hắn ở tiền tuyến, mỗi lần chinh chiến là một lần hắn cận kề nguy hiểm. Mỗi lần có tin hắn gặp nạn là trái tim cô cũng theo những tin tức đó mà ngừng đập. Gần như nó cũng sắp bị ép đến vỡ ra rồi. Cho tới khi hắn trở về an toàn từ tiền tuyến, cô mới yên tâm. Xưa nay vẫn luôn một thân một mình, tất cả mọi chuyện đều không khiến cô dao động nhiều, vậy mà chỉ một tin về hắn trên báo cũng có thể làm cô như rơi vào địa ngục, hay được lên thiên đường! [VD@Kites]

Nữ tu sỹ của tu viện dẫn đám trẻ của Dục Anh đường len lén đi ra ngoài hết. Quách Thiệu Luân khe khẽ thở phào một hơi, quay người đi ra ngoài, rồi tiện tay đóng cổng lại. Hoàng hôn ở chân trời vẫn y như ngọn lửa đốt cháy nửa bầu trời. Hoa đồng trắng trong sân thơm nức, những chiếc lá dày càng thêm xanh biếc.

Họ chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Hắn nhìn đôi mắt ngập nước của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng đi rất nhiều, bỗng hắn bật cười nhẹ: "Em tha cho anh đi, đừng có khóc nữa. Cả đời này anh chỉ sợ em khóc thôi."

Cô nghe vậy liền cúi đầu lau nước mặt, nói nhỏ: "Anh toàn nói lung tung, em đâu có khóc." Cô nói vậy nhưng đôi mắt vẫn hơi đỏ, ngẩng mặt lên nhìn hắn, một hồi lâu sau mới hỏi một câu: "Sao anh lại gầy đến thế này?"

Giọng nói quan tâm của cô vang lên bên tai hắn, không thật, như đang mơ. Trái tim hắn đập nhanh vô cùng, hốt hoảng nhận ra giọng nói của mình như vọng tới từ nơi nào đó thật xa: "Anh gầy? Vậy chắc là vì đói. Giờ anh mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì cả."

Cô nhìn hắn, cũng không nói gì. Sau đó cô đi đến trước chiếc bàn đá nhỏ dưới giàn nho, quay mặt lại nói nho nhỏ: "Anh qua đây ngồi đi."

Tiêu Bắc Thần đi tới ngồi xuống, thấy cô xoay người đi qua cổng bán nguyệt, rồi đi ra sau hậu viện, không lâu sau bưng lên một mâm đồ ăn. Trên mâm là một bát mì sợi mảnh, và còn vài món rau dưa, trông khá thanh đạm và ngon lành. Cô đặt mâm lên bàn, khẽ cười và nói: "Những món đơn giản này không biết có lọt được vào mắt anh không?"

Vốn dĩ hắn bị một mớ đủ loại chuyện bám lấy, người cũng sắp không chịu nổi nữa. Hai ngày gần đây không ăn chút gì cũng chẳng cảm thấy đói, ấy vậy mà lúc này ở bên cô, ở trong cái sân yên tĩnh này, lại như được ở trên thiên đường. Dạ dày tưởng tê liệt nay bắt đầu hoạt động trở lại, hắn thấy cực kỳ đói, nhìn thấy bát mỳ liền giơ tay ra bưng, cô thấy vậy vội vàng cản: "Nóng..." Nhưng đã muộn, hắn bị bỏng tới mức rụt ngay tay về, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt quan tâm của cô, cười nói: "Em nói đúng, quả là nóng!"

Cô không nhịn được cười: "Anh nói cứ như là em lừa anh vậy. Mau ăn đi, lát nữa nguội lại không ngon."

Hắn "ừ" một tiếng, cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn mỳ. Cô ngồi ở đối diện, đôi mắt trong suốt, lẳng lặng nhìn hắn ăn, sau đó cười khẽ: "Trông anh như hai ba ngày rồi chưa ăn gì ấy."

Hắn vừa ăn vừa cười: "Đúng là hai ngày nay chưa ăn."

Cô ngẩn người, nhìn khuôn mặt trở nên góc cạnh của hắn, mắt hắn đầy tơ máu. Không gặp nửa năm mà hắn như lột xác thành người khác, thêm vài phần từng trải và sự chín chắn. Trong lòng cô cũng không rõ là cảm giác gì, cô trầm mặc một hồi, sau đó chỉ nói: "Không ăn thì làm sao được."

Hắn cười: "Cũng đâu thể trách anh, đồ ăn ở đại doanh bắc đâu có ngon như em nấu. Bát mỳ của em ở đây còn ngon hơn sơn hào hải vị nhiều."

Cô bật cười: "Vậy anh ăn nhiều vào, em nấu nhiều lắm." Hắn gật đầu. Cô ngồi trước mắt hắn, mặt mày dịu dàng, trông rất yên tĩnh. Hoàng hôn dần tắt, lá trên giàn nho đậm màu xanh hơn. Hoa đồng lẳng lặng nở xòe, cả sân vườn như trở nên tịch mịch hẳn đi.

Hết chương 44.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.